Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 229: Thiếu tông chủ thật xa hoa (length: 9683)

Lý Thiên Mệnh tiếp tục nhìn xuống phần giới thiệu:
“Vật này, được chế tác từ Thiên Văn Linh quặng màu tím ‘Thiên Linh Tử Thạch’, do tay Điêu Khắc Sư nổi tiếng nhất đại lục ‘Trương Phù Sinh’ tạo ra. Rất lộng lẫy và quyến rũ.” “Bên trong Thiên Linh Tử Thạch ẩn chứa Thiên Linh tử khí. Nếu bị tấn công, nó có thể tự động tiêu tán và tạo thành ‘Thiên Linh Tử Thuẫn’, giúp chủ nhân ngăn chặn các đòn tấn công của Ngự Thú Sư dưới tầng thứ năm của cảnh giới Thiên Ý.” “Thiên Linh Tử Thuẫn chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi dùng sẽ vỡ tan.” “Giá trị: 520 tử sắc Thiên Văn bảo ngọc.” Lý Thiên Mệnh nhẩm tính.
520 tử sắc Thiên Văn bảo ngọc, tương đương 5.200 lam sắc Thiên Văn bảo ngọc, tức hơn 50.000 thanh sắc Thiên Văn bảo ngọc!
Mà Lý Thiên Mệnh trong tay chỉ có 1.000 thanh sắc Thiên Văn bảo ngọc!
“Thứ này quả thật rất đắt, lại chỉ dùng được một lần.” “Giá trị của nó chủ yếu là ở vẻ ngoài lộng lẫy và là tác phẩm của đại sư Trương Phù Sinh. Hiệu quả thực tế chưa bằng 10% giá trị của nó.” Lý Khinh Ngữ giải thích.
Chặn được một lần tấn công của người dưới cảnh giới Thiên Ý tầng thứ năm sao?
Vậy thì có ích gì đâu.
Vì sau khi dùng nó sẽ vỡ, đối phương có thể tấn công lần hai.
520 tử sắc Thiên Văn bảo ngọc có thể mua vô số chiến quyết và công pháp.
Ngay cả chiến quyết Thiên Ý cũng mua được.
Những người mua được nó thì lại không cần đến tác dụng của 'Thiên Linh Chi Yêu'.
Nói cách khác, thứ này ngoài đẹp ra thì chẳng có gì khác.
"Thích không?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Thích thì thích, nhưng mà đắt quá, mua không nổi." Khương Phi Linh bĩu môi nói.
Phải, linh thể cũng có thể bĩu môi.
Ngay từ đầu, chính nàng đã bị sợi dây chuyền này thu hút.
Vừa thấy cái tên 'Thiên Linh Chi Yêu', nàng càng thích, mắt lấp lánh.
Đến khi nhìn thấy giá thì lại chùn bước.
Quá đắt đỏ, vượt xa sức tưởng tượng.
Lý Khinh Ngữ nói không sai, với khả năng ngăn chặn một lần tấn công của Ngự Thú Sư dưới tầng năm Thiên Ý, vật phẩm kiểu này chỉ đáng giá 500 lam sắc Thiên Văn bảo ngọc là cùng.
Đa số đồ vật dạng này vô dụng, vì gặp nguy hiểm loại đó, đối phương dễ dàng ra tay lần hai.
Một đòn không chết thì sẽ có đòn thứ hai.
"Khinh Ngữ, ngươi ở đây chờ ta một lát."
Lý Thiên Mệnh bất ngờ lao nhanh ra ngoài.
Lý Khinh Ngữ ngơ ngác tại chỗ.
Hắn muốn làm gì?
Nàng không yên tâm nên đi theo.
Chỉ thấy Lý Thiên Mệnh trở lại Đông Cực đại điện, lấy ra ba viên Thần Nguyên Huyền cấp thượng phẩm.
“Giúp ta tính giá xem cái này bán được bao nhiêu.” “Ngươi chắc chắn muốn bán đi à?” Người của Đông Cực đại điện ngẩn ra.
Thật tình mà nói, những thứ này mang bán ở Thiên Bảo đường sẽ có lời hơn nhiều, nhưng mất khá nhiều thời gian.
“Ngươi cứ xem giá đi.” “Đều là Thần Nguyên Huyền cấp thượng phẩm, giá cả đã được niêm yết cả rồi.” Thực sự mà nói, đa phần người có tử sắc Thiên Văn bảo ngọc đều là trưởng bối cảnh giới Thiên Ý.
Bọn họ muốn mua Thần Nguyên Huyền cấp thượng phẩm cho hậu bối cũng cảm thấy đau ví.
“530 nhé. Tử sắc Thiên Văn bảo ngọc.” “Thành giao.” Lý Khinh Ngữ: “...” Thật là hào phóng.
Lý Khinh Ngữ chưa từng thấy ai dứt khoát như vậy.
Nàng đoán được Lý Thiên Mệnh dùng số tiền đó để làm gì.
Mua Thiên Linh Chi Yêu.
Tặng cho Khương Phi Linh.
“Ca ca, huynh đừng làm bậy mà, quá đắt.” Khương Phi Linh luống cuống nói.
"Không phải nói bậy, muội thích thì ta muốn mua cho muội.” "Linh nhi, sau này muội thích cái gì cứ nói với ta, mặc kệ là cái gì, ta cũng mua cho muội."
"Đàn ông đích thực, phải hào phóng như thế."
Lý Thiên Mệnh cười nói.
Hắn thấy được Khương Phi Linh rất thích sợi dây chuyền kia.
Thật tình thì con gái nhà người ta rời quê hương, vượt ngàn dặm xa xôi theo mình mạo hiểm.
Hơn nữa sống chết khó lường, tặng nàng sợi dây chuyền thì có sao?
Lý Thiên Mệnh trước giờ chưa từng tặng gì cho nàng.
Hơn nữa nàng chỉ là phàm nhân yếu đuối, nếu lơ là mà gặp nguy hiểm, ít nhất 'Thiên Linh Chi Yêu' có thể giúp Lý Thiên Mệnh có chút thời gian phản ứng.
Điều này rất quan trọng với hắn.
Hắn từng thề với Chu Tước Vương!
Rời khỏi Chu Tước quốc, hắn nhất định không để nàng bị tổn thương!
Một cái Thiên Linh Chi Yêu thì là cái gì?
"Linh nhi nhà ta đẹp như vậy, toàn bộ Đông Hoàng Tông cũng không có cô nương nào xinh đẹp hơn muội.” "Cái Thiên Linh Chi Yêu này chắc cả trăm năm chưa ai mua, rõ là đang chờ muội đó." Lý Thiên Mệnh cười nói.
"Nhưng mà ca ca, tiền của huynh còn phải dùng để mua chiến quyết..." Khương Phi Linh khẽ nói.
“Chiến quyết? Linh nhi, muội không hiểu rồi, chỉ cần có muội ở đây, việc gì ta không tìm được Thần Nguyên chứ?” “Đây là đầu tư, có hiểu không? Lấy lòng được muội, tài nguyên chẳng phải tự đến à?” Lý Thiên Mệnh cười nói.
Khương Phi Linh vừa mới cảm động đến rơi nước mắt, vậy mà câu này của hắn lại làm nàng nín khóc.
"Quả nhiên, ta còn tưởng sao bỗng dưng huynh rộng rãi thế, hóa ra là có ý đồ khác!" Nàng hờn dỗi nói.
Có thật là giận không?
Thật ra trong lòng đã vui mừng như nở hoa rồi.
Thế là Lý Thiên Mệnh dùng ba viên Thần Nguyên Huyền cấp đổi được một chiếc ‘Thiên Linh Chi Yêu’ vô dụng nhất của Hoàng Cực đại điện.
“Thiếu tông chủ, thật xa xỉ quá!” Những người nhận ra hắn trong đám đông lên tiếng cảm thán.
Còn bao nhiêu kẻ ngấm ngầm chế giễu hắn phung phí của trời, tính tình hoàn khố thì không ai hay.
Trong mắt Lý Thiên Mệnh chỉ có Thiên Linh Chi Yêu đó.
Ngay khi cầm được nó, Khương Phi Linh đã xuýt xoa khen ngợi mấy tiếng.
Còn thừa lại một ít tiền, Lý Thiên Mệnh dạo qua Hoàng Cực đại điện, không mua được chiến quyết Quy Nhất thích hợp.
Sau đó, hắn chạy đến Thiên Bảo đường, dùng hết số tiền mua thật nhiều rượu, lấp đầy cả Tu Di giới chỉ.
Rượu này có tác dụng rất lớn.
“Đi thôi, về nhà!” Lý Thiên Mệnh không thể chờ được, muốn nhìn nàng đeo Thiên Linh Chi Yêu vào sẽ đẹp khuynh thành đến nhường nào.
Đây là Thần vật do hắn tạo ra cho nàng!
"Sau này, sẽ gọi nó là 'Thiên Linh Chi Luyến', khắc tên của muội lên đó!" Lý Thiên Mệnh nói.
“Dạ.” Ở trạng thái linh thể, không ai thấy nàng ngượng ngùng, không ai nghe được tim nàng đập nhanh.
Cũng chẳng ai thấy được hạnh phúc của nàng.
Lý Khinh Ngữ đứng sau nhìn hai người.
Nàng xoa mồ hôi trên trán.
Nhìn lại thì thấy cả đám đệ tử đang nhìn Lý Thiên Mệnh như thể hắn là kẻ ngốc.
“Người huynh trưởng này của ta, vì chiếm được lòng mỹ nhân mà xa xỉ như vậy, đúng là người sống tình cảm.” Nàng cười bất lực, rồi nhanh chóng bước theo.
Thật lòng, nàng cũng rất muốn xem Khương Phi Linh đeo sợi dây chuyền đó vào sẽ xinh đẹp đến mức nào.
… Tùy Duyên phong.
Đêm đó, nàng mặc chiếc váy ngắn màu tím nhạt, đứng dưới ánh trăng.
Khi đeo ‘Thiên Linh Chi Luyến’ lên, nàng vui mừng, ngượng ngùng, cảm động cùng với đôi má ửng hồng, Lý Thiên Mệnh nhìn đến hoa cả mắt.
Sao có thể có cô gái xinh đẹp đến vậy?
Nàng như thể con gái Thượng Thần, vô tình lạc xuống nhân gian.
Dù nàng chân yếu tay mềm, nhưng cái vẻ thoát tục khó tả ấy không giống người trần thế.
"Linh nhi quá đẹp. Ta là nữ mà còn mê mẩn nàng.” Lý Khinh Ngữ cảm thán.
“Tránh ra một bên, đừng làm phiền thế giới riêng của hai người ta.” Lý Thiên Mệnh nói.
“Dạ được, ca.” Lý Khinh Ngữ chuồn nhanh.
Hắn cứ nhìn, Khương Phi Linh như con gái thần, từng bước tiến về phía hắn.
Thiên Linh Chi Luyến như hòa vào với nàng, làn da trắng như tuyết nơi cổ trở nên trong suốt hơn.
Lý Thiên Mệnh không sao tả được vẻ đẹp của nàng.
Nếu bắt hắn phải khen, hắn chỉ có thể thốt lên: “Đẹp mẹ nó!” Dưới ánh trăng, nàng quay một vòng trước mặt hắn.
Mái tóc dài, váy ngắn, dây chuyền đều bay bổng.
“Ca ca, có đẹp không?” Đôi má nàng lúm đồng tiền, nét ngây thơ ẩn trong nụ cười tinh nghịch, hòa lẫn cùng ánh trăng.
Dưới bầu trời đêm, nàng như Tinh Linh thuần khiết, một câu "đẹp" sao đủ diễn tả?
“Linh nhi.” “Ca ca?” Nàng có chút bất an hỏi.
Chẳng lẽ, bỏ ra nhiều tiền như vậy mà nàng không được đẹp sao?
"Ta muốn nói với muội một câu.” “Câu gì?” Hắn đứng dậy, ánh mắt rực lửa, nói:
“Đời này ta chỉ thích một mình muội, không phải muội thì ta không cưới, nếu không, ta sẽ bị trúng Đoạn Căn tán, đoạn tử tuyệt tôn.” Hắn không cần biết tương lai sẽ thế nào.
Giờ phút này, sự cố chấp của hắn đã là Ma trong lòng.
Có chết cũng không thay đổi!
Khương Phi Linh cười.
Nàng biết mà, làm sao có thể không đẹp chứ.
Dưới ánh trăng, nàng khẽ nắm lấy vạt áo của Lý Thiên Mệnh.
Rồi nói:
"Vậy ta, không phải huynh thì không gả."
Lời nàng nói cũng kiên định và cố chấp, trong mắt nàng cũng giống Lý Thiên Mệnh, có Ma quỷ.
“Nếu không thì sao?” Lý Thiên Mệnh cười hỏi.
“Nếu không thì ta sẽ biến thành nam nhân, có ba ngàn mỹ nữ, con cháu hơn vạn.” “...” Nàng và Lý Thiên Mệnh sống với nhau lâu ngày, cũng trở nên tinh nghịch hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận