Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 2183: Lại cho ta ba tháng (length: 8829)

Trong khoảng thời gian này, Đông Thần Nguyệt chẳng làm gì khác, chỉ tập trung vào việc giúp Lý Thiên Mệnh cùng các thê tử tu hành.
Nàng có gì đều cho, cơ bản là cầu được ước thấy.
Việc bảo vệ thì vô cùng chu đáo, hầu như không rời nửa bước.
Điều này cho thấy, Đông Thần Nguyệt là một người khá cẩn thận.
"Tiểu Quỷ cũng ở đây à?"
Ánh mắt Đông Thần Nguyệt lướt qua Lý Thiên Mệnh, khi nhìn thấy Lâm Tiểu Quỷ thì trở nên dịu dàng.
"Cháu chào Đông Thần bà bà ạ."
Lâm Tiểu Quỷ cung kính cúi đầu.
"Con đã là đệ tử cấp năm rồi, giỏi lắm, giỏi lắm. Con đã xin trưởng bối che chở chưa?" Đông Thần Nguyệt hỏi.
"Dạ chưa ạ." Lâm Tiểu Quỷ đáp.
"Nên tranh thủ thời gian, đừng trì hoãn." Đông Thần bà bà chân thành nói.
Ý của nàng là, Lâm Tiểu Quỷ không có chỗ dựa, bây giờ lại chọc giận đám Tông Tộc Tử Đệ ở tam mạch, ngũ mạch, khó tránh khỏi sẽ bị nhắm vào.
"Dạ, bà bà." Lâm Tiểu Quỷ nói.
"Thôi đi, con đừng có mà đi xin xỏ. Mấy cái đồ chơi vô lương tâm kia, chắc là sợ đắc tội người khác, nên sẽ đứng xa mà nhìn thôi."
"Thế này đi, sau này con đến núi Kiếm Gãy của nhị mạch ở, bây giờ thì về thu dọn chút đồ đạc. Sống cạnh các cháu nội của ta, còn có thể cùng nhau tu hành, rèn luyện."
Đông Thần bà bà nói.
"Ơ, cái này...Bà bà, con là người của nhất kiếm mạch, vậy có được không ạ?"
Lâm Tiểu Quỷ ánh mắt run rẩy nói.
Nàng hoàn toàn không ngờ, người không có nhà như mình lại được Đông Thần bà bà tiếp nhận.
"Đương nhiên là được rồi. Chứ con ăn được bao nhiêu lương thực? Nhanh chóng đi đi thôi." Lý Thiên Mệnh nói.
Nói cho cùng, Lâm Tiểu Quỷ cũng là vì mình, mới dám phản kháng Lâm Kiêm Gia.
Bây giờ hai bên như nước với lửa, Lý Thiên Mệnh cũng không muốn nàng vì vậy mà gặp nạn.
Một đứa trẻ không có chỗ nương tựa, thật quá đáng thương.
"Mấy đứa nhỏ ở tam mạch không có ai quản giáo, đứa nào đứa nấy đều hư." Đông Thần Nguyệt nói.
"Dạ! Cảm ơn bà bà! Đã làm phiền các người rồi."
Lâm Tiểu Quỷ cảm động đến rơi nước mắt.
Đối với nàng mà nói, đây là một ngày tràn đầy hy vọng.
Nàng có bạn bè, lại còn có người chấp nhận mình.
"Đi thôi."
Sau khi lên Lâm thị tiểu hạm, cả đám cùng nhau trở về núi Kiếm Gãy.
Lâm Tiểu Quỷ chẳng có gì để mang theo, tất cả 'tài sản' của nàng đều ở trên người, đúng là hai bàn tay trắng.
Trên đường đi!
"Tiêu Tiêu nói nó có thể ăn thiên hồn để tu hành, ta đưa cho nó chút 'hàng lậu' của ngoại tộc, không ngờ lại thật sự được. Cảnh giới của nó nhờ đó mà đột phá lên đến Tiểu Thiên Tinh Cảnh tầng thứ ba rồi..."
"Mà này, ngươi tìm đâu ra nhiều nàng dâu quái dị thế?"
Đông Thần Nguyệt trợn mắt hỏi.
"Chắc nàng ấy khai báo rồi ạ?"
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười hỏi.
Con bé Lâm Tiêu Tiêu này cũng quá ngây thơ, vì đột phá mà cái gì cũng khai tuốt.
"Đương nhiên là nó khai rồi. Đến cả nãi nãi mà cũng lừa, đồ con rùa nhà ngươi! Ta đánh chết ngươi!"
Đông Thần Nguyệt nắm tóc Lý Thiên Mệnh, cho hắn một trận no đòn, Lý Thiên Mệnh tuyệt vọng cảm nhận được nỗi khổ thường ngày của Lâm Hạo.
"Nói, làm sao ngươi tìm được các nàng dâu đó?"
Đông Thần Nguyệt nghiến răng hỏi.
"Nãi nãi, cái này thì người không hiểu rồi. Đàn ông chỉ cần đủ giỏi, thì nàng dâu xinh đẹp dù cách xa ngàn vạn dặm cũng sẽ bị hút đến trong bát của ta." Lý Thiên Mệnh nói.
"Còn dám ba hoa. Linh Nhi ở Lục giới cũng đột phá lên Tiểu Thiên Tinh Cảnh tầng thứ ba rồi. Thành tựu của hai cô nương này, nhìn khắp Vô Lượng giới vực, ở đoạn tuổi còn trẻ dưới 30 này, 'Ám tộc' cũng chưa chắc đã có ai hơn được."
"Danh tiếng của các nàng, tư liệu cũng đang lan truyền điên cuồng trên toàn bộ Ám Tinh rồi. Chắc không bao lâu nữa, sẽ có người của các đại thế gia đến khiêu chiến, luận bàn... Nàng dâu thì huy hoàng như vậy, còn ngươi thì sao? Tiểu Thiên Tinh Đồ đâu? Đã ba tháng rồi, chẳng phải ngươi nói nửa năm sẽ đạt đến Tiểu Thiên Tinh Cảnh sao?"
Đông Thần Nguyệt quát.
Lý Thiên Mệnh khóc không ra nước mắt.
Hắn đã liền phá tam giai, vậy mà vẫn chưa lên được Tiểu Thiên Tinh Cảnh, hắn có cách nào chứ.
Chẳng lẽ trách át chủ bài của hắn quá hùng hậu sao? Dẫn đến năng lực vượt cấp của hắn mạnh?
"Nãi nãi, cho cháu thêm ba tháng nữa, chắc chắn thành công." Lý Thiên Mệnh nói.
"Ta thì không sao, chỉ có điều con đừng để các vợ con mất mặt là được." Đông Thần Nguyệt nói.
"Sao lại thế này? Cháu đoán là khi cháu có được truyền thừa của hai đời Giới Vương thì bà sẽ cảm động đến ào ào chứ. Dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc chắn phải khâm phục cháu, phải trực tiếp ‘lão hoài trấn an’ mới đúng chứ." Lý Thiên Mệnh cười nói.
"Lại láo!"
Ba ba ba!
Đông Thần Nguyệt đánh người thì không hề nương tay, thấy thế Lâm Tiểu Quỷ vội vàng rụt người sang một bên, sợ mình bị vạ lây.
"À đúng rồi, nãi nãi, con cá nhỏ đâu ạ?"
Lý Thiên Mệnh có hơi nhớ đến Vi Sinh Mặc Nhiễm.
"Thần Khế ước máu của nó đã được giải trừ rồi. Cái khế ước này cũng khá sơ sài, đúng là có thể thao tác được. Thần ý của nó cũng vẫn còn. Trong khoảng thời gian gần đây nó vẫn ở núi Kiếm Gãy. Mỗi ngày ta đều giúp nó xây dựng lại tu vi, chắc là thêm hai tháng nữa thì sẽ khôi phục được cảnh giới trước kia. Rồi sau đó còn có thể tiến bộ hơn nữa..."
"Đương nhiên là, ta thấy cho dù như vậy, thiên phú trưởng thành cảnh giới của nó vẫn không thể so được với Linh Nhi và Tiêu Tiêu."
Đông Thần Nguyệt thật tình nói.
Nói thật, gặp được Đông Thần Nguyệt chính là phúc của Vi Sinh Mặc Nhiễm.
Thần Khế ước máu của nàng, quả thật hạn chế sự phát triển sau này của nàng.
Hiện giờ cảnh giới của nàng còn tương đối thấp nên còn dễ giải quyết. Nếu không gặp được Đông Thần Nguyệt, cứ cố công khổ luyện, không những không có hiệu quả, mà đến khi 'bệnh nặng' thì lại càng khó chữa hơn.
Còn về thiên phú trưởng thành cảnh giới...
Đừng nói Vi Sinh Mặc Nhiễm, Lý Thiên Mệnh còn chẳng đuổi kịp Lâm Tiêu Tiêu và Khương Phi Linh nữa là.
...
Rất nhanh, Lâm thị tiểu hạm đã về đến núi Kiếm Gãy.
Khương Phi Linh và mọi người đều ở đó, rồi sau đó cùng làm quen với Lâm Tiểu Quỷ.
Lâm Tiểu Quỷ tuy rằng 'nữ sinh nam tướng', tính cách cũng hơi nam tính hóa, nhưng vẫn hòa hợp với các cô nương.
Trước kia nàng cũng biết Lý Thiên Mệnh một vợ hai thiếp vô cùng lợi hại, cuộc sống hết sức viên mãn.
"Ganh tị với ngươi đấy, nàng dâu ai cũng xinh đẹp như vậy." Lâm Tiểu Quỷ nói.
Lý Thiên Mệnh giật mình: "Ngươi không phải cũng muốn đào chân tường đấy chứ?"
"Biết đâu đấy? Quá đẹp." Lâm Tiểu Quỷ nói.
"Chỉ bằng ngươi à? Tặc tặc."
Lý Thiên Mệnh ghét bỏ nhìn nàng một cái.
Núi Kiếm Gãy không bao giờ thiếu chỗ ở, Lâm Tiểu Quỷ rất nhanh đã thu xếp ổn thỏa ở đây.
Cuộc sống của nàng vốn đã rất buồn tẻ, hoặc là tu luyện, hoặc là kiếm công đức điểm, cùng lắm chỉ là đi hai nơi Kiếm Hồn Luyện Ngục và Tổ Hồn Giới, thi thoảng đi vạn kiếm đệ nhất thương hội đổi tài nguyên tu hành.
Việc này rất phù hợp với quỹ tích hoạt động của Lý Thiên Mệnh.
Cho nên, Lý Thiên Mệnh thường có thể dẫn theo nàng, xem như một người 'Tiểu hướng đạo thổ dân'.
Việc Đông Thần Nguyệt để Lâm Tiểu Quỷ đến ở nơi này, cũng đặc biệt thuận tiện.
Bất quá!
Sau khi đột phá đến Thần Dương Vương Cảnh thập nhất giai, Lý Thiên Mệnh trong thời gian ngắn sẽ không vào Kiếm Hồn Luyện Ngục nữa.
Đó là bởi vì, hắn có một chuyện lớn quan trọng phải làm.
Đó chính là – Thái Hư Kiếm Lục, Tiểu Trĩ Kiếm Quyết!
Tuy rằng hai đại truyền thừa này đã vào tay, nhưng nếu không thi triển được thì chẳng khác gì 'củ khoai lang nóng bỏng tay'.
Toàn bộ nhà họ Lâm với 1 tỷ ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Mệnh đây.
"Bây giờ giai điệu lên cao rồi, không giải quyết được, lại rớt xuống vực sâu, ai ai cũng chê cười."
Núi lớn áp lực!
Hắn quay lại Kiếm Cung, trong gian phòng tu luyện tối tăm, lấy Đông Hoàng Kiếm ra.
Hai tòa kiếm bia biến thành hai thanh tiểu kiếm, đều nằm trên cánh tay của hắn.
Chỉ cần Lý Thiên Mệnh dùng Tinh Luân nguyên lực thúc giục, hai hạch tâm kiếm truyền thừa này sẽ hiện ra trước mắt hắn.
"Duyên Thời Nhiếp Ảnh, Tiểu Trĩ Kiếm Quyết, cái nào trước?"
"Thôi được, dù sao cái nào cũng khó, vậy thì làm từ trước đến sau."
Hắn trước tiên thúc giục kiếm bia 'Thái Hư Kiếm Lục - Duyên Thời Nhiếp Ảnh'.
Kiếm bia trên cánh tay lóe lên ánh đen thăm thẳm, rồi sau đó ở trước mắt hắn bắn ra một người áo đen.
Người mặc áo đen này với mái tóc rối bời dựng lên như muốn nổ tung, nhìn từ xa cứ như đầu to ra thêm vài vòng!
Hắn mặc hắc bào rách nát, chân trần, mình đầy vết bẩn, râu ria xồm xoàm, điểm mấu chốt là nụ cười tục tĩu trên mặt...
Bàn về hình tượng thì thật sự quá thê thảm.
"Ngươi chính là Thái Hư Kiếm Ma? Thời Chi Kiếm Ma? Tặc tặc, xem ra đúng là hơi hư thật."
Lý Thiên Mệnh khinh bỉ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận