Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 967: Trở về, vẫn là thiếu niên (length: 7962)

Xem xong, hắn sững sờ hồi lâu.
"Nói vậy, nhắn với Tiểu Phong, có khả năng đến Nguyệt Chi Thần Cảnh, vậy nghĩa phụ ta đi đâu?" Lý Thiên Mệnh lẩm bẩm.
"Ngươi tin à? Ta đoán chắc hắn sợ phiền phức, trốn chỗ nào đó ngủ khì rồi." Diệp Thiếu Khanh nói.
"Ha ha!"
Lý Thiên Mệnh cười.
Hắn cúi đầu xem lại lần nữa.
"Tìm một đáp án."
"Vật thí nghiệm."
"Bát kiếp, không phải ngẫu nhiên."
Đây là ba điểm mấu chốt.
Thế mà, Lý Thiên Mệnh tạm thời rất khó nghĩ thông, lời Lý Vô Địch có ý gì.
Bởi vì Lý Vô Địch, không muốn để cho hắn hiểu.
Ý thư này thực sự là muốn để Lý Thiên Mệnh, có ngày có thể tìm được Lý Khinh Ngữ bọn họ, giúp nàng một tay.
Trùng hợp là, nơi Lý Khinh Ngữ đi đến, trùng với nơi tiếp theo Lý Thiên Mệnh muốn đến!
"Nói cách khác, Khinh Ngữ bọn họ, đến Nguyệt Chi Thần Cảnh trước ta một năm."
"Thực lực lúc đó của bọn họ, hẳn có thể vượt qua Tử Linh Thiên Hà."
"Nhưng, ai đã đưa nàng đến Nguyệt Chi Thần Cảnh?"
Vấn đề này, chắc phải gặp được Lý Khinh Ngữ và Dạ Lăng Phong thì mới có câu trả lời.
"Thấy ngươi nghiêm túc vậy, chắc là thật có chuyện rồi." Diệp Thiếu Khanh nói.
"Không sao, ta đi lo liệu được." Lý Thiên Mệnh cất thư đi, giữ cẩn thận.
"Sư tôn, ở lại Cửu Đại Thần Vực tu luyện, người có thể đi xa hơn, có muốn không?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Đương nhiên không, 3000 hậu cung của ta còn ở đây! Lần này ra ngoài, chủ yếu là đưa tin cho ngươi, Thập Phương Đạo Quốc còn cần ta chống đỡ." Diệp Thiếu Khanh nói.
"Được, ta lại cho người chút bảo bối."
Nếu Diệp Thiếu Khanh ở lại Thiên Mệnh Hoàng Triều tu luyện, cảnh giới sẽ cao, ông ấy không về được nữa.
Cho nên, Lý Thiên Mệnh tôn trọng quyết định của ông.
Bên kia thực sự cần người gánh vác, dù sao nơi đó tương đương với diện tích một Thần Vực.
Lý Thiên Mệnh cùng ông hàn huyên rất lâu, ông cũng nghe Lý Thiên Mệnh kể những gì đã trải qua ở đây.
Nghe nói hắn gây dựng cả Thiên Mệnh Hoàng Triều, Diệp Thiếu Khanh trợn mắt há mồm, trừng mắt nhìn Lý Thiên Mệnh hồi lâu.
"Sư tôn, người nhìn cái gì vậy?"
"Ngươi tranh thủ thời gian sinh con đi, truyền thiên tư của ngươi cho chúng, sinh mấy ngàn đứa, nhớ nhận cho ta một đứa làm con nuôi, ta định bồi dưỡng nó." Diệp Thiếu Khanh nói.
"Mẹ cha ông!"
Lý Thiên Mệnh muốn bóp chết hắn.
Gần đây sống thư thả quá, gia hỏa này đúng là lơi lỏng, già mà không nên nết!
Hàn huyên rất lâu, Diệp Thiếu Khanh đứng lên, nói: "Được rồi, ngươi cầm bảo bối đi, ta sẽ đưa cho người nhà ngươi, nhất là ông ngoại và bà ngoại, cho thêm họ chút để kéo dài tuổi thọ."
"Ngươi cứ nghe Lý Vô Địch, đi xem Khinh Ngữ xảy ra chuyện gì, dù sao ngươi là anh trai."
"Không thành vấn đề."
Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Nghĩa phụ nhờ vả, đương nhiên không thể chối từ.
Huống hồ, hắn thật rất nhớ, Dạ Lăng Phong và Lý Khinh Ngữ.
"Gặp lại, lần sau gặp mặt, muốn nghe chuyện ngươi xưng bá Nguyệt Chi Thần Cảnh." Diệp Thiếu Khanh ôm hắn thật chặt, nói.
"Vậy ngươi lại coi thường ta rồi, biết đâu chừng ta đã làm xong Trật Tự Chi Địa rồi." Lý Thiên Mệnh cười nói.
"Ha ha, khoác lác! Cứ ra sức khoác lác."
Hai người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng.
Diệp Thiếu Khanh bỗng dưng rơi nước mắt.
Nước mắt lã chã tuôn rơi.
"Sao thế hả ông, khủng hoảng tuổi trung niên à?" Lý Thiên Mệnh nói.
"Đánh rắm!" Ông lau nước mắt, nói: "Chỉ là nhìn thấy cái tên tự kỷ ngày xưa, bỗng nhiên trở thành một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, có chút xúc động."
"Người vẫn đừng nên cảm thán thì hơn, cái đó chỉ người lớn tuổi mới có thôi. Nhanh về hầu hạ 3000 hậu cung của người đi, cẩn thận sắt mài thành kim đấy." Lý Thiên Mệnh cười nhạo.
"Chuyện đó ngươi không cần lo, sư tôn đây chính là Thập Phương Trấn Ma Trụ."
"...!"
Nhân tài!
"Gặp lại!"
"Gặp lại!"
Đi một cách thoải mái, tự nhiên phóng khoáng.
Lý Thiên Mệnh ngưỡng mộ ông.
Đời này, đến giờ phút này, hắn chỉ nhận duy nhất một sư tôn.
Sư tôn, không chỉ dạy võ công, có lúc, còn chỉ bảo cách làm người.
Cho nên, một ngày là thầy, cả đời là cha.
Đến khi bóng dáng ông, hoàn toàn biến mất, Lý Thiên Mệnh mới ngẩng đầu nhìn ánh trăng, còn có hư không cuồn cuộn vô tận.
"Nghĩa phụ, con đường phía trước rất cô độc, nhưng có một ngày, ta sẽ cùng người sánh vai."
Hắn nắm chặt thư trong tay, cắn môi.
Lần này, hắn vốn định cả nhà đoàn tụ, lại chỉ mang theo Khương Thanh Loan.
"Có lẽ, chúng ta sẽ đoàn tụ ở nơi mới."
Lý Thiên Mệnh có hai nhà.
Một nhà là của hắn, Lý Mộ Dương, và Vệ Tịnh.
Một nhà, là của hắn, Lý Vô Địch, Lý Khinh Ngữ, Lý Cảnh Du.
Trong lòng hắn, hai bên đều quan trọng như nhau.
"Lý Thiên Mệnh!"
Khi rời đi, Khương Thanh Loan thanh tú động lòng người đứng trước mặt hắn, dang hai tay, mỉm cười hỏi: "Lâu rồi không gặp, ôm một cái nha?"
"Thôi vậy đi, ta sợ Thiên Văn Kết Giới của ngươi đè bẹp ta đấy." Lý Thiên Mệnh nói.
"Cái quái gì vậy?" Khương Thanh Loan ngơ ngác nói.
"Đừng để ý đến hắn, nói nhăng nói cuội!"
Khương Phi Linh lườm hắn một cái, nhưng nàng không hề tức giận, vì câu nói này khiến nàng nhớ đến ngày xưa, lần giao đấu ở Thẩm Uyên, cái ngày ba người bọn họ rời khỏi chiến trường Thẩm Uyên.
Ngày đó, Lý Thiên Mệnh đả thương nặng Mộc Tình Tình, cứu Khương Thanh Loan.
Thời gian trôi nhanh quá.
Đáng quý nhất chính là – trải qua bao biến cố, quay về vẫn là thiếu niên.
...
Nửa tháng sau.
Khương Thanh Loan ở Thái Cực Phong Hồ chơi rất vui.
Lý Thiên Mệnh đi Nguyệt Chi Thần Cảnh, cũng không phải một đi không trở lại, vì Thiên Mệnh Hoàng Triều của hắn mới thành lập.
Hiện tại hoàng cung ở Quỷ Thần Sơn Mạch đang được xây dựng, nơi này là căn cơ của hắn, hắn sẽ thường xuyên quay về.
Điều làm Lý Thiên Mệnh không ngờ chính là – Lâm Tiêu Tiêu, Hiên Viên Mộc Tuyết và Khương Thanh Loan, vậy mà lại thành bạn.
Các nàng đều là cô nương thuần túy, không quá quan tâm đến cảnh giới, bối cảnh khác biệt.
Nhiều người chơi chung, sẽ có nhiều chuyện thú vị hơn.
Cộng Sinh Thú của Hiên Viên Mộc Tuyết, đã tiến hóa thành 999 ngôi sao, thiên phú của nàng chắc chắn tăng vọt.
Với nguồn lực của Lý Thiên Mệnh, nàng kế vị Hiên Viên Đạo, trở thành tân tộc vương Hiên Viên thị, không thành vấn đề.
Còn về phần Lâm Tiêu Tiêu, Lý Thiên Mệnh cần nàng giúp đỡ.
"Ta đi Nguyệt Chi Thần Cảnh trước tìm một chút, nơi này ngươi tạm trấn thủ, nếu có rắc rối, Hiên Viên Đạo sẽ tìm ngươi." Lý Thiên Mệnh nói với Lâm Tiêu Tiêu.
"Ừm, ta nhất định sẽ cố gắng." Lâm Tiêu Tiêu nói.
"Trông chừng Thái Cổ Tà Ma cho kỹ, đừng để nó quấy phá." Lý Thiên Mệnh nói.
"Ngươi không có ở đây, ta sẽ không để nó, từ Cộng Sinh Không Gian đi ra." Lâm Tiêu Tiêu nói.
Nghe thế, Thái Cổ Tà Ma gào thét liên hồi.
"Không ngờ ta đường đường là Thái Cổ Tà Ma, lại sa sút đến mức này, haizz!"
Dù có thổ huyết cũng vô dụng, trước mặt Sắc Vi Huyết Chú, nó chỉ còn cách nằm rạp.
Có Bồ Đề ở đó, Lý Thiên Mệnh vừa đi Nguyệt Chi Thần Cảnh, nhất định phải thường xuyên chú ý động tĩnh ở bên này.
Thời gian gần đây, dưới sự trấn áp mạnh mẽ của hắn, Quỷ Thần tộc cơ bản không dám vượt qua Hố Vực.
Lý Thiên Mệnh đang cho Lý Thải Vi và Dịch Tinh Ẩn, bố trí Thiên Văn Kết Giới lên toàn bộ đại lục trên Hố Vực.
Hố Vực quá nhiều, công trình này rất lớn!
Nhưng, ít nhất mỗi lần phong bế một cái, thì sẽ bớt đi một cái, Viêm Hoàng Nhân Tộc cũng sẽ an toàn hơn.
Thiên Mệnh Hoàng Triều của hắn, nhất định phải phòng thủ kiên cố.
Trong lúc đang nghiêm mật bố trí, quản lý thích đáng, để thiên hạ vào nề nếp, đại lục Viêm Hoàng khôi phục trật tự - Lý Thiên Mệnh, quyết định lên mặt trăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận