Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 3094: Ta một ngày nhưng là muốn 3 vạn chữ người (length: 7836)

Lý Thiên Mệnh nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy một nỗi buồn đặc biệt.
"Vòng đen vạn đạo?"
Ngoài xiềng xích ra, Lý Thiên Mệnh còn thấy trên tay lão nhân một chiếc vòng đen vạn đạo có hình dáng rất cổ xưa, cho thấy lão nhân này thuộc về Vạn Đạo Cốc, lại còn từ giới vực tới chứ không phải người bản địa.
Chỉ cần đeo vòng đen vạn đạo, xem như đạt tới Tự cảnh, cuối cùng cũng không thể nào là cao tầng của Vạn Đạo Cốc.
Không sinh ra ở Vạn Đạo Cốc, rất khó đạt tới Tôn giả, Thánh Tổ trở lên.
"Quan trọng nhất là, cái xiềng xích này, hình như không phải vật phàm?"
Xét về chất liệu, nó cũng giống như khoáng kim loại thông thường, chắc là Thiên Quân khoáng thôi!
Nhưng Lý Thiên Mệnh là người của Trộm Thiên tộc, nên ánh mắt khác với người thường.
Hắn vô cùng nhạy bén với Kết giới khóa dùng để tạo kết giới!
Chất liệu của chiếc xiềng xích này tuy bình thường, nhưng Lý Thiên Mệnh cảm giác nó chứa những Kết giới khóa cực kỳ phức tạp.
Loại Kết giới khóa này, thường được dùng để khóa lại các loại chiến quyết truyền thừa, hoặc như mật thất Tổ giới mở ra tổ ong xuất hiện trong Cổ Thần Kỳ!
Còn dùng để khóa người thì đây là lần đầu Lý Thiên Mệnh gặp.
Vì bình thường mà nói, khóa người thì chỉ cần Thiên Nguyên Thần Khí là được rồi.
Loại Kết giới khóa này được sử dụng trên một chiếc xiềng xích chất liệu bình thường, cho thấy việc khóa lại lão ông này là để giấu kín, không cho người thường nhìn ra xiềng xích này rất thâm sâu.
"Tốn nhiều công sức như vậy, khóa lại một lão nhân sắp xuống lỗ, còn đeo vòng đen vạn đạo, để làm gì?"
Là người của Trộm Thiên tộc, vừa thấy Kết giới khóa này, tay Lý Thiên Mệnh đã ngứa ngáy.
Đây là bản năng của chủng tộc!
"Thảo nào vừa liếc mắt nhìn ta đã thấy hắn kỳ lạ... thứ thu hút ta hẳn là chiếc xiềng xích kết giới khóa chồng chất hàng vạn lớp này!"
Quái dị chết đi được!
Lý Thiên Mệnh khó chịu vì cái xiềng xích Kết giới khóa đó, chứng bệnh ép buộc của hắn trực tiếp bộc phát, dù sao thời gian sau này còn dài, hắn liền không đi vào Vạn Đạo Đại Khư mà đi tới trước mặt lão nhân đang quét rác.
"Đại gia."
Lý Thiên Mệnh cung kính gọi một tiếng.
Lão nhân kia không phản ứng, vẫn đang cúi người, kéo theo xiềng xích, lục lọi tìm mấy thứ tạp nham trên mặt đất.
Ví như kiếm gãy, quần áo rách, quả cầu nhỏ bị vứt bỏ, v.v.
"Đại gia, ta có thể xem xiềng xích của ngài một chút được không?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
Lão nhân chợt khựng lại, run rẩy xoay người, lúc này Lý Thiên Mệnh mới thấy, ông ta đích thực rất già, tướng mạo rất tầm thường, tóc và râu thưa thớt, mí mắt sụp xuống, trông có chút không mở ra được.
"Nha đầu, ngươi, đang, gọi, ta, đấy à?" Lão nhân nói rất chậm, môi mấp máy cả nửa ngày mới thốt ra một câu, sự chậm chạp đó còn hơn cả Ngân Trần.
"Đúng vậy." Lý Thiên Mệnh cười, thấy ông ta đã đáp lại thì hắn cũng không nóng vội, cứ hàn huyên trước đã, rồi nói: "Xin hỏi đại gia xưng hô như thế nào ạ?"
Lão nhân này không giống những người khác, ông ta không ghét Lý Thiên Mệnh vì hắn là tiện huyết Ngự Thú Sư.
Tuy nhiên, Lý Thiên Mệnh vẫn còn lo lắng về cái nhìn của người khác, nên không định ở lại quá lâu trước mặt lão nhân này, sợ mình mang họa, liên lụy đến lão nhân.
"Ta, thì, gọi, đại gia." Lão nhân rõ ràng rất mệt, nhưng vẫn cười híp mắt mà nói.
"Tiểu hỏa tử, ngươi, tên, là, gì?" Lão nhân lại hỏi.
"Vậy ta gọi tiểu gia." Lý Thiên Mệnh nói.
"Ha ha!" Lão nhân cười, xem ra ông ta khá là thoải mái, không cô quạnh như Lý Thiên Mệnh tưởng tượng.
"Xin hỏi đại gia bao nhiêu tuổi rồi ạ?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Ta à? Ta, 18, tuổi." Lão nhân lắc đầu nói.
Mắt Lý Thiên Mệnh tối sầm, nói: "Đại gia, sao có thể 18 tuổi được?"
"Lừa ngươi, làm gì A ha?" Lão nhân nghiêm túc nói.
"Vậy xin hỏi đại gia làm công việc gì, trông có vẻ chín chắn thế?" Lý Thiên Mệnh nghiến răng hỏi.
"Ta hả? Viết sách! Một ngày 3 vạn chữ, kiếm cơm! Thế đấy, hôm nay vừa viết xong 3 vạn chữ, ra đây, quét rác, coi như, vận động, rất tốt!" Lão nhân cười hì hì nói.
"..."
Lý Thiên Mệnh cạn lời.
Xem ra lão nhân này thích đùa thật.
Vì có nói chuyện cũng chẳng được gì, Lý Thiên Mệnh liền vào thẳng vấn đề: "Đại gia, xin thứ lỗi cho ta đường đột, ta muốn nhìn qua chiếc xiềng xích của ngài một chút, có được không ạ?"
"Được chứ, tiểu gia. Nhưng đừng để đại gia bị bệnh phù chân, thối lắm đấy!" Lão nhân cười tủm tỉm nói.
"Chân của đại gia, chắc chắn phải thơm tho..."
Lý Thiên Mệnh nín thở, ngồi xuống.
Hắn đưa cánh tay trái ra, nắm lấy chiếc xiềng xích, đối diện với chiếc xiềng xích đầy những Kết giới khóa này, Lý Thiên Mệnh lập tức cảm nhận được.
Những vảy hình lục giác trên bàn tay hắn tỏa ra từng đợt u quang.
Các ngón tay cũng không thể không nhúc nhích.
"Trời ạ, ít nhất mười vạn lớp Kết giới khóa, ai ác vậy, lại khóa lão nhân thành ra thế này?"
Lý Thiên Mệnh chau mày.
Hắn tuy ngứa tay, nhưng cũng biết, kẻ có thể làm được chuyện này, hẳn không phải là phàm nhân.
Càng không phải là người mà bây giờ mình có thể đắc tội nổi.
Chưa nói đến việc mình có thể thành công hay không.
Vạn nhất thành công, cởi được chiếc xiềng xích này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bây giờ lại có Hoàng Đạo thế gia làm đối thủ, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể thu tay lại, không thêm phiền phức nữa.
"Sao nào? Tiểu gia, chân của đại gia, mùi vị thế nào?" Lão nhân cười ha hả nói.
"Cảm giác như đang bay." Lý Thiên Mệnh đứng dậy.
Hắn nhìn kỹ lão nhân này.
Lão đầu rất thoải mái, rất già yếu, Lý Thiên Mệnh không thấy bất kỳ điểm bất thường nào trên người ông ta.
"Đại gia, chiếc xiềng xích này, đeo được bao lâu rồi ạ?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Có một năm, dù sao hôm nay ta 18 tuổi." Lão nhân nói.
"Ai đã đeo nó cho ngài vậy?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
Lão nhân thở dài, nói: "Đừng hỏi, nếu để Tiểu Tinh Nghịch nghe thấy, vậy thì không ổn đâu, hắn sẽ khảo cả ngươi đấy."
Tiểu Tinh Nghịch?
Lý Thiên Mệnh liền gật đầu, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn khẽ hỏi: "Vậy, ngài có muốn tháo nó ra không?"
"Không muốn, thế này tốt, không thì ta lại cứ nghĩ tới việc ra ngoài chơi, không thể an tâm viết sách được, ta một ngày phải viết những 3 vạn chữ đấy!"
Không thể không nói, càng nói chuyện lâu thì miệng ông ta như được khai quang, nói càng ngày càng trôi chảy.
Nói đoạn, lão nhân lấy ra một cuốn sổ, chữ viết ngoằn ngoèo trên đó khó mà đọc được, ông ta đắc ý nói: "Thấy không, đây là tác phẩm của ta đấy, tên sách là... Cái gì thần tới? Kể về nhân vật chính Lâm Phong, đến ở rể, sau cùng chinh phục cả mẹ vợ, suỵt! Ta thấy ngươi có duyên, cho ngươi xem một chút, tuyệt đối đừng có lan truyền nha!"
Chinh. . . phục cả mẹ vợ?
Lý Thiên Mệnh suýt nữa thì chết khiếp.
Lại còn cái tên nhân vật chính là Lâm Phong!
Quả nhiên, cái tên Lâm Phong này, càng thích hợp làm nhân vật chính.
Lão nhân kín đáo đưa quyển sách cho Lý Thiên Mệnh, Lý Thiên Mệnh chỉ biết cầm lấy.
"Lúc không có ai thì cứ lén mà đọc, sướng lắm đấy!" Lão nhân nháy mắt nói.
"...!"
"Quét rác, quét rác, rèn luyện thân thể tráng kiện, năm nay ta muốn viết 900 vạn chữ, hao tổn tâm trí, nhất định phải liều chết mà viết!"
Lão nhân khoát tay, khom người, đi khập khiễng, vừa lẩm bẩm vừa rời đi.
Lý Thiên Mệnh thì cầm một bản tác phẩm để đời đứng giữa gió mà lòng rối bời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận