Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 5190: Quỳ xuống! (length: 7897)

Ầm ầm ầm!
Ngay lập tức, Lý Thiên Mệnh thấy những chiếc chiến hạm vũ trụ của cả hai bên bị vô số Tinh Thú Hỗn Độn đâm trúng, tại chỗ bị biển thú nhấn chìm, không biết bị hất văng đi đâu!
Ầm ầm! Ầm ầm!
Trước mắt Lý Thiên Mệnh, tất cả chiến hạm vũ trụ đều biến mất, ngay cả những kết giới cũng bị xé nát trong nháy mắt. Chiến hạm vũ trụ của Tinh Huyền Mạch cũng bị đánh bay, bị đám tinh thú điên cuồng nhấn chìm!
"Thật là tàn bạo!"
Ngay cả kết giới của Tinh Huyền Thần Chu cũng bị xé bỏ. Hiện tại trước mắt, ngoài núi kiếm và biển thú, không thấy gì khác, căn bản không biết sống chết của hai phe vừa giao chiến!
"Nhưng mà, những người này, chiến hạm, đều bị biển thú chú ý tới. Muốn bình an vô sự toàn thân rút lui, tuyệt đối rất khó! Thảm nhất có lẽ vẫn là Tinh Huyền Mạch, mấy trăm năm tâm huyết đổ sông đổ biển. Chắc chắn sẽ có không ít người chết, không ít chiến hạm Quang Chiếu cấp bị hủy!"
Lý Thiên Mệnh chỉ lộ tin tức thôi, đã gây ra tổn thất nặng nề cho cả hai bên. Chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ đến hắn. Quả thực là sướng đến tận óc.
Đương nhiên, tiếp theo biển thú này sẽ đi con đường nào, thương vong của cặp đôi mới đến kia thế nào, cũng làm Lý Thiên Mệnh hơi đau đầu. Hắn tạm thời chắc chắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Kỳ quái!" Lý Thiên Mệnh nhìn quanh.
"Cái gì kỳ quái?" Bạch Phong hỏi.
"Ta thấy một vài Tinh Thú vẫn nhìn Trấn Bắc Hào, nhưng sao chúng vẫn không tấn công?" Lý Thiên Mệnh phát hiện ra điểm này.
"Ồ? Đúng là vậy!" Bạch Phong cũng nhận ra.
"Ừm!"
Ngay khoảnh khắc này, lông tơ của Lý Thiên Mệnh dựng đứng.
Hắn nhìn về phía trước, thấy ở trung tâm biển thú, xuất hiện một đám sinh vật màu đỏ thẫm, chừng hơn trăm con!
Những sinh vật màu đỏ thẫm này tạo ra một loại dao động thần hồn rất khủng khiếp mà Lý Thiên Mệnh lập tức cảm nhận được.
"Hoảng loạn! Thái Cổ Tà Ma! Hơn ức biển thú này là do Thái Cổ Tà Ma điều khiển!"
Lý Thiên Mệnh đột nhiên kinh hãi.
Thảo nào lại mạnh như vậy.
Nếu là Thái Cổ Tà Ma, vậy thì có lẽ phiền phức lớn rồi.
Lý Thiên Mệnh nhìn về hướng đó. Chính giữa, trong làn khói đen, xuất hiện một con mắt Tam Trọng Thiên Mệnh Luân Hồi!
Con mắt này vô cùng lớn, đang nhìn chằm chằm Trấn Bắc Hào, tạo cho Lý Thiên Mệnh một cảm giác áp bức rất lớn.
"Thái Cổ Tà Ma Tam Trọng Thiên Mệnh Luân Hồi, chiến lực có lẽ gần đạt tới cấp bậc của Tả Mộ Vương rồi..."
Lý Thiên Mệnh vẫn rất khẩn trương.
Từ góc độ này, tiềm chất của Thập Trọng Thiên Mệnh Luân Hồi đúng là rất cao, Lâm Tiêu Tiêu và Vũ U trưởng thành tới cực hạn chắc chắn rất đáng sợ.
Thái Cổ Tà Ma Nhất Trọng Thiên Mệnh Luân Hồi chênh lệch tuyệt đối rất lớn!
"Mạnh vậy sao? Nó đang để ý tới ngươi kìa!" Bạch Phong trầm mặc nói.
"Không phải để ý ta, mà là Trấn Bắc Hào..."
Lý Thiên Mệnh tin rằng Hư Vô Vũ Trụ Thể, Thái Cổ Tà Ma không dễ gì phát hiện được.
"Đợi đã, Trấn Bắc Hào?"
Khi Lý Thiên Mệnh vừa nghĩ đến điều này, con mắt Thái Cổ Tà Ma Tam Trọng Thiên Mệnh Luân Hồi liếc nhìn phía này, sau đó lại mang theo những Thái Cổ Tà Ma khác rời đi!
Hẳn là đang đuổi theo những người khác!
"Đi rồi?"
Lý Thiên Mệnh ngẩn người một chút. Cả quá trình diễn ra rất kỳ lạ.
Hắn chợt nghĩ ra điều gì, cầm Hỗn Độn Truyền Tin Thạch lên, kết nối với Lâm Tiêu Tiêu.
Vừa kết nối xong, Lâm Tiêu Tiêu đã lên tiếng: "Là Vũ U làm. Nó nói muốn giúp ngươi."
"Giúp ta? Là trấn nhiếp ta thì có, cho ta biết nó có thể thống trị Thái Cổ Tà Ma ở đây." Lý Thiên Mệnh cười nói.
Lâm Tiêu Tiêu im lặng một lúc rồi nói: "Ta cũng không biết nữa. Dù sao ngươi không sao là tốt rồi, ta sẽ để mắt nó."
"Yên tâm, không sao. Xem ra nó đúng là đã giúp ta một chuyện lớn." Lý Thiên Mệnh nói.
Tuy nhiên, nếu Vũ U thực sự có thể nắm giữ Siêu Tân Tinh Di Tích như vậy, Lý Thiên Mệnh vẫn phải cẩn thận một chút. Thứ này lúc thì nghe lời, lúc thì lại muốn gây sự, không thể không phòng.
Nhưng mà, Lý Thiên Mệnh vốn là kẻ thù truyền kiếp của nó. Cả hai bị Lâm Tiêu Tiêu trói buộc miễn cưỡng vào cùng một chỗ. Có chút dị tâm cũng là chuyện bình thường. Lý Thiên Mệnh chỉ cần Lâm Tiêu Tiêu không có dị tâm là được.
Mà Lâm Tiêu Tiêu, lại không thể có dị tâm.
Nói xong, Lý Thiên Mệnh để Lâm Tiêu Tiêu yên tâm rồi tắt truyền tin thạch.
Sau khi đóng lại, Bạch Phong bên cạnh trợn tròn mắt, nói: "Trong tình huống này, ta khuyên ngươi tranh thủ làm cho mình thành Ngự Thú Sư đi. Quan hệ nam nữ ổn định rồi, người ta mới có thể cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi. Không chừng Vũ U cũng muốn thúc đẩy chuyện này đấy."
"Các ngươi cộng sinh thú đều phức tạp thế sao?" Lý Thiên Mệnh cạn lời.
"Cái gì cộng sinh thú? Ta là ông của ngươi, ngươi là tọa kỵ của chúng ta." Bạch Phong trợn mắt.
Nhưng nó hiện đang ký sinh trong Trấn Bắc Tinh Vương, một ông già trợn mắt trước mặt cũng đủ khiến Lý Thiên Mệnh khó chịu rồi!
Cũng hận không thể tát nó một cái.
"Thảo nào cái tên thần chu sứ đó lại thích hành hạ lão già này như vậy. Thuần túy là trời sinh tìm họa."
Lý Thiên Mệnh vừa đậu đen rau muống xong, lại nhìn ra ngoài, thấy biển thú vẫn phớt lờ Trấn Bắc Hào, tiếp tục tiêu diệt các chiến hạm và cường giả khác. Không rõ hiệu quả cụ thể ra sao nhưng hắn đoán chừng cả hai bên chắc chắn tổn thất nặng nề!
"Đây coi như là gấp bội hoàn thành mục tiêu à?" Lý Thiên Mệnh không nhịn được cười.
Đang cười thì Ngân Trần đột nhiên nói: "Có người, tới."
"Ai?"
Lý Thiên Mệnh vừa hỏi, bên ngoài Trấn Bắc Hào đã có người gõ cửa hạm ầm ầm.
"Thu Nga." Ngân Trần ngắn gọn, nói ra tên người đến.
"Là nàng? Vẫn chưa chết ư?" Mặt Bạch Phong phút chốc trở nên lạnh lùng, thậm chí còn có chút dữ tợn.
Vừa rồi nàng bị bảy người vây công, tiếp đó Tinh Huyền Thần Chu bị đụng bay đi mất, không ngờ nàng vậy mà vẫn sống, lại còn lăn lộn đến Trấn Bắc Hào tránh nạn?
Bạch Phong liếc mắt với Lý Thiên Mệnh hư vô trong không khí.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói: "Theo tâm ngươi, làm điều ngươi muốn."
"Tốt!"
Bạch Phong đang chờ câu này. Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên lãnh đạm.
Sau đó, hắn vung tay lên, mở cửa khoang Trấn Bắc Hào.
Oanh!
Một người quần áo tả tơi, toàn thân đầy máu, da dẻ trắng bệch, một đại mỹ nhân hấp hối, từ bên ngoài đâm sầm vào, ngã nhào xuống đất!
Giật cả mình!
Nàng chưa hết kinh hãi, thở dốc, chờ Bạch Phong đóng cửa khoang lại. Thấy bên trong Trấn Bắc Hào hoàn toàn an toàn, tim nàng mới dần bình tĩnh, lồng ngực cũng bớt phập phồng.
Nhưng ngay lập tức, nàng quay đầu, đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm Bạch Phong!
"Thần chu sứ đại nhân." Bạch Phong đứng thẳng, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tinh Huyền Thu Nga.
Tinh Huyền Thu Nga nhìn hắn từ trên xuống dưới, cắn răng nghiến lợi nói: "Chúng ta ở ngoài sinh tử trong gang tấc, một mình ngươi trốn ở đây làm rùa đen?"
Bạch Phong nói: "Thưa đại nhân, không còn cách nào. Thực lực của ta thấp, không thể so với các người."
Nghe câu này của hắn, cơn giận của Tinh Huyền Thu Nga bùng phát, hai mắt đỏ sẫm, hô hấp nặng nề hơn!
Oanh!
Nàng trực tiếp đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Phong, gằn giọng: "Quay lại đây, quỳ xuống trước mặt ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận