Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 2685: Dị độ suy kiệt (length: 8040)

"Lại nói, cái tên Thạch Tiêu này bao nhiêu tuổi rồi?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Gần 500 tuổi, hắn tu luyện ở 'Tiểu Hà võ viện' trong trấn, quen biết không ít quyền quý ở Tiểu Hà trấn, ta xong rồi..."
Thạch Tiêu tuy đã tạm thời rút lui, nhưng ánh mắt Bối Bối vẫn rất do dự, lòng không ngừng thấp thỏm, nàng không dám nghĩ sâu hơn, càng nghĩ càng bối rối, tâm loạn như ma.
"Còn chưa tới 500?"
Lý Thiên Mệnh giật mình.
Một tên côn đồ thôn xóm, mà thiên phú có thể sánh ngang với những thiên tài đỉnh cấp của Vô Lượng giới vực, Thiên Khung giới vực?
Thế này chẳng phải gần bằng Phù Tuân, Lục Hiên, Vi Sinh Phiêu Phiêu và Vi Sinh Miểu Miểu sao!
May mắn lục địa thần bí này ít người, chứ nếu dân số đến hàng trăm triệu, thì chẳng phải sẽ hủy thiên diệt địa hay sao!
Xét từ góc độ này, cái thế giới khe hở nằm giữa Dị Độ giới và Hữu Tự hải này thật là không thể tưởng tượng!
"Bối Bối, mau vào đi."
Lý Thiên Mệnh còn đang chìm trong cơn chấn động, thì Bối Bối đã tâm loạn như ma, tan nát cõi lòng vì vận mệnh của mình. Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt từ trong nhà vang ra.
Có lẽ là mẹ của Bối Bối.
"Mẹ, con về rồi."
Nghe thấy tiếng của mẹ, cô nàng Ngân Hồ hiểu chuyện vội vàng đứng dậy, nhặt cọng 'Thanh Linh Thảo' vừa ném qua một bên. Lúc đến cửa, nàng quay đầu nói với Lý Thiên Mệnh: "Tiểu ca ca, không phải huynh muốn hỏi mẹ ta về thế giới này sao? Mau vào đi, hỏi xong rồi huynh mau chóng rời khỏi, huynh đánh Thạch Tiêu bị thương, người trong thôn sẽ không bỏ qua cho huynh đâu, ta sống nhiều năm như vậy đã quá rõ rồi, sau khi cha mất, hai mẹ con ta đã thành con mồi của bọn họ rồi, cuộc sống thế này, không phải ngày một ngày hai nữa..."
Nói đến đây, Bối Bối vô cùng đau buồn.
Thế giới này rất lớn, nhưng cũng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi bị người ức hiếp cũng chẳng thể cầu cứu, trong cái đại thế giới mênh mông này, không tìm được một ai đứng ra đòi lại công đạo.
Thế giới đóng kín như thế thật khiến người ngộp thở.
"Bối Bối, đừng có nói lung tung trước mặt khách." Giọng nói già nua từ trong phòng vọng ra.
"Vâng vâng!"
Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Thiên Mệnh theo vào nhà, nói thật, căn phòng này thật sự rất lớn, những cái cột nhà lớn như cây Thanh Vân thần mộc, lũ Quỷ Thần cao mấy trăm mét kia ở trong này cứ như cá gặp nước, thích thì còn có thể đánh nhau một trận.
Lý Thiên Mệnh theo hướng giọng nói nhìn qua, chỉ thấy ở nơi góc khuất, trên chiếc giường lớn có một bà lão đang nằm, đầu tóc bạc phơ, đôi tai cáo cũng cụp xuống, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt ảm đạm, toàn thân gầy gò nhỏ bé, còn thấp hơn Bối Bối.
Thấy bà ấy, Lý Thiên Mệnh lại nhớ đến Vệ Tịnh, trước khi bị tiểu mệnh kiếp hành hạ, nàng cũng trông như vậy.
Bệnh liệt giường, đối chọi với ma bệnh, thời gian dường như không có hy vọng.
Vấn đề là, sao tinh thần cũng mắc bệnh được nhỉ?
"Mẹ, tiểu ca ca tên là Thiên Mệnh, anh ấy giúp con tìm được Thanh Linh Thảo đấy ạ, con đi luyện hóa ngay cho mẹ, không thì lát nữa Thạch Tiêu dẫn người tới, Thanh Linh Thảo cũng không còn mất."
Cô bé con rất hiểu chuyện, trong thôn Ngân Hồ này, đánh lui Thạch Tiêu không có nghĩa là đã giải quyết được vấn đề. Nàng hiện tại lòng dạ rối bời, hai mắt ngấn lệ, đã biết vận mệnh của mình nhưng không thể nào thay đổi, chỉ còn lại tinh thần chán nản.
"Tiền bối, xin hỏi xưng hô thế nào?" Lý Thiên Mệnh bước đến bên giường, lễ phép hỏi.
"Người trẻ tuổi, cháu cứ gọi ta là cô Hoa là được rồi." Bà lão nói.
"Cô Hoa..."
Lý Thiên Mệnh tỏ vẻ kỳ lạ.
Cách xưng hô này thật thuần phác, chẳng khác gì trong thôn.
Nhưng đây là đại lục thần bí bên trong Dị Độ giới mà!
Hắn còn chưa hiểu nổi đây là đâu!
Bây giờ Ngân Trần đang lấy hắn làm trung tâm tản ra, hắn biết Thạch Tiêu đang đi gọi người, Ngân Trần cũng có thể nghe được một số đoạn hội thoại, nhưng toàn xoay quanh "thôn Ngân Hồ" với "trấn Tiểu Hà", chẳng ai nói cho Ngân Trần biết đây là thế giới gì!
Lý Thiên Mệnh nhìn trạng thái bà lão thấy vô cùng kỳ lạ, bà ấy rõ ràng là một tinh thần, cảnh giới có thể cao hơn Thạch Tiêu một chút. Căn cứ vào tuổi của Bối Bối mà phân tích, cô Hoa hẳn là chưa đến mức phải đối diện với cái chết nhanh như vậy mới phải.
Mà hơn nữa, bà ấy hoàn toàn trông như mắc bệnh nặng, không phải là già yếu, bộ dạng này đối với một Tinh Hải Chi Thần mà nói, không thể nào có được.
"Cô Hoa có thể cho ta biết, vì sao người là tinh thần mà lại mắc bệnh như vậy không?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
Cô Hoa cười khổ nói: "Đúng vậy, cái loại bệnh này đối với tinh thần dị tộc như các cháu mà nói, là không thể nào có, nhưng đối với chúng ta, nó là số mệnh khó tránh. Chỉ cần mắc phải bệnh này, thời gian còn lại sẽ là những tháng ngày tàn lụi."
Bà ấy nghe được việc Lý Thiên Mệnh đã đánh lui Thạch Tiêu ở ngoài, để giúp Lý Thiên Mệnh hiểu rõ và sớm rời khỏi nơi thị phi này, bà chỉ khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Chúng ta gọi bệnh này là 'Dị độ suy kiệt', nó giống như một lời nguyền rủa, vô hình vô sắc. Nhưng một khi trúng phải, tất cả giới tử tinh thần nhỏ bé sẽ nhanh chóng suy kiệt, dù tu hành bao nhiêu chu thiên tinh hải chi lực cũng sẽ xói mòn, hóa thành dị độ nguyên lực, trở về lại đất trời."
"Ra là vậy..." Lý Thiên Mệnh cảm thấy rất đáng sợ, đây chẳng khác nào "bụi về với bụi, đất về với đất", bị thế giới "chọn mặt" để "nhanh chóng suy kiệt", phóng thích sức mạnh mà mình tu luyện được.
"May mắn thay, bệnh này rất công bằng, cho dù là những quyền quý ở Tiểu Hà trấn, hay những người bình thường như chúng ta, thì khả năng mắc bệnh đều như nhau. Biết đâu trong một khoảnh khắc tươi đẹp nào đó, lời nguyền rủa này sẽ ập đến... Đáng thương Bối Bối, cha nó thì chết vì giao chiến, ta lại mắc bệnh, tương lai của nó sẽ chỉ một màu u ám." Cô Hoa u sầu nói.
Đôi mắt của bà nhìn Bối Bối đang bận rộn không xa, ánh lên vẻ đau thương.
"Ta có thể mang con bé đi thế giới của chúng ta được không?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Không được đâu, sao có thể như vậy được? Dù các cháu có trói chúng ta bằng thứ dây thừng gì đi chăng nữa, thì chúng ta cũng không thể nào rời khỏi đây được. Cái 'Dị độ thâm uyên' này, vĩnh viễn giam giữ chúng ta ở đây. May mắn là thế giới này cũng đủ rộng lớn. Rộng đến mức làm người tuyệt vọng."
Cô Hoa ngước nhìn lên tấm ván gỗ đen ở trên đầu, "dị độ suy kiệt" không ngừng giày vò bà, khiến cho đôi mắt bà chỉ còn lại tuyệt vọng.
"Dị độ thâm uyên?!"
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc.
"Cô Hoa, thế giới này gọi là dị độ thâm uyên sao?" Hắn hỏi lại.
"Đúng vậy, ở thế giới cũ của cháu, cháu có nghe qua không?" Cô Hoa hỏi.
Lý Thiên Mệnh đương nhiên đã nghe qua.
Do Tiểu Lục nói!
Nó bảo đang đợi Lý Thiên Mệnh ở dị độ thâm uyên!
Lý Khinh Ngữ, Dạ Lăng Phong và con Thái Cổ Hỗn Độn Cự Thú thứ sáu kia, rất có thể đều ở chung một chỗ.
Cho nên, tọa độ phi tiêu trăng khuyết đến từ "dị độ thâm uyên" này, mới có thể dẫn đến mặt trời nhật hạch, đưa Lý Thiên Mệnh đến đây...
Trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh, cái gọi là dị độ thâm uyên, có lẽ vẫn là Dị Độ giới, đầy những biến ảo kỳ lạ, diệu ảo, là một vùng biển sâu vô tận.
Hắn không hề nghĩ đến, đây lại là một Hoang Cổ Đại Lục nằm bên dưới Hữu Tự hải!
"Cuối cùng thì mình cũng đến được đây rồi, mọi thứ đều khớp!"
Những người hắn muốn tìm, hóa ra ở thế giới này.
Vì vậy, hắn càng gấp gáp muốn đi tìm Dạ Lăng Phong và Lý Khinh Ngữ hơn.
"Cô Hoa, cô giúp ta xem cái này một chút."
Lý Thiên Mệnh lấy tọa độ trăng khuyết ra, nói: "Ta dựa theo cái này mà đến dị độ thâm uyên này, đây là người thân của ta để lại cho ta, ta phải làm sao thì mới có thể tìm được người đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận