Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 1694: Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực (length: 8847)

Rầm rầm rầm!
Vô số nguyên dực theo bên người Kỷ Linh Tiên bay lượn, nàng đắm chìm trong bức tranh tinh mỹ tuyệt luân này, không thể kiềm chế được bản thân.
"Khôn Lan giới, có thể thỏa mãn nguyện vọng của ta sao?" Ánh mắt nàng si mê.
Thời gian trôi qua, địa chi dực đều đã xuất hiện.
Lần này địa chi dực xuất hiện nhiều hơn so với trước, điều này có nghĩa là rất có thể Thiên Chi Dực sẽ ra đời.
Ông!
Ngay lúc này, toàn bộ lối vào Khôn Lan giới, mặt hồ trực tiếp biến thành màu xanh lam, cả mặt hồ như một bông tuyết màu lam, lộng lẫy vô cùng. Trên mặt hồ, bông tuyết lưu chuyển tựa như hàng ức lam bảo thạch đang nhấp nhô.
Xì xì xì!
"Thiên Chi Dực!"
Vô số người kinh hô.
Ông!
Trong tiếng kinh hô, mặt hồ màu xanh lam ngưng kết thành một đôi cánh màu xanh lam rực rỡ. Đó là một đôi cánh tạo thành từ kim cương bông tuyết màu xanh lam, nó lấp lánh mà lộng lẫy, như vô số châu báu kim cương tụ lại. Dù chỉ giữ lại một mảnh nhỏ cũng có thể làm thành dây chuyền đeo trên cổ.
Một đôi cánh hoa mỹ như thế, chưa cần bàn đến công hiệu chiến đấu, chỉ riêng vẻ ngoài thôi cũng có thể chinh phục toàn bộ vũ trụ. Với tất cả Nguyên Dực tộc mà nói, đây là nguyên dực hoa mỹ nhất mà họ từng thấy trong đời!
"Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực!"
Oanh!
Mọi người hoàn toàn sôi trào.
Đây tuyệt đối là Thiên Chi Dực đẹp nhất trong lịch sử ghi chép. Tương truyền, chỉ những Nguyên Dực tộc đẹp nhất thiên hạ mới có thể thừa kế nó.
Nước mắt Kỷ Linh Tiên trào ra.
"Thật đẹp..."
Nàng đứng gần 'Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực' nhất, nước mắt nàng rơi không phải vì kích động mà vì bi thương.
Vì sao bi thương?
Vì nàng lo được lo mất.
Nếu Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực không xuất hiện, nàng sẽ không có cảm giác 'mất mát' mãnh liệt đến vậy. Gặp được thứ mình khao khát nhất nhưng lại định sẵn không thể nắm giữ, cảm giác đó không khác gì xé tim gan.
Đúng vậy, nàng không tin mình có thể nắm giữ nó.
Vì nó quá đẹp, những bông tuyết ngọc xanh lưu chuyển, những sắc thái hoa mỹ kia khiến nàng, dù được công nhận là mỹ nhân của Nguyên Dực tộc, cũng cảm thấy mình không xứng với nguyên dực này.
"Trên đời này, ai xứng với nó? Ai có thể hòa làm một với nó?"
Nước mắt nàng lã chã rơi.
Ông!
Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực động đậy, nó vỗ cánh một lần, vang lên âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió, màu xanh lam của nó thu vào trong mắt từng người Nguyên Dực tộc. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nó.
Không hề nghi ngờ, nó còn khiến người ta khao khát hơn cả Thiểm Linh Thiên Dực.
Thiểm Linh Thiên Dực có các thuộc tính di động, đào mệnh, linh hoạt. Còn Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực, ngoài vẻ lộng lẫy, nó còn là nguyên dực tấn công đỉnh cấp. Nó còn là Thiên Chi Dực 'kiên cường' nhất trong ghi chép. Nghe nói khi trưởng thành, độ cứng của nó có thể so sánh với Thần binh Trật Tự cửu giai!
Ở Nguyên Dực tộc, ai nắm giữ 'Lam thủy tinh chui', khoảng cách với Thức Thần cửu kiếp không còn xa.
Đinh đinh đinh!
Nó bay lên, rõ ràng là đang chọn chủ.
"Ai? Ai có thể một bước lên trời?"
Câu hỏi này khuấy động trong não mỗi người, tất cả đều kích động đến nghẹn lời, họ quét mắt bốn phía, muốn tìm ra người may mắn trước một bước.
"Kỷ Linh Tiên, ở đây chỉ có nàng xứng đáng!"
Nàng ở gần lam thủy tinh chui nhất, trong nhất thời tất cả mọi người trợn mắt nhìn nàng chằm chằm, từng người một đã nghẹt thở.
Không biết vì sao, khi nhìn đến Kỷ Linh Tiên, 80% mọi người đều muốn nhắc lại lần trước với Thiểm Linh Thiên Dực. Họ nhớ lại Kỷ Linh Tiên thất bại, nhớ đến cô thiếu nữ Nguyên Dực tộc chưa từng xuất hiện kia, nàng khuynh thành tuyệt thế, người đã từng nhìn thấy nàng cả đời cũng không quên được.
"Ấy..."
Khi họ nhớ đến Khương Phi Linh, trong lòng không khỏi thịch một tiếng.
Quả nhiên!
Mọi người trơ mắt nhìn lam thủy tinh chui hoa mỹ vượt qua Kỷ Linh Tiên, vô tình loại bỏ nàng.
"Ô ô."
Nàng khóc nức nở.
"Ngay cả nàng cũng không xứng, vậy còn có thể thuộc về ai đây?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đờ đẫn nhìn Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực vũ động, lộng lẫy bay lên, tựa như một con bướm thủy tinh linh xảo, né tránh qua rất nhiều Nguyên Dực tộc.
"Rốt cuộc nó đang tìm ai?"
Kỷ Linh Tiên thất bại, rất nhiều người cho rằng người đó có thể là mình. Thế nhưng rất nhanh, mọi người phát hiện lam thủy tinh chui bay lướt qua tất cả mọi người, nó thậm chí còn tiếp tục tăng tốc, theo 'Bạo Phong Nhãn' của Nguyên Nguyên tinh động, một đường hướng lên trên.
Nó vượt qua tất cả mọi người!
"Sao có thể?"
Chưa từng thấy chuyện này xảy ra.
Nguyên dực sinh ra ở Khôn Lan giới, không thể rời khỏi Nguyên Nguyên tinh động. Nhưng giờ phút này, nó lại biến mất khỏi tầm mắt mọi người với tốc độ khủng khiếp.
"Đuổi theo!"
Nguyên Dực tộc tranh nhau xô đẩy, đuổi theo vệt màu xanh lam kia. Trong mắt mỗi người đều ngập tràn sự điên cuồng.
"Ô ô."
Kỷ Linh Tiên không đuổi theo. Nàng chỉ cảm thấy đau khổ, nàng đã từ bỏ vì biết rõ không thuộc về mình, có điên cuồng đuổi theo cũng vô ích.
"Nó đi tìm người hoàn toàn phù hợp với nó rồi."
Một giọng nói khô khốc vang lên bên tai Kỷ Linh Tiên.
Nàng vội ngẩng đầu. Trước mặt nàng là một lão giả gầy gò. Ông đưa tay, hòa ái mỉm cười, đỡ Kỷ Linh Tiên đứng dậy.
"Gia gia..."
Kỷ Linh Tiên vùi vào ngực ông khóc nức nở.
"Đừng khóc. Mong mà không được chỉ thêm phiền não." Lão giả nói.
"Vâng."
Mãi một lúc sau, Kỷ Linh Tiên mới ngẩng đầu lên nhìn. Đa số mọi người đều đã đuổi theo, trước mắt trở nên trống rỗng.
"Nó sẽ đi đâu?" Kỷ Linh Tiên hỏi.
"Tử Diệu Tinh."
"Tử Diệu Tinh có Nguyên Dực tộc của chúng ta sao..." Kỷ Linh Tiên ngơ ngác hỏi.
"Có một người." Lão giả nói.
"À."
Kỷ Linh Tiên ngẫm nghĩ.
Quả nhiên, vẫn là thuộc về nàng.
...
"Mả nó!!"
Lý Thiên Mệnh vừa từ Huyễn Thiên chi cảnh đi ra, một bông tuyết màu lam đã đâm xuống, may mà hắn né nhanh nếu không thì xong rồi.
"Thứ gì vậy?"
Vừa thốt ra nghi vấn, ầm một tiếng, cả tòa đại điện hắn đang ở bị lật tung lên.
Ong ong ong!
Trong làn bụi mù, hai đạo lam quang trên đỉnh đầu cực kỳ chói mắt.
Lý Thiên Mệnh tập trung nhìn thì ra đó là một đôi cánh.
"Ngầu quá đi?"
Hắn đã nhìn rõ, đôi cánh này được tạo thành từ vô số kim cương bông tuyết màu lam, sắp xếp vô cùng ngay ngắn, ánh sáng lấp lánh, màu sắc chói mắt.
Ông!
Hắn vừa nhận ra thì Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực đã hạ xuống.
Lý Thiên Mệnh tuyệt đối không ngờ, món đồ chơi này chỉ mất ba ngày đã từ Nguyên Nguyên tinh động bay tới đây!
Ánh sáng xanh chói mắt buông xuống, đôi nguyên dực xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh. Mà cách hắn ba mét, một nữ tử từ từ đứng dậy, ánh sáng màu lam của nguyên dực chiếu rọi làn da trắng nõn của nàng càng thêm bóng bẩy. Dưới ánh sáng lam này, nàng càng lộ vẻ thoát tục, uy nghiêm.
Chính là Khương Phi Linh!
Nhưng giờ phút này, nàng cho Lý Thiên Mệnh cảm giác xa lạ. Bởi vì đôi mắt nàng đã chuyển sang màu lam, cùng màu với Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực.
Đẹp thì có đẹp nhưng lại thiếu đi sự nhiệt tình như mấy ngày trước.
Cảnh tượng này nằm trong dự đoán của Lý Thiên Mệnh. Chỉ là hắn không ngờ lại thêm ra một đôi cánh.
Ông!
Ngay lúc đó, ba đôi nguyên dực trắng như tuyết sau lưng nàng bung ra. Sau khi dung hợp Thiểm Linh Thiên Dực, trên ba đôi nguyên dực này có thêm lôi đình màu trắng khiến nàng trông càng thêm mạnh mẽ.
Cùng lúc này, Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực trực tiếp tan vào ba đôi nguyên dực kia.
Đinh đinh đinh!
Bằng mắt thường cũng thấy, cả ba đôi nguyên dực của nàng biến thành Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực!
Ông!
Nàng bay lên, mắt lóe ánh lam quang. Ba đôi cánh thủy tinh sau lưng lập lòe hào quang vạn trượng, khiến nàng trong khoảnh khắc như Thần Linh thượng cổ.
Quá ngầu.
Lý Thiên Mệnh nhìn mà nhiệt huyết dâng trào.
"Nhóc con! Trước khi chết, ngươi có di ngôn gì không?"
Giọng nàng lạnh băng. Ba đôi Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực sau lưng nàng rớt xuống không ít ngọc xanh, ngưng tụ trong tay nàng thành một ngọn trường mâu thủy tinh dài ba mét, chĩa vào Lý Thiên Mệnh.
"Có!"
Lý Thiên Mệnh giơ tay nói.
"Nói!" Nàng đáp.
"Lần sau 'làm chuyện xấu', nàng có thể bung cánh ra không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận