Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 2380: Lâm thị Chí Tôn vinh diệu! ! ! (length: 8694)

Dưới Lăng Tiêu hào.
Lâm Hao, Đông Thần Nguyệt, và cả Lâm Hùng vừa tới, tụ tập một chỗ.
Phía sau họ, Khương Phi Linh cùng ba người nắm chặt tay nhau.
Thình thịch thình thịch!
Tim họ đập rộn ràng.
"Hổ ca, ta nói là vạn nhất, vạn nhất thôi nhé!"
Lâm Hùng xoa đầu, cẩn trọng hỏi.
"Vạn nhất cái gì?" Lâm Hao hỏi.
"Ta đây, khẳng định là hy vọng Phong nhi có thể sống trở về. Ta thấy các ngươi cũng rất tin tưởng hắn, nên ta muốn hỏi, vạn nhất Thần Hi Thương chết rồi, Phong nhi leo lên vị trí thứ nhất bảng Tiểu Giới Vương, sống trở về thì sao?" Lâm Hùng hỏi.
"Dù thế nào đi nữa, thì mạng già này không cần nữa, ta cũng phải mang hắn về Vô Lượng Kiếm Hải. Cho dù Ám tộc không để ý quy tắc của Vô Lượng đạo trường, đem quân đến tấn công, cũng đừng hòng đụng vào tôn ta!" Đông Thần Nguyệt nói.
"Thật đến nước này, thì đám người kia chắc cũng tự mình mở kết giới, dẫn Ám tộc đến bắt người." Lâm Hao nói.
"Đồ vô sỉ! Bọn họ dám, ta giết sạch bọn họ trước!" Đông Thần Nguyệt nghiến răng nói.
"Thực ra không khoa trương đến vậy đâu, thứ nhất, sinh tử của một tên đệ tử trẻ tuổi không thể chi phối được đại cục của Ám Tinh. Thứ hai, Giới Vương đã nói, tranh đấu chém giết bên trong Tổ giới, đệ tử có làm cũng là bất đắc dĩ, cấm truy cứu trách nhiệm. Không thể vì Thần Hi Thương là con hai người kia mà được ngoại lệ. Nếu ai cũng truy cứu, Vô Lượng đạo trường trực tiếp loạn mất. Thứ ba, Phong nhi lưu lại một con đường sau này, là làm một cuộc Vô Lượng quyết đấu."
"Ba điều này cộng lại, việc chúng ta muốn bảo vệ người là thiên kinh địa nghĩa. Bọn họ dám làm bậy là đánh vào mặt Y Đại Nhan."
Lâm Hao trầm giọng nói.
Thời khắc mấu chốt, hắn rất tỉnh táo.
"Thật ra còn một điểm thứ tư nữa." Lâm Hùng nói.
"Huynh đệ cứ nói." Lâm Hao nói.
"50 năm trước, Ám tộc có đệ nhất Giới Vương, một tay che trời, còn bây giờ thì không. Chỉ cần Y Đại Nhan còn, họ cũng phải thu mình lại thôi." Lâm Hùng vui vẻ nói.
"Ừ. Cho dù có bốn điểm này, vẫn không thể loại trừ việc họ sẽ tìm cớ gây rối, nên phải chuẩn bị trước đi. Nhất là Cổ Xi Tiểu Anh lấy được cái nhẫn kia, về cơ bản là không giữ được." Lâm Hao nói.
"Nhẫn có thể không cần, tôn của ta nhất định phải nguyên vẹn, cùng chúng ta về nhà!" Đông Thần Nguyệt nói.
Vợ chồng họ kiên quyết hơn bất cứ ai.
"Ta lại gọi thêm ít người." Lâm Hùng nói.
Lâm Hao cười khổ nói: "Nếu Ám tộc thật sự không để ý đến Vô Lượng quyết đấu và quy tắc đạo trường, mà đánh nhau với chúng ta thì đám người này không ăn thua gì đâu. Bất quá, nếu có một điều kiện tiên quyết, thì Phong nhi tuyệt đối không cần lo."
"Điều kiện gì?"
"Y Đại Nhan xuất hiện."
Đông Thần Nguyệt khẽ cắn môi.
Tuy rằng nàng chán ghét người phụ nữ này, nhưng không thể không thừa nhận, chính vì Y Đại Nhan nói "Không được truy cứu trách nhiệm", giờ nàng lại thành cái ô che cho Lý Thiên Mệnh.
"Ám tộc giờ không bằng 50 năm trước, cho dù họ có thiên binh vạn mã cũng không dám đối đầu chính diện với Y Đại Nhan, người nắm giữ quyền chủ đạo kết giới Tụ Biến Ám Tinh."
"Sau này, cũng sẽ là tranh giành tài nguyên kiểu 'tiểu đả tiểu nháo' như ở Thái A Thần Sơn, trừ khi đến một thời khắc nào đó, Ám tộc muốn lật đổ quy tắc Vô Lượng đạo trường, xây dựng lại Vô Lượng giới vực..."
"Đó sẽ là tai họa của toàn Ám Tinh."
Lâm Hao, Đông Thần Nguyệt, Lâm Hùng đều không mong có ngày đó.
Nếu sau lưng Y Đại Nhan có thị tộc mạnh, thì Ám tộc có thể sẽ tuyệt vọng mà thôi.
Bây giờ, một mình Y Đại Nhan đè ép toàn tộc bọn họ, quá oan ức!
Tình huống đặc biệt thế này, lịch sử hiếm thấy.
"Y Đại Nhan sẽ ngày càng mạnh hơn, cơ hội của Ám tộc sẽ càng ngày càng ít đi."
"Nếu bọn họ thực sự muốn phá quy tắc được vô số tiên liệt của Vô Lượng đạo trường gây dựng, những năm gần đây, chắc chắn sẽ có động tĩnh..."
"Như vậy, Kiếm Thần Lâm thị chúng ta kẹt ở giữa, nguy hiểm à."
Không phải Lâm Hao lo hão.
Tất cả đều là sự thật.
Ngay lúc này!
"A, nãi nãi, bên Ám tộc hình như đang có chút loạn à?"
Khương Phi Linh tiến lên nói.
Cô vừa nói xong thì Lâm Lăng Tiêu trẻ tuổi cũng chạy tới.
"Có biến rồi." Lâm Lăng Tiêu nói.
"Hửm?"
Lâm Hao bọn họ đều nhìn sang bên kia.
Chỉ thấy bên kia có rất nhiều người, như đang cố xông về phía này.
Nhưng lại có người ngăn cản họ.
"Chuyện gì vậy?"
"Hình như sắp bùng nổ đến nơi rồi?"
"Các vị trưởng bối, có muốn về trước Tinh Hải Thần Hạm không ạ?"
Lâm Lăng Tiêu hỏi liền ba câu.
Hắn cảm thấy, đám người họ như bị nhắm tới rồi.
"Không."
Lâm Hao vung tay, quay sang nói với Lâm Hùng: "Huynh đệ, ngươi đưa bọn trẻ về Tinh Hải Thần Hạm đi."
"Vậy còn các ngươi?"
"Đi đón tôn tử." Lâm Hao nói.
"Hả?"
Lâm Hùng ngẩn người.
Hình ảnh còn chưa xuất hiện, Lâm Hao đã chắc chắn như vậy?
Hắn lại nhìn thoáng qua sự náo loạn bên Ám tộc, mơ hồ nhìn thấy hai người.
Lâm Vẫn và Lâm Tử Tình!
Hai người họ cứ như bị rút gân, nằm trên mặt đất.
"Hai đứa này bị chảy máu não hả?"
Lâm Hùng khinh miệt cười.
"Tám phần là thế, dù sao não chúng nó trước giờ có bệnh, giờ chắc là nghe được tin 'Phân hồn vỡ vụn', nên não chấn động luôn rồi!"
Đông Thần Nguyệt cười lạnh.
"Đi thôi, lão bà."
Ánh mắt Lâm Hao vô cùng kiên quyết.
"Ta đi cùng các ngươi!" Lâm Hùng nói.
"Huynh đệ, nếu như bọn ta không về được, bọn trẻ chỉ có thể dựa vào ngươi." Lâm Hao quay lại nói.
"Ách!"
Lâm Hùng cắn răng.
"Hổ ca, mong hai người mang theo tôn tử, khải hoàn mà về nhé!"
"Kiếm Thần Lâm thị ta cần một thần thoại về vị trí đầu bảng Tiểu Giới Vương!"
Hai mắt hắn nóng rực, tơ máu trải rộng.
"Yên tâm..."
Mấy lời tương tự thế này, họ đều đã nói qua không ít lần.
Dù cho họ có chết, cũng sẽ mang Lý Thiên Mệnh về nhà.
Sau đó, họ lách mình vào trong bóng tối, vô cùng dứt khoát, không hề do dự một khắc nào.
Sau khi họ đi, Lâm Hùng nhìn sang hai kẻ đang giãy giụa Lâm Vẫn và Lâm Tử Tình.
Cuối cùng hắn bật cười.
"Mẹ kiếp, lần này, lũ chó già các người, không thổ huyết ba lần sao?"
"Cái gì thiên tài Ám tộc, đều là vong hồn dưới kiếm của cháu ta!"
"Ám Tinh, sắp động đất rồi!"
Thời khắc đó, sẽ không còn xa nữa.
Rất nhiều người tại hiện trường đều chú ý tới sự hỗn loạn bên phía Ám tộc.
Cuối cùng!
Trong bầu không khí nghẹt thở, hình ảnh Cổ Thần giới sinh ra.
Mọi người lập tức ngẩng đầu, rướn cổ lên, giống như đàn vịt, cùng nhau nhìn lên hình ảnh.
Trong hình ảnh đó — — Một thiếu niên tóc trắng, chắp tay sau lưng, đang mỉm cười nhìn về phía hình ảnh.
Hắn giơ tay trái lên, chỉ còn ngón trỏ, chỉ vào chính mình.
Đây là ý chỉ 'Đệ nhất'.
"Kiếm Thần Lâm thị, Lâm Phong — —! ! !"
Ầm ầm!
Thiên hạ rung chuyển.
Các cường giả Cổ Thần Kỳ, lập tức tỉnh ngộ, ngơ ngác tại chỗ.
...
Bên Vô Lượng Kiếm Hải!
Rào rào rào!
Sóng kiếm đen bỗng nhiên cuộn trào, càn quét khắp Vô Lượng Kiếm Hải.
Trong giây phút này, hàng tỉ người Lâm thị nở nụ cười đầy kiêu hãnh.
Họ vô cùng xúc động quỳ xuống về phía Vạn Kiếm Thần Lăng.
"Liệt tổ liệt tông ở trên! !"
"Qua vạn đời, Kiếm Thần Lâm thị, cuối cùng cũng có đệ tử, leo lên vị trí đầu bảng Tiểu Giới Vương!"
Cả tộc cùng nhau chúc mừng.
Vinh diệu của vạn đời!
Mỗi người, ôm chặt tim, nước mắt nước mũi chảy dài, lệ nóng doanh tròng!
Giờ phút này, họ quên đi cục diện, quên đi ân oán, quên đi sự nhạo báng của Lâm Mộ.
Họ chỉ nhớ rõ một cái tên Lâm Phong, xếp đầu bảng Tiểu Giới Vương, ngạo thị quần hùng!
Kiếm Thần Lâm thị đã quá lâu không trèo lên đỉnh vị trí thứ nhất.
Đây, chính là uy lực của vinh diệu.
Thình thịch thình thịch thình thịch!
Trên từ đường Lâm thị tông tộc, từng tấm mộ bia đều rung động.
Tấm mộ bia mới nhất, trong ánh sáng mờ nhạt, lập lòe.
"Khô..."
Lâm Trường Không kinh hãi bật dậy.
Hắn nhìn thoáng qua Vô Lượng Kiếm Hải sôi trào bên ngoài, lại nhìn sang mộ bia Khô.
Giây phút này, hắn quỳ xuống đất, nước mắt rơi lã chã.
"Ta Lâm Trường Không, biết phải làm gì."
"Khô, cám ơn ngươi, vì đã chỉ đường cho ta!"
Bên trong Tổ Giới Tổ Ong.
Khi Cổ Thần giới Thần Hi Thương tan vỡ, những tiểu tinh cầu trên đỉnh đầu ngưng tụ lại, sau đó, lao về phía Lý Thiên Mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận