Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 3428: Trời muốn diệt ngươi Cửu Nguyên Thú! (length: 8083)

"Chỉ là, dòng máu di dân Âm Dương giới, ta tìm ở đâu? Liệu có phải vào Tiểu Âm giới không?"
Tiểu Âm giới, chỉ Thánh Tổ mới dám vào, thân thể Lý Thiên Mệnh mạnh mẽ nhưng sức mạnh chu thiên tinh hải của hắn vẫn còn kém, hơn nữa Ngân Trần không thể vào Tiểu Âm giới, nên với hắn mà nói, quá mạo hiểm.
"Trước cứ tìm kiếm ở Đại Âm giới xem sao."
Lý Thiên Mệnh vẫn chọn an toàn làm đầu.
Tìm kiếm cũng được hơn mười ngày rồi!
Ngân Trần đột nhiên báo tin.
"Tề Thiên, Mộc Trần, tiến sâu vào Âm giới."
Tề Thiên Mộc Trần?
"Lần trước bị ta ngược cho một trận, còn phải tĩnh dưỡng vài chục năm mới dám đi? Ta cứ tưởng hắn không dám mò tới nữa chứ." Lý Thiên Mệnh cười khẩy.
"Chắc là tên cốc chủ kia lượn lờ gần đây, tìm một tuần mà chẳng thấy ai, nên cảm thấy không có gì nguy hiểm, liền để hắn đi vào." Tiên Tiên khinh bỉ nói.
"Không có gì nguy hiểm? Tiểu Lý Tử, hắn xem thường ngươi đấy à?" Huỳnh Hỏa tiếp lời.
"Xem thường đại ca ta hả? Chơi nó! Meo ca, dậy quẩy nào, đừng ngủ nữa!" Lam Hoang bỗng nhiên điên cuồng, táo tợn gào rú trong Không Gian Cộng Sinh, nghe cứ như là sói hoang vậy.
"Bên cạnh hắn có bao nhiêu người bảo hộ?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
Hắn đương nhiên không tin Tề Thiên Mộc Trần dám đi một mình.
Lần trước vì tán gái, đuổi hết vệ sĩ, chút nữa mất mạng.
"Vẫn là đám người lần trước." Ngân Trần nói.
"Một tên Thánh Tổ Cửu Phương Tự cảnh 'Thiên Nô', còn có ba tên Tôn Giả đỉnh phong Toàn Phương Tự cảnh, đều là người của Tề Thiên thị, khoảng 2000 tuổi, xấp xỉ Cổ Hồ, lúc trẻ cũng là thiên tài, miễn cưỡng coi như là dòng máu nòng cốt của Tề Thiên thị."
Lực chiến này, vẫn rất ghê gớm.
Không phải Thánh Tổ thì khó lòng mà đối đầu!
"Đấu trực diện thì chắc chắn không xong, phát huy tài ăn trộm của các ngươi đi." Cơ Cơ bỗng lên tiếng.
"Trộm gà đại ca của ta làm gì?" Miêu Miêu ngơ ngác tỉnh dậy.
Nếu muốn "trộm đạo", nó quả là lão luyện, dù sao Ngũ Phương Bôn Lôi do nó nắm giữ.
Lý Thiên Mệnh suy nghĩ một chút!
"Lần trước không cho hắn một bài học lớn! Để hắn về hành hạ Giản Thanh Hòa cùng Hắc thúc, lần này đủ điều kiện, ta đã Nhị Phương Tự cảnh, cũng thật sự có thể mạo hiểm một chút, cho hắn một bài học để đời!" Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói.
"Định chơi thế nào?" Huỳnh Hỏa hưng phấn.
Mười năm qua, ngay cả Ngục Ma thị cũng chẳng có bao nhiêu mà giết, nó có thể nhịn đến chết được rồi.
Trong đám Thái Cổ Hỗn Độn Cự Thú, nó là kẻ thích chém giết, đánh đấm nhất, đấy mới là hứng thú của nó.
"Xem thử có dẫn được tên Thánh Tổ Thiên Nô đi không, lần trước toàn hắn đuổi theo ta. Lần này tốc độ ta nhanh hơn, cứ giữ một khoảng cách, để hắn tưởng có cơ hội. Đến khi hắn cách xa Tề Thiên Mộc Trần, ta sẽ đánh úp lại, nhắm thẳng Tề Thiên Mộc Trần!" Lý Thiên Mệnh nói.
"Kế điệu hổ ly sơn đơn giản thế này mà có tác dụng sao?" Cơ Cơ coi thường nói.
Lý Thiên Mệnh cười, nói: "Cái này còn tùy vào Tề Thiên Mộc Trần hận ta đến mức nào, lần trước ta bắt hắn dập đầu kêu ông, vì sĩ diện mà hắn giết luôn bảy bạn gái... Lần này ta chỉ cần cho hắn biết, ta chính là cái tên sương tím đã ngược hắn lần trước, hắn đã đánh giá thực lực của ta, chỉ cần hơi khích tướng một chút, xem hắn có lao vào không!"
Hắn càng hận Lý Thiên Mệnh, càng dễ lên máu!
Ngày trước, Hoàng Đạo Hùng nhà Hoàng Đạo thế gia có hai tên Quỷ Thần bảo vệ, cũng không phải bị Lý Thiên Mệnh dùng Ngũ Phương Bôn Lôi tiêu diệt đó sao?
Ba tên Toàn Phương Tự cảnh, Lý Thiên Mệnh cũng đâu nhất thiết phải đấu trực diện!
Đối thủ của hắn, chỉ có Tề Thiên Mộc Trần.
Mà bây giờ, Lý Thiên Mệnh mạnh hơn trước nhiều rồi.
"Cứ xem ba người bọn họ, có bảo vệ được không đã!"
Lý Thiên Mệnh nói tới đây, trong lòng đã có quyết định.
"Bọn họ, phát hiện, một đóa, âm dương, tà hỏa." Ngân Trần nói.
Lý Thiên Mệnh còn đang cân nhắc thời cơ, ai ngờ cơ hội đã tới ngay.
Chỉ cần hắn đuổi tới, lại một lần trước Tề Thiên Mộc Trần, cướp đoạt đồ của hắn, tên kia há có thể không nổi giận?
"Trời muốn diệt Cửu Nguyên Thú nhà ngươi rồi, Tề Thiên Mộc Trần..."
Lý Thiên Mệnh cười lạnh, đeo mặt nạ Tử Kinh Hoa, biến mất trong bão táp đạo nguyên âm dương!
...
Ù ù!
Đại Âm giới, bóng tối tràn ngập, bão táp nhấp nhô.
Thời kỳ yên ắng đã qua, bão táp đạo nguyên âm dương này có xu hướng tăng cường, khiến cho không ít Tôn Giả ở lại Đại Âm giới đều thấy khó khăn.
Cơn bão hung tợn này, càng khiến Tề Thiên Mộc Trần bừng bừng lửa giận.
Đã mười mấy năm rồi!
Cái ngày hắn quỳ xuống gọi ông nhục nhã ấy, đến giờ nghĩ lại vẫn khó kiềm chế.
Phụ thân bảo, đánh cho đến khi nó nhận là người nhà mình!
Hắn từ đầu vẫn tin, nhưng ngay cả cốc chủ Vạn Đạo cốc tới tám năm cũng chẳng thấy cái "người nhà mình", lòng hắn bắt đầu lung lay, sợ Âm Dương giới vừa hết thời kỳ yên ắng thì hắn lại mất cơ hội báo thù.
"Đóa hoa nhỏ đen trắng trong quan tài kiếng đó, nhất định có bí mật!"
Đóa hoa đó, hắn nhớ mãi không quên.
Lần này, nhóm cận vệ đều túc trực bên cạnh, cẩn thận dò xét xung quanh.
Thực ra, bọn họ không hề khuyến khích Tề Thiên Mộc Trần đi vào, nhưng không lay chuyển được hắn.
Lần trước Tề Thiên Mộc Trần trọng thương, bọn họ đã phải gánh trách nhiệm nặng nề rồi, nên lần này càng cẩn trọng hơn.
"Không cần căng thẳng thế, chúng ta là người Tề Thiên thị ở Vạn Đạo Cốc. Cái Âm Dương giới này chẳng qua là khu săn bắn của chúng ta. Lần trước ta bị thương chỉ vì ăn non tuổi thôi. Nếu cùng tuổi, ai là đối thủ của ta?"
Tề Thiên Mộc Trần nói vậy, nhưng Thiên Nô và bốn tên hộ vệ vẫn không thể lơi lỏng.
"Mùi này?"
"Là Âm Dương Tà Hỏa!"
"Về phía trước. Cẩn thận bảo vệ."
Đám người nhanh chóng tiến về trước, vượt qua bão táp đạo nguyên âm dương, theo cái mùi khét cháy mà đi.
Cuối cùng!
Họ thấy một đóa Âm Dương Tà Hỏa yêu diễm!
Mắt Tề Thiên Mộc Trần sáng lên.
"Có một đóa lớn!"
Một đóa lớn là quá hiếm.
Hầu hết 99% Âm Dương Tà Hỏa ở đây, không thể lớn thế này được.
"Lần trước, tên sương tím tiện nhân kia, cướp của ta hết Âm Dương Tà Hỏa và Vạn Đạo Nguyên Tuyền!"
Tề Thiên Mộc Trần hận nghiến răng.
Trở về Vạn Đạo cốc, phụ thân có cho Cửu Nguyên Thú của hắn tắm trong nước hồ kia, nhưng không cho hắn mang đi nhiều Vạn Đạo Nguyên Tuyền, là vì Vạn Đạo Nguyên Tuyền kia thuộc về Vạn Đạo cốc và các đời con cháu, dù là con cốc chủ, cũng phải theo quy tắc thu hoạch.
Quy tắc có thể ngoại lệ, nhưng không thể quá nhiều, hủy hoại tương lai Vạn Đạo cốc.
Nên mười mấy năm qua, Tề Thiên Mộc Trần dù có bổ sung chút Vạn Đạo Nguyên Tuyền, vẫn vô cùng cay cú vì mất mát trước kia.
Một đóa Âm Dương Tà Hỏa này, có thể phần nào bù đắp tổn thất cho hắn!
"Ta bắt nó."
Tề Thiên Mộc Trần vừa nói, đã nhanh chóng xông lên.
Ngay khi họ sắp tới gần, bỗng đâu một bóng người tím xông ra, trước Tề Thiên Mộc Trần một bước, đã thu đóa Âm Dương Tà Hỏa kia vào túi.
Xong đời!
Tề Thiên Mộc Trần ngơ ngác.
Làn sương tím quen thuộc, nỗi sợ hãi năm xưa, cả sự sỉ nhục ê chề, lại một lần nữa dội thẳng lên đầu.
Cơn giận trào lên tận óc!
Mắt hắn đỏ ngầu.
Đúng vào thời khắc đó, tên sương tím kia đột nhiên quay đầu, khi nhìn thấy Tề Thiên Mộc Trần, hắn nhịn không được cười nói: "Ơ? Đây chẳng phải cháu trai ta sao? Lại đến Đại Âm giới dập đầu với ông à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận