Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 95: Thứ 2 cái tâm bệnh (length: 10853)

"Làm ầm ĩ cái gì, Lý Thiên Mệnh, còn có một chuyện." Khương Thanh Loan nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi nói đi."
"Một lát nữa, ta sẽ phải rời đi một thời gian, ngươi phải bảo vệ Linh nhi cho tốt, tuyệt đối không được bắt nạt nàng."
"Nếu như ta trở về, mà phát hiện ngươi làm chuyện xấu, ta trực tiếp cho người bắt ngươi vào cung, để ngươi làm Lý công công." Khương Thanh Loan hung dữ nói.
"Ngươi muốn rời đi?" Lý Thiên Mệnh mắt sáng lên, chẳng phải là được tự do sao?
Không có nàng quấy rầy, mọi thứ đều vui vẻ.
"Ta đây là đang cảnh cáo ngươi đấy, hiểu không? Lý công công?"
"Hiểu rồi, ngươi nghĩ nhiều thôi, ta người này ngoài thuần khiết và hiền lành ra thì chẳng còn gì khác." Lý Thiên Mệnh đáp.
Câu này vừa nói ra, ngay cả Khương Phi Linh bên cạnh cũng phải bật cười.
"Thanh Nhi, chúng ta đi trước thôi, phó phủ chủ còn đang đợi đấy." Khương Phi Linh nói.
"Vì hạnh phúc nửa đời sau của ngươi, 10 triệu lần phải thành thật đấy!" Lúc rời đi, Khương Thanh Loan vẫn không quên tiếp tục cảnh cáo hắn.
Các nàng đi quá nhanh, Lý Thiên Mệnh còn chưa kịp hỏi nàng, tại sao muốn rời đi một thời gian, là muốn đi đâu nữa.
...
Bọn họ vừa đi, Lý Thiên Mệnh nhanh chân đến bên cạnh Mộ Dương.
"Ngươi cùng Lăng Huyên xảy ra mâu thuẫn?" Mộ Dương hỏi.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Lý Thiên Mệnh nói.
"Thật ra thì có thể làm lớn chuyện." Mộ Dương nói.
Lý Thiên Mệnh còn tưởng hắn muốn khuyên mình một điều nhịn chín điều lành, không ngờ hắn lại để mình làm tới bến?
"Phó phủ chủ, ý là gì?"
"Đơn giản thôi, nếu ngươi muốn mẹ con các ngươi ở lại Vệ phủ, khiến người khác chú ý tới, thì sự thể hiện của ngươi cùng tư chất, sẽ có tác dụng nhất định."
"Nếu ngươi không kém hơn chút nào so với những đệ tử Vệ phủ khác, ta ở trước mặt sư tôn, có thể nhắc tới ngươi nhiều hơn một chút." Mộ Dương nói.
"Với chút tài mọn của ta, phủ chủ sẽ để ý sao?" Lý Thiên Mệnh nói, hắn biết, người ở Vệ phủ đều tự cao tự đại.
"Tài năng không tính là gì, chủ yếu là thiên phú, ví dụ như đỉnh phong độ phù hợp của ngươi, nếu ta về trễ một chút, có thể nói chuyện phiếm với ông ấy."
"Ta với ông ấy, không phải là nói chuyện về chuyện của mẹ ngươi, mà trước hết sẽ nói chuyện về ngươi. Nói chuyện về Thánh Thú Chiến Hồn của ngươi, nói chuyện về cộng minh giữa ngươi với Viêm Hoàng Thạch." Mộ Dương tươi cười nói.
"Ta hiểu rồi, có chủ đề dù sao vẫn tốt hơn là không có gì để nói, ta là người ngoài sinh ra, nếu ta có thể đè ép mấy đứa cháu trai cháu gái do ông ta tự mình bồi dưỡng, vậy thì càng tốt."
"Như vậy thì ông ta không có cách nào khinh thị ta, cũng sẽ không có cách nào khinh thị mẫu thân ta." Lý Thiên Mệnh nói.
Lý Thiên Mệnh càng mạnh, đối với Vệ phủ mà nói, tự nhiên sẽ nói rõ Vệ Tịnh dạy rất tốt.
"Ngươi cũng coi như thông minh đấy, vậy ta sẽ nói cho ngươi một chút, sư tôn của ta bây giờ đang lo lắng một vấn đề." Từ khi gặp Vệ Tịnh, Mộ Dương tựa hồ từ đầu đến cuối đều đứng về phía hắn.
"Mời nói."
"Vệ phủ là nơi kế thừa hạt nhân của Thiên Phủ, trong vô số đời, hầu như hơn một nửa phủ chủ đều là người của Vệ phủ đảm nhiệm, đến đời ta là đệ nhất, ta tính toán sẽ vượt qua Vệ Thiên Hùng, cho nên ta có thể trở thành tân phủ chủ."
"Nói như vậy, ta sẽ chú trọng bồi dưỡng đám con cháu của sư tôn, để Vệ phủ có thể lần nữa chưởng khống Thiên Phủ trong đời sau, xem như báo đáp sư ân."
"Thiên Phủ từ trước đến nay vẫn luôn theo hình thức này, cho nên Vệ phủ chưa từng đoạn tuyệt sự kế thừa."
"Nhưng mà, ngươi cũng biết đấy, ta không hề thu Vệ Quốc Hào làm đệ tử, cũng càng không thu những đệ tử nào khác của Vệ phủ."
"Nguyên nhân rất đơn giản, thật ra đối với ngươi thì Vệ Quốc Hào bọn họ xem như là đệ tử đỉnh phong của Thiên Phủ, thiên phú đứng đầu nhất trong toàn bộ Chu Tước quốc."
"Nhưng thật ra thì, với ta mà nói, bọn họ đều kém một chút."
Mộ Dương nói đến đây, khẽ thở dài một hơi.
"Ý của phó phủ chủ là, Vệ Quốc Hào bọn họ, đều vẫn là tư chất ngu dốt?" Lý Thiên Mệnh há hốc mồm.
"Không tính là ngu dốt, nhưng là, dòng chính của Vệ phủ, đáng lẽ nên ở một mức độ cao hơn, ít nhất cũng phải ngang hàng với mức độ của Lâm Tiêu Đình."
"Cho nên, không phải là ta không thu Vệ Quốc Hào, mà là sư tôn ta chướng mắt thành tựu của hắn, không cho phép ta thu." Mộ Dương nói.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu.
Không phải nói thiên phú của Vệ Quốc Hào không tốt, mà chỉ là thân là trung tâm của Thiên Phủ, hắn đáng lẽ nên trở thành đệ nhất thiên tài của Thiên Phủ.
Tương lai, mới có thể tiếp tục duy trì truyền thống của Vệ phủ, để Vệ phủ lần nữa nắm quyền điều khiển Thiên Phủ.
Cho nên, Vệ Thiên Thương đối với con cháu, thật ra so với thất vọng.
"Ông ta bất mãn với con cháu, là bệnh đau đầu thứ hai của ông ấy. Còn bệnh đau đầu thứ nhất, ngươi biết là gì không." Mộ Dương cất giọng.
Thật ra ông rất hiểu cho Vệ Thiên Thương.
Ông cả đời hào hùng, nhưng mà đám con cháu đều không thể nào đạt đến trình độ khiến ông thật sự hài lòng.
"Ý của phó phủ chủ ta hiểu rồi, ngài ủng hộ tôi cùng Vệ Lăng Huyên bọn họ xảy ra mâu thuẫn, thậm chí trông chờ tôi so với Vệ Quốc Hào còn mạnh hơn, chính là muốn cho ông ấy một đứa con cháu khiến ông ấy hài lòng."
"Nếu như tôi có thể giải quyết bệnh đau đầu thứ hai của ông ấy, như vậy, rất có thể ông ấy sẽ tự mình đi giải quyết bệnh đau đầu thứ nhất."
"Bởi vì ông ấy sĩ diện, điều mà ta đang cần, cũng chính là để ông ấy cảm thấy tự hào về ta."
Giờ khắc này, Lý Thiên Mệnh tìm thấy hy vọng cứu vãn mẫu thân!
Nếu như không phải Mộ Dương nói cho mình những điều này, hắn chắc chắn sẽ giống như con ruồi không đầu, căn bản không biết mình có thể làm được gì trong cái Vệ phủ này!
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng tìm được phương hướng!
"Ngươi hiểu được ý của ta, đầu óc quả thực rất thông minh. Thông qua khoảng thời gian này ta cùng sư tôn giao tiếp, ta cũng đã đoán ra được khả năng này."
"Chỉ cần ngươi tỏa sáng rực rỡ, ông ấy không thể nào không chú ý đến ngươi."
"Sau đó, thân phận Vệ phủ của ngươi sẽ bị truyền đi, làm cho tất cả mọi người đều biết mẹ của ngươi cũng chính là Vệ Tịnh, ông ấy còn để mẹ ngươi ở Vũ Lâm Các cô độc mà chết đi sao?"
Mộ Dương nói có chút kích động, bởi vì ông ấy không muốn để Vệ Tịnh phải chết.
"Ta đã hiểu." Lý Thiên Mệnh đột nhiên cảm thấy, tiền đồ vô cùng rõ ràng.
Cứu vãn mẫu thân là việc khẩn cấp, mà giết người báo thù, vẫn cần hắn phải tiếp tục mạnh mẽ hơn.
Hai chuyện này, đều không mâu thuẫn với việc cố gắng trở nên mạnh hơn!
"Thật ra vốn ta không có chút trông mong gì ở phương diện này, bởi vì ta cảm thấy ngươi không có đủ điều kiện đó."
"Nhưng mà, hôm nay thấy ngươi nắm giữ đỉnh phong độ phù hợp, lại nghĩ tới ngươi từng có thể có được Thánh Thú Chiến Hồn, ta ngược lại thấy, ngươi là một Khí Vận Chi Tử."
"Người như ngươi, cho dù tình hình hiện tại có xấu đến đâu đi chăng nữa, nhưng mà ta rất xem trọng ngươi." Mộ Dương vỗ vai hắn nói.
Lý Thiên Mệnh không ngờ, lại có một bậc trưởng bối tin tưởng mình như vậy.
"Lý Thiên Mệnh, tuy ta chỉ cho ngươi con đường này, nhưng có một điểm rất quan trọng, ngươi phải nhớ kỹ."
"Phó phủ chủ xin chỉ giáo."
"Sư tôn ta cảm thấy Vệ Quốc Hào bọn họ không đủ tiêu chuẩn, nhưng không có nghĩa là bọn họ thực sự kém, ít nhất so với ngươi bây giờ mà nói, bọn họ vẫn là một ngọn núi cao không thể vượt qua."
"Ngươi hãy nhớ lấy đừng nóng vội, hiệu quả tu luyện mà đỉnh phong độ phù hợp mang đến cho ngươi, sẽ không cao hơn bọn họ quá nhiều."
"Ngươi đại khái chỉ có một năm thời gian, ta nhiều nhất có thể để nàng ấy trụ được một năm, nếu như trong khoảng thời gian một năm này, ngươi không thể khiến cho sư tôn ta cảm động, vậy thì ta cũng hết cách."
"Tính tình của ông ấy, so với ngươi nghĩ còn ngang bướng hơn."
Không chỉ muốn đánh bại Vệ Quốc Hào đơn giản như vậy, mà còn muốn phải có đủ danh tiếng lẫy lừng, đủ khiến Vệ Thiên Thương cảm động, để ông ta tự hào vì mình!
"Minh bạch." Trong lồng ngực Lý Thiên Mệnh như có ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn không sợ khó khăn, chỉ sợ không có phương hướng.
Hiện tại, phương hướng đang ở ngay trước mắt, hắn cảm thấy mình đấu chí ngút trời!
"Đương nhiên, lát nữa, Vệ Quốc Hào sẽ đi chiến trường Thâm Uyên một chuyến, ngươi phải mong chờ hắn không thu hoạch được gì ở chiến trường Thâm Uyên, nếu không thì đời này ngươi không có cơ hội đâu." Mộ Dương nói.
"Thanh công chúa cũng đi chiến trường Thâm Uyên sao?"
"Đúng, là đi chung một đoàn."
Lý Thiên Mệnh đang định hỏi bọn họ đi chiến trường Thâm Uyên để làm gì, Mộ Dương liền chuyển đề tài trước, hỏi:
"Ngươi đột phá một tầng cảnh giới rồi đúng không, để ngươi phát huy ưu thế tu luyện, ngươi có yêu cầu gì về tu luyện đều có thể nói với ta, ví dụ như công pháp Chiến quyết, ta có thể đáp ứng."
Mộ Dương cũng muốn để Vệ Tịnh sống sót, cho nên, bây giờ coi như không phải là sư phụ của Lý Thiên Mệnh, cũng sẽ không keo kiệt bất kỳ sự chỉ dẫn và tài nguyên nào.
"Ngươi có khó khăn gì trong tu luyện, lúc nào cũng có thể đến 'Mạc phủ' tìm ta. Thượng Sư Mộ Uyển của ngươi, vẫn rất nhớ ngươi đấy." Mộ Dương nói.
"Cảm tạ phó phủ chủ, bây giờ ta muốn tìm mấy môn Chiến quyết Nguyên cấp thượng phẩm." Lý Thiên Mệnh trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Nhân lúc đang ở đây, hắn cũng không khách khí.
Bôn Lôi Cửu Tiên, Thiên Hỏa Thúc Hồn các loại đều là Chiến quyết Nguyên cấp trung phẩm, hắn đã tu luyện thành thạo.
Bất quá, tương lai muốn đối mặt với những đối thủ như Vệ Quốc Hào, Mộc Tình Tình có cảnh giới Linh Nguyên tầng thứ tám trở lên, có khả năng hắn sẽ cần Chiến quyết mạnh mẽ hơn để làm chuẩn bị chiến đấu.
"Được thôi, ta bây giờ sẽ dẫn ngươi đến Chiến Công điện, tự ngươi lựa chọn."
Chiến Công điện, là nơi cất giữ công pháp Chiến quyết của Thiên Phủ.
Lý Thiên Mệnh ở Viêm Hoàng Học Cung đã từng nghe nói đến, nơi này cất giữ những công pháp Chiến quyết có phẩm cấp, đặc sắc và uy lực cao nhất.
Chiến Công điện, do Chiến Công Thiên Vương một trong tứ đại Thiên Vương của Thiên Phủ trấn giữ.
Chiến Công Thiên Vương, giống như là người trẻ tuổi nhất trong bốn vị Thiên Vương. Truyền Thừa Thiên Vương cùng Thần Phạt Thiên Vương đều đã là những lão giả, mà Chiến Công Thiên Vương Triệu Nguyên Cực, cùng với Mộ Dương là cùng một lứa tuổi.
Chiến Công điện ở phía tây Thiên Phủ, trong một khu rừng rậm hẻo lánh.
Về cơ bản, đều do sư phụ tự mình dẫn đường, đệ tử Thiên Phủ các mới có thể vào nơi này chọn Chiến quyết.
Mộ Dương mang theo Lý Thiên Mệnh đến sau, một nam tử trung niên khôi ngô mặc trường bào đen đi lên phía trước.
Trên mặt hắn có một vết sẹo sâu hoắm, trông có chút hung ác, uy nghiêm mười phần, là kiểu nhân vật khiến các đệ tử không dám thở mạnh.
Vị này chính là Chiến Công Thiên Vương Triệu Nguyên Cực.
"Sư huynh." Hắn gọi Mộ Dương một tiếng.
Thì ra vị Chiến Công Thiên Vương này cũng là đệ tử của Vệ Thiên Thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận