Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 1506: Vậy đời này con đâu? (length: 11648)

Đây là thời khắc 'Kích thích' nhất trong cả cuộc đời.
Sau nhát kiếm cuối cùng vung ra, đến khi lả người ngồi bệt xuống đất, điều Long Uyển Oánh cảm nhận được không phải là sự cuồng hoan tột đỉnh hay khoái lạc, mà là đầu óc trống rỗng, ngay cả những vết thương trên người cũng dường như mất hết tri giác.
Thời gian gần như ngừng trôi.
Long Uyển Oánh chật vật cúi đầu, nhìn kỹ cái đầu của Lý Vô Song trong tay, xác nhận không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nàng cũng tin, mình thật sự đã giết được Lý Vô Song!
Đây là chuyện mà trước đây nàng không dám nghĩ tới… Đây là chuyện nàng hằng mong ước nhưng cũng sợ hãi.
Bịch!
Nàng lo sợ ném cái đầu xấu xí kia ra, hình ảnh biểu lộ trên mặt Lý Vô Song lúc đó có lẽ cả đời nàng cũng không thể quên.
Đó là một sự tuyệt vọng, giãy giụa, và thống khổ tột cùng, không cam tâm biểu lộ, ánh mắt của nàng trống rỗng, tuy chết dưới tay Long Uyển Oánh, nhưng dường như nàng vẫn còn oán hận những người khác.
Nếu không có gì bất ngờ, thì chính là Thái Dương Đế Tôn.
"Ngươi không sao chứ? Vết thương có nặng không?"
Dương Sách đi tới bên cạnh nàng, nhìn nàng hỏi.
"Còn tốt, cần phải nghỉ ngơi một thời gian."
Long Uyển Oánh hít sâu một hơi, cảm giác tê liệt trên cơ thể lúc này mới từ từ tan biến.
Nàng lại nhìn Lý Vô Song thêm vài lần nữa.
Không sai, chết rồi.
Không còn nhúc nhích.
Nàng chết rất đau khổ.
Đó chính là nỗi đau khổ mà Long Uyển Oánh muốn dành cho nàng.
Vì vậy mà giờ phút này, cảm giác hả hê báo thù, phấn khích như thủy triều ập tới.
"Ta..."
Nước mắt tuôn trào.
"Hiên ca, Tiểu Thiên, ta... Ta đã báo thù cho các ngươi rồi!"
Không thể nhịn được nữa, nàng trực tiếp bật khóc thành tiếng.
Hận thù đè nén bao năm như hồng thủy vỡ đê, khiến nàng hoàn toàn quên đi hình tượng, gào khóc thảm thiết.
Dương Sách ngẩn người một chút.
Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt lạnh lùng của hắn bất giác lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Thấy nàng được giải thoát, là người hiểu nàng nhất, hắn chắc chắn sẽ vui mừng cho nàng.
Đây là cảm giác xiềng xích số mệnh, đột nhiên đứt gãy.
Dương Sách nhẹ nhõm hẳn đi.
Suốt bao nhiêu năm qua, hắn luôn coi số mệnh của Long Uyển Oánh như là số mệnh của mình.
Đặt mình vào vị trí đó, mới biết việc họ giết Lý Vô Song hôm nay đối với Long Uyển Oánh mà nói có nghĩa ‘chết cũng không tiếc’.
Sống tạm bợ nhiều năm như vậy, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao?
Chỉ là, sắc mặt Dương Sách rất nhanh liền trở nên trầm trọng, hắn cúi đầu nhìn cái xác xấu xí, đầy tuyệt vọng của Lý Vô Song.
"Nàng đã chết, nhưng... giết nàng đã khó, đón nhận tai ương và sóng gió sau khi nàng chết, còn khó hơn!"
Vì sao Long Uyển Oánh lúc nàng hôn mê, cũng không dám động thủ?
Đó là vì ai cũng sợ Trật Tự Thiên tộc, đều sợ Thái Dương Đế Tôn.
"Uyển Oánh."
Khi nàng đang phát tiết cảm xúc, Dương Sách gọi nàng một tiếng, đưa tay đỡ nàng đứng dậy.
Hắn nhìn qua mấy lượt, phát hiện Thức Thần ác quỷ và lực lượng Thiên Nguyệt Thần Ma của Lý Vô Song xâm nhập cơ thể Long Uyển Oánh không ít, còn đang tàn phá giới tử của nàng, hai vết thương lớn ở bụng và lưng, giới tử đều bị phá hủy nghiêm trọng, huyết nhục bị ăn mòn.
Chắc chắn phải cần Trật Tự Thần Đan mới có thể chữa lành.
"Việc Lý Vô Song chết, Thái Dương Đế Tôn chắc chắn lập tức biết được, vì bên Vạn Long thần sơn vẫn chưa giao chiến, cái chết của nàng chắc chắn sẽ làm gia tăng xung đột ở đó, Hiên Viên Long tông sau đó sẽ phải đón nhận đả kích ác liệt hơn, thậm chí rất có thể dẫn đến việc Thái Dương Đế Tôn nổi giận, không nể nang gì cả."
Đây là sự thật không thể tránh khỏi.
Đương nhiên, thật ra họ cũng không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì Lý Vô Song quá mạnh, không đánh bại được nàng, Long Uyển Oánh chắc chắn phải chết, và cả hàng trăm ngàn đệ tử đại diện cho tương lai của Hiên Viên Long tông cũng phải chết theo.
Hủy một vòng kiếp của nàng, cũng tương đương với việc hủy hoại con người nàng, chẳng khác gì giết.
Vậy chi bằng giết.
Hơn nữa!
Nói thật, dù Lý Vô Song không chết, tình hình của Vạn Long thần sơn cũng chẳng lạc quan.
Cái chết của nàng sẽ gây ra sóng gió gì, trước mắt đều không thể nào đoán trước.
Tâm trạng Long Uyển Oánh cũng trở nên nặng nề.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Không còn cách nào, đều do nàng ép, bây giờ việc có thể làm là nhanh chóng về Vạn Long thần sơn, cùng mọi người sống chết có nhau."
"Ừm."
Dương Sách gật đầu.
Hai người nhìn nhau.
Trước mắt, vì Lý Vô Song muốn một mình ở đây giết Long Uyển Oánh, nên cũng chưa có ai khác đến Tù Long cốc.
"Đi thôi."
Thời gian quý báu, hai người lập tức lên đường.
Long Uyển Oánh di chuyển bất tiện, nên có một đầu Tịnh Thế Bạch Linh Long bị thương nhẹ hơn chở bọn họ trở về.
Đứng trên đỉnh đầu Tịnh Thế Bạch Linh Long, Dương Sách nhìn về phía trước, ánh mắt luôn biến đổi.
Càng lúc càng thăm thẳm.
Tịnh Thế Bạch Linh Long, giờ phút này vừa mới cất cánh!
"Đang nghĩ gì thế?"
Long Uyển Oánh có chút yếu ớt nói.
"Đế Tôn và Lý Vô Song có quan hệ đặc biệt, nếu hắn xem Lý Vô Song, quan trọng hơn cả vợ con, nếu như hắn biết Lý Vô Song chết rồi, vốn là người giỏi mưu tính, nếu như lâm vào cơn thịnh nộ, thì hai chúng ta chắc chắn sẽ chết. Dù chúng ta ở đâu, cũng không thể nào thoát khỏi tay hắn." Dương Sách nói.
"Ừm, đúng vậy..." Ánh mắt Long Uyển Oánh u buồn, sau một hồi suy nghĩ, nàng lắc đầu nói: "Không đúng, người giết Lý Vô Song là ta, không liên quan gì đến ngươi. Đời này ta có thể kéo Lý Vô Song đi cùng, đã hời vốn, ta chết đi cũng không sao, rất đáng, nhưng ngươi thì không được, ngươi phải sống thật tốt biết không? Dương Sách, ngươi không hề nợ ta điều gì cả. Ngươi nhất định phải sống thật tốt."
"Ừm."
Dương Sách nhìn vào mắt nàng, khẽ gật đầu.
Đồng ý nhanh gọn.
Nhưng Long Uyển Oánh hiểu rõ hắn.
Hễ hứa hẹn nhanh gọn như vậy, thì thường là do gió thoảng bên tai, miệng thì nhận lời, nhưng thật ra lại chẳng nghe vào.
Kiểu ‘Nói một đằng làm một nẻo’ như thế này, không phải lần đầu tiên.
"Dương Sách, ta nói thật, nếu có cơ hội thì ngươi nên tránh liên lụy, trốn càng xa càng tốt, sau khi về, nếu như Đế Tôn nổi giận, ta sẽ ra mặt chịu chết, để hắn phát tiết cơn giận."
Long Uyển Oánh mặt mày nghiêm túc nói.
"Chuyện đó tính sau, ít nhất thì bên kia giao chiến rồi, thân là Đại Mạc ti ta phải xông lên thôi. Nếu để ta trốn đi làm kẻ hèn nhát, sao được? Ta đã dám đứng ở phía đối diện Trật Tự Thiên tộc, thì chưa từng sợ chết." Dương Sách nói.
"Dương Sách! Thánh Long Hoàng bọn họ, hi vọng ngươi có thể giữ vững tương lai của Hiên Viên Long tông, chuyện liều mạng như vậy, không đến lượt ngươi." Long Uyển Oánh hơi giận nói.
"Bọn họ mong muốn ngươi và ta cùng nhau, cố gắng để Hiên Viên tiếp tục truyền thừa. Trong đó ngươi mới là quan trọng. Dù sao đi nữa, ngươi thông minh, cứng rắn, có năng lực lãnh đạo hơn ta, người như ta không hợp làm đại diện, ta lười, ta không muốn làm những việc ngoài tu hành, ta không thể đảm nhiệm được." Dương Sách rất bình tĩnh nói.
Nói xong, thấy Long Uyển Oánh lại muốn mở miệng, liền thở dài một tiếng, nói: "Đừng tranh cãi nữa, dưỡng thương cho tốt đi, yên tâm đi, ta cũng đâu phải là thằng ngốc thích chịu chết."
"Ừm... Dù sao, cũng không được để ngươi hy sinh thêm."
Long Uyển Oánh dịu dàng nói.
"Hy sinh?"
Dương Sách nhún vai, vẻ mặt chẳng để ý, nói: "Ta không thấy mình đang hy sinh gì cả, chẳng qua là đang đặt nền móng cho đời sau thôi, ta tính rồi, Long Quân Hiên chết sớm, đầu thai cũng sớm, ta với ngươi tối thiểu cũng đồng tuổi, đời này ta cuồng kiếm cảm giác tồn tại, đời sau ấy à, không có phần Long Quân Hiên đâu."
"..."
Long Uyển Oánh ngơ ngác nhìn hắn.
Đây là đang nói đùa sao?
Hay là đang mượn chuyện đùa để nói ra lòng mình?
"Vậy còn con đời này?"
Long Uyển Oánh tâm trí rối bời, đầu lưỡi có chút run rẩy, thốt ra câu nói này.
Dương Sách híp mắt cười một tiếng, tuy vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhưng khi cười rộ lên lại rất tươi tắn.
"Đời này quên đi thôi, ngươi yêu hắn quá nhiều, có quá nhiều kỷ niệm ngọt ngào quý giá, khi còn sống ta không phải đối thủ của hắn, sau khi hắn chết, ta càng không muốn thừa lúc vắng mà vào."
"Uyển Oánh, tình cảm của ngươi thuần khiết lắm, ta không muốn phá hỏng nó, cả đời chỉ yêu một người thôi, như vậy rất tốt. Ngươi không cần thương hại hay thông cảm cho ta, ít nhất là cho đời sau xếp hàng, ta đặt gạch trước cho nhé."
Những lời này, nghe có vẻ thoải mái đấy.
Nhưng Long Uyển Oánh vẫn rơi lệ.
Nàng cúi đầu xuống, cắn môi, nói: "Ta quá may mắn, có thể gặp được những người đàn ông như các ngươi, ta có đức hạnh gì..."
Long Quân Hiên rất tốt.
Dương Sách cũng rất tốt.
"Được rồi, đừng có nức nở sụt sùi nữa, ta chỉ không thích đồ cũ, ghét bỏ ngươi đấy, biết chưa?"
Dương Sách nheo mắt cười nói.
"Cút đi."
Long Uyển Oánh vừa mếu máo vừa cười.
'Đồ cũ', nghe thật sự rất khó nghe.
Nói khó nghe như vậy, có lẽ chỉ để nàng đừng giằng xé nữa.
Chỉ muốn cho nàng bớt nặng lòng thôi.
Thật là hiệu quả.
Nghe câu đó, nàng càng nghĩ càng tức, tức đến hận không thể xông lên đánh cho hắn một trận.
"Được thôi, coi như ngươi có ý thức, biết đặt hàng trước, vậy ta hứa với ngươi, đời sau là của ngươi." Long Uyển Oánh nói.
"Được."
Dưới ánh chiều tà rực rỡ, người đàn ông hiểu ý cười một tiếng, trông rất tươi sáng, rất vui vẻ.
Thời gian dường như ngừng trôi trong khoảnh khắc đó.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đột nhiên!!
Những đám mây chiều tà đang cuộn trào, bỗng nhiên sóng lửa sôi trào.
Một chấn động mãnh liệt làm rung chuyển biển lửa vô tận, cuộn lên một 'biển động lửa' ngập trời, ập đến từ trên đầu Dương Sách và Long Uyển Oánh.
Hai người đều ngẩn người một thoáng.
Ầm ầm — —! !
Một quả cầu lửa màu vàng đường kính 100 mét đột ngột xuyên thủng mây hồng, tạo thành một cột lửa chói mắt, nóng rực, mang theo vệt dài phía sau, đánh về phía bọn họ!
Khí thế ngút trời, tốc độ khủng khiếp.
Gần như trong nháy mắt, ngọn lửa màu vàng óng này bỗng xuất hiện trước mắt Tịnh Thế Bạch Linh Long.
Con Thần Long trắng như ngọc này vội vàng trợn to mắt rồng, dừng lại giữa không trung, lúc này mới tránh được va vào ngọn lửa màu vàng óng kia.
Ầm!
Khí tràng ngập trời, như đám mây hồng dày đến mấy triệu mét, trực tiếp trấn áp lên người Dương Sách và Long Uyển Oánh, khiến bọn hắn trực tiếp không thở nổi.
Sắc mặt hai người trắng bệch.
Ánh mắt xuyên qua ngọn lửa màu vàng óng kia, ở giữa hình cầu, một bóng người cao lớn vạm vỡ màu vàng óng, mình trần, tóc tai bù xù, một đôi mắt chói lòa, như hai Hằng Tinh Nguyên đang bốc cháy!
Ngọn lửa trong ánh mắt này trực tiếp thiêu đốt lên thân Tịnh Thế Bạch Linh Long, khiến cho lớp vảy rồng trắng như ngọc kia bị thiêu đến đỏ rực.
Nó vội vàng trở về Không Gian Cộng Sinh, dù sao thân thể quá lớn, không dễ chạy trốn.
Lúc này, đầu ngón tay Long Uyển Oánh hơi run lên.
Khí tràng, hình dạng của người đến, cùng với cảm giác ngột thở, kinh hãi, thậm chí sự trấn áp về tầng bậc sinh mệnh này, đều đang nói rõ thân phận của hắn.
Thái Dương Đế Tôn!
Hôn lễ sắp đến, hắn không đi Vạn Long Thần Sơn, mà lại xuất hiện ở đây, điều này nói rõ điều gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận