Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 2362: Công cụ người nghịch tập (length: 8736)

Trong tình huống đối phương hoàn toàn không phòng bị, lại ở cự ly gần như vậy, Thần Hi Dao dù là một thượng thần, cũng đủ sức một kích lấy mạng.
Với những Thần Hi Dao thuộc loại tinh hải chi thần này, nhất định phải phá hủy thất tinh tạng của nàng, nếu không nàng vẫn có thể "trọng sinh".
Trái tim là bộ phận quan trọng nhất trong thất tinh tạng. Uy năng của Thông Thiên Chỉ của Lý Thiên Mệnh vô cùng lớn, lực xuyên thấu khủng bố. Nhát xuyên thủng này đã trực tiếp khoét một lỗ thủng xuyên qua trái tim, nơi kết tụ tinh thần của Thần Hi Dao!
Những giọt máu bắn ra, thực chất đều là tinh quang rực rỡ.
Khoảnh khắc này, mặt Thần Hi Dao nhăn nhó!
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân phát ra lượng lớn tinh quang, đặc biệt là vị trí trái tim tựa như tinh hải đang rực sáng, vết thương gần như có thể thấy bằng mắt thường đang được chữa lành, hiệu quả không thua gì Thanh Linh Tháp.
Tuy nhiên!
Bộ phận quan trọng nhất của thất tinh tạng đã bị đánh tan, dù có thể chữa trị thì đây vẫn là một loại trọng thương ngắn hạn.
Trong hệ thống thất tinh tạng, "thứ bảy tinh tạng" phụ trách truyền thừa, đại não nắm giữ chức năng thần hồn vững chắc, phổi thì phụ trách nhanh chóng hấp thụ lực lượng Hằng Tinh Nguyên, chuyển hóa thành lực chu thiên tinh hải!
Trái tim ban đầu cung cấp chức năng tạo máu, trực tiếp chuyển đổi thành chức năng cốt lõi tạo lực lượng, trái tim cùng vô số huyết mạch trong thân thể tinh thần trở thành đường thông suốt lực chu thiên tinh hải, từ nhịp tim mà lan tỏa khắp toàn thân!
Máu của tinh hải chi thần, thực chất là sự ngưng kết của lực chu thiên tinh hải nồng độ cao, đồng thời bổ sung thêm thuộc tính huyết mạch truyền thừa đặc biệt.
Nói cách khác, thứ tuôn ra từ người Thần Hi Dao không phải máu, mà là lực lượng bổ sung thuộc tính huyết mạch.
Đây mới chính là chỗ đáng sợ thực sự của tinh thần!
Lý Thiên Mệnh muốn chế ngự nàng trong thời gian ngắn, việc đánh vỡ trái tim trung ương của nàng là mấu chốt nhất!
Bởi vì, việc này sẽ khiến sự vận hành lực lượng của nàng trở nên khó khăn, trong thời gian ngắn không thể công kích mạnh mẽ.
Với tiền đề như vậy, dù Thần Hi Dao đang nhanh chóng chữa trị và muốn trốn khỏi khu vực Lý Thiên Mệnh đang khống chế, thì Lý Thiên Mệnh cũng sẽ không để nàng toại nguyện.
"Đừng hòng đi."
Hắn khẽ vung tay trái, thanh Đông Hoàng Kiếm màu vàng đã rơi vào tay hắn.
Lý Thiên Mệnh nhảy lên trước ngực nàng, tay trái Hắc Ám Tí nắm lấy cổ trắng mịn của nàng, bàn tay thô ráp, dữ tợn, cùng những móng tay sắc nhọn màu máu, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể vặn đầu Thần Hi Dao xuống.
Phập! Phập!
Cùng lúc đó, thanh Đông Hoàng Kiếm màu vàng của hắn, một lần nữa đâm vào tim tinh hải của đối phương, nhằm ngăn cản sự vận hành của lực tinh hải, khiến lực chiến đấu của nàng giảm xuống.
"Chiến thú cũng đừng mong."
Thái Nhất Càn Khôn Quyển giáng xuống, chín chiếc Kim Cương Quyển màu trắng trói chặt Thần Hi Dao.
Về cơ bản có nghĩa, Lý Thiên Mệnh đã nắm trong tay tính mạng nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể chém giết.
Toàn bộ quá trình diễn ra gọn gàng, ngắn gọn và hiệu quả cao!
Thần Hi Dao không ngờ rằng, cái "công cụ người" này, trước khi "hưởng thụ" lại có thể bắt giữ nàng!
Trái tim tinh hải, vẫn đau nhói!
Nàng bị đóng băng, toàn thân run rẩy.
"Làm sao ngươi có thể thoát khỏi sự khống chế của Thái Hi Hồn?! Chỉ bằng cái bảo vật hộ thần hồn của ngươi?"
Thần Hi Dao ngơ ngác nhìn hắn.
"Không sai."
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
Thần Hồn Tháp, dù sao cũng là một bộ phận của Thái Nhất Tháp.
Ban đầu không ngăn được, về sau đồ chơi này nổi giận, trong khoảnh khắc liền giúp Lý Thiên Mệnh bức lui Thái Hi Hồn.
Trong khoảng thời gian này, may mà Thần Hi Dao không giết hắn, nếu không thì toi mạng rồi.
Bản thân Thần Hồn Tháp chưa từng trải qua bao nhiêu cường địch, nên ít nhiều có chút khinh thị đối thủ.
Chuyện ngày hôm nay đối với Thần Hồn Tháp mà nói là một bài học!
Nó là một món bảo vật tự chủ, sắp tới chắc có thể bảo vệ được chu toàn hơn.
"Đồ của ngươi tuy thần kỳ, nhưng không ngăn được Thái Hi Hồn của ta..."
Thần Hi Dao khó tin nói.
"Ngươi hiểu cái gì? Bảo bối trên người hắn, tự nhiên cùng tính tình của hắn, thích giả heo ăn thịt hổ!"
Huỳnh Hỏa chóng mặt bay lên, cười hề hề nhìn Thần Hi Dao, nói: "Cảm ơn ngươi, cho một giấc mộng đẹp không tồi, gà gia ta trong thời gian ngắn đã ngự ba nghìn gà mái rồi."
"Vậy thời gian mỗi lần của ngươi cũng quá ngắn đấy." Lý Thiên Mệnh nói.
"Hả?"
Da trâu nổ banh xác, Huỳnh Hỏa hóa đá tại chỗ.
Bọn họ một người một thú còn đang vui vẻ đàm tiếu đây.
Thần Hi Dao giãy giụa một hồi, Đông Hoàng Kiếm, Ma Thiên Tí cộng thêm Thái Nhất Huyễn Thần, nàng tuyệt đối không thể nhúc nhích.
Loại thời điểm này đừng nói triệu hồi chiến thú, chỉ cần hơi không nghe lời, Lý Thiên Mệnh có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
"Lâm Phong ca ca, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Chuyện tốt đưa tới cửa mà ngươi không muốn."
Thần Hi Dao thay đổi sách lược, ngữ khí trở nên mềm mại, chu môi ra, đôi mắt tràn đầy vẻ đáng thương động lòng người.
Vẻ ngoài của nàng, trời sinh đã rất thích hợp đóng vai ngây thơ.
Đáng tiếc, tính cách của Ám tộc quá lạnh, một cô nương đáng yêu đến đâu, trên da cũng có một tầng băng lạnh vậy.
"Cái gì mà mỹ thực đưa đến cửa, ta không thích thể loại của ngươi, đừng hòng ép mua ép bán." Lý Thiên Mệnh nói.
"..."
Tình huống bỗng dưng trở nên quái dị như vậy, Thần Hi Dao đột nhiên cảm thấy mất mặt.
Nàng không có cách nào ngẩng đầu nhìn về phía Thần Hi Thương, chỉ có thể nước mắt lã chã rơi, đáng thương nhìn Lý Thiên Mệnh, nói:
"Được rồi, ta nhận thua, ngươi nói đi, ngươi muốn xử trí ta thế nào?"
"Lấy Cổ Thần giới ra, ta đưa ngươi về nhà."
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói.
"Chỉ vậy thôi?"
Thần Hi Dao sửng sốt.
"Đúng vậy. Chứ không thì ngươi có gì đáng giá à? Đồ cái mông lép của ngươi à?" Lý Thiên Mệnh nói.
"Ngươi!"
Thần Hi Dao cắn môi đỏ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy câm nín, uất ức.
Địa vị của nàng quá cao, không chạm đến được sự đời thường tình.
Toàn thế giới trừ người một nhà ra, những người khác, dù là thập đại Giới Vương, đều phải tươi cười đối diện nàng.
"Ta nhớ kỹ ngươi!" Nàng nói.
"Ta xuất chúng như vậy, đồ ngốc mới không nhớ được."
Lý Thiên Mệnh đáp lời.
"..."
Thần Hi Dao trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu.
Trong im lặng, nàng lấy ra Cổ Thần giới.
Lúc này, người bên ngoài cuối cùng cũng có thể thấy họ.
Đương nhiên, chỉ là trong nháy mắt.
Vừa lúc Thần Hi Dao đeo Cổ Thần giới lên, Lý Thiên Mệnh đã rút Đông Hoàng Kiếm màu vàng ra, hung hăng chém vào chiếc nhẫn.
Khi Cổ Thần giới vỡ vụn, Lý Thiên Mệnh bị chấn động lui lại.
Thần Hi Dao bắt đầu hóa thành những điểm sao, tan biến trước mặt hắn, quả thực giống hệt như cảnh Huyễn Thiên Chi bị đánh bại.
Nhưng cả ba hồn mệnh của Lý Thiên Mệnh đều ở đây, nơi này lại tuyệt đối không phải Huyễn Thiên Chi Cảnh.
"Có lẽ, những điểm sao ta thấy chỉ là ảo ảnh của Tổ Giới, hình ảnh thật sự là có thông đạo hai giới xuất hiện, đưa nàng ra ngoài? Hy vọng là vậy!"
Nếu Thần Hi Dao vẫn còn sống rời đi, thì điều này chứng minh rất nhiều người có thể sống sót rời đi.
Vậy thì, Đông Thần Tiểu Lê, Lâm Hồng Trần và những người khác, ít nhất cũng không chết.
Đến giờ phút này, Lý Thiên Mệnh vẫn không thể xác định, lần tranh bá này, không phải là vạn tử nhất sinh!
"Lâm Phong, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại!"
Khi Thần Hi Dao rời đi, ánh mắt nàng mang vẻ kỳ lạ.
Có lẽ trong đời, nàng gặp toàn những người cứng nhắc, lạnh lùng, máy móc, không có linh hồn.
Ngẫu nhiên gặp một linh hồn thú vị, có thể mở ra một thế giới mới.
Về việc này, Lý Thiên Mệnh lười suy nghĩ nhiều.
Mục tiêu cuối cùng hiện tại của hắn, vẫn là sống sót.
Cùng với việc sống tiếp, nếu có thể nâng cao thứ hạng Tiểu Giới Vương bảng, giúp Lâm Hao và lão phái, thì quá hoàn hảo.
Về cái ngón tay cuối cùng, Lý Thiên Mệnh vẫn còn đang xoắn xuýt, do dự, giãy dụa!
"Thần Hi Dao đã thất bại rời đi, vậy thì..."
Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu lên, tiểu tinh cầu của Thần Hi Dao, quả nhiên đã dung hợp với tiểu tinh cầu của hắn.
Điều này có nghĩa là, trong mật thất hình tròn khép kín này, chỉ còn lại ba tiểu tinh cầu.
"Kết cục cuối cùng, chắc chắn sẽ có một người, nắm giữ cả sáu! Người đó sẽ là người chiến thắng duy nhất được chọn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận