Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 5800: Tham tiền! (length: 7888)

"Xem ra sau này phải thật tốt hầu hạ nàng mới được, phí bảo kê đầy đủ, ta cũng đỡ phải khổ sở."
"Đúng vậy, chỉ lấy tiền của lão đại, thì đúng là lão đại tốt nhất rồi!"
Tuy giao tiền, nhưng mấy trăm ngục tốt này cơ bản đều "cam tâm tình nguyện", còn hướng Tử Chân cười ngượng ngùng, ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Cấp trên đã nộp, cấp dưới cũng phải nộp tiền, những ngục thủ cửu phẩm kia sao có thể ngoại lệ?
Kết quả là, hai mươi mấy người này, mỗi người dâng lên 10 vạn Mặc Tinh Vân Tệ, đến tay Tử Chân, tất cả cộng lại là hơn 200 vạn "vàng ròng bạc trắng".
"Lũ bỏ đi này, ai nấy đều có tiền ghê, cứ đợi đấy!" Tử Chân thầm cười lạnh trong bụng.
Nhìn hết thảy hơn 600 vạn Mặc Tinh Vân Tệ, nàng trực tiếp bỏ vào túi, không khỏi cảm thán, đúng là phải đến Hỗn Nguyên Kỳ này, tốc độ kiếm tiền còn nhanh hơn ở Thần Mộ tọa!
Mà đây còn là tiền lớn do chính nàng tự kiếm!
Ngắm nhìn những Mặc Tinh Vân Tệ sáng lấp lánh này, nàng cảm thấy rất vui, muốn ngân nga hát hò... Chỉ có điều, cái dáng vẻ vui vẻ ngâm nga của ác ma tử huyết này thật quá mức địa ngục, nghe được người xung quanh đều rùng mình, chắc nằm mơ cũng bị làm tỉnh giấc.
"Hay nha!"
Tử Chân càng phát hiện mình càng lúc càng giống một kẻ tham tiền, chỉ cần có tiền vào túi là thấy vui vẻ, dù đang trong môi trường hôi thối này, nàng cũng không hề bận tâm!
Dù sao, nàng khôi phục thực lực kiếp trước chỉ cần có Tinh Vân Tệ này là được, càng đơn giản thuận tiện, càng khao khát có nhiều hơn, hễ có chút thu hoạch mà lại là do "tự mình lao động" thì càng cực kỳ sung sướng.
Trong mắt nàng hoàn toàn không có những người bên cạnh, khi nàng ngân nga hát, lặng lẽ chuyển từ trạng thái ác ma tử huyết về hình dạng la lỵ váy tím, sự tương phản giữa hai trạng thái đủ khiến người ta rớt cả tròng mắt, mấy ngục tốt xung quanh tận mắt thấy đều sắp trợn cả mắt ra.
"Tuyệt, tuyệt phẩm... Dễ thương!"
"Có điều đột ngột biến thân thì hơi khó chấp nhận..."
Dĩ nhiên, lời này bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng, mà nói ra thì không đời nào dám.
Quan mới cũng nhậm chức, tiền tài cũng vào tay, hôm nay viên mãn!
Tử Chân thu hết Mặc Tinh Vân Tệ, ngẩng đầu thu nụ cười, lạnh lùng liếc mọi người, nói: "Nhìn cái gì? Còn việc gì thì đi làm đi, đừng quấy rầy lão tử."
Nói xong, nàng trực tiếp đi vào cung điện dưới lòng đất, đồng thời nói thêm: "Ta ở 'Thủ Tâm Cư', ta không thích ồn ào, ai dám gần ta mà gây ồn, ta cắt lưỡi người đó."
Nghe vậy, những ngục tốt còn đang cười ngượng ngùng lập tức ngậm miệng, suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi.
Nghe được ba chữ Thủ Tâm Cư, họ càng chắc chắn phán đoán của mình, dù sao ngục thủ trưởng mà đến cả Thủ Tâm Cư cũng biết, làm sao có thể không phải đại nhân vật mà Quỷ Thần nuôi dưỡng – quả ớt tím nhỏ!
Toàn bộ Bính bộ Quỷ Thần Tự Ngục đều là đại danh từ cho dơ bẩn hôi thối đáng ghê tởm, nhưng "Thủ Tâm Cư" lại độc lập trong một kết giới phong cấm, bên trong là một động thiên khác, nơi đó chim hót hoa nở, cung đình lầu các... Điều quan trọng nhất là Thủ Tâm Cư có một đường đi riêng nối liền với bên ngoài, do vậy có tinh vân hỗn độn sạch sẽ tinh khiết tiến vào, không cần tu luyện trong sự ô uế.
Nhìn Tử Chân đi về phía Thủ Tâm Cư, mấy trăm ngục tốt đều cúi đầu ngượng ngùng tiễn chân, vừa kính vừa sợ người phụ nữ này... trong lòng tự nhiên là cam tâm, thừa nhận!
Chờ Tử Chân đi khuất, bọn họ mới vô thức nhìn về phía Cổ Họa.
Thực tế, kể từ khi ngục thủ trưởng đời trước là Tư Phương Dần xảy ra chuyện mà vào tù, Bính bộ Quỷ Thần Tự Ngục vẫn không có ngục thủ trưởng mới, mọi nhiệm vụ đều do Cổ Họa thay thế, trong mắt các ngục tốt, hắn đã là ngục thủ trưởng, ai ngờ còn có thể có người từ trên trời rơi xuống?
Vì vậy, bọn họ vẫn theo thói quen kính sợ Cổ Họa, không dám quá "có mới nới cũ".
"Cút hết!"
Cổ Họa không thể kiềm chế cơn giận, lạnh lùng liếc mắt, hạ giọng.
"Ái da!"
Dù sao thì mấy trăm ngục tốt này cũng không mấy ưa người này, tuy rằng đi theo hắn thì có canh ăn, nhưng hắn tàn bạo vô đạo, đã có bao nhiêu huynh đệ bị hắn chơi đến chết rồi?
Ít nhất thì ngục thủ trưởng mới kia, hình như chỉ có hứng thú với tiền bạc.
Thấy Cổ Họa nếm trái đắng, bọn họ trong lòng cười lạnh.
Mấy trăm người tản đi, ai làm việc nấy, cuối cùng chỉ còn lại hai mươi mấy ngục thủ, ngược lại là tương đối đồng lòng, cơ bản đều còn ở bên cạnh Cổ Họa, có thể thấy sự khống chế của Cổ Họa đối với toàn bộ Bính bộ Quỷ Thần Tự Ngục vẫn còn khá tốt.
Hắn không quan tâm những đám người ô hợp kia, chỉ cần nắm chắc được hai mươi mấy người này, thì nơi này vẫn là địa bàn của hắn.
"Lão đại!"
Lập tức một đám người vây quanh, đỡ Cổ Họa, một người đàn ông có chòm râu dài vuốt ve khéo léo nói: "Con Quỷ Thần này quả thật có chút sức chiến đấu, còn cướp tiền của chúng ta, đúng là không biết sống chết! Bọn em đã lén dùng hình ảnh cầu ghi lại cảnh ngang ngược của ả, có muốn lập tức cho tự thừa đại nhân xem không?"
Cổ Họa nghe vậy, trừng người đàn ông râu quai nón béo một cái, nói: "Đưa lên thì làm được gì? Thu chút phí bảo kê của cấp dưới, thì có gì là sai? Chuyện bé tí này đổi người khác thì cùng lắm bị chửi vài câu! Với lại, tiền của các ngươi, được mấy đồng sạch sẽ?"
"Lão đại, vậy phải làm sao? Chúng ta không thể chịu thiệt lớn như thế chứ! Rõ ràng là chúng ta cản đường ả, sao lại để ả ngang nhiên tác oai tác quái được?"
"Ả thực lực đúng là mạnh, đầu heo đều bị đánh thành thật đầu heo rồi."
Những ngục thủ khác cũng không phục, vẻ mặt ai nấy đều khó coi, ấm ức.
Cổ Họa hít sâu một hơi, hắn cố đè nén cơn giận trong lòng, cắn răng, cuối cùng nói: "Ả mạnh thì đã sao? Tự thừa đại nhân giao nhiệm vụ cho chúng ta, đâu phải để chúng ta đánh bại ả!"
"Đúng vậy, chúng ta là muốn..."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó cùng suy nghĩ lại một lần.
Hiểu rõ được việc muốn làm với Tử Chân căn bản không phải là sức chiến đấu, bọn họ đồng loạt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên âm lãnh, nhớ đến việc hôm nay chịu thiệt, mất mát, bất lợi, lại càng cười gằn.
"Ả này vẫn còn quá ngây thơ, tưởng rằng sức mạnh giải quyết được tất cả vấn đề, chờ đến ngày đó ả sẽ biết chữ 'chết' viết thế nào."
"Tử Huyết Quỷ Hoàng? Ha ha..."
"Quỷ Thần, rốt cuộc cũng chỉ là Quỷ Thần thôi, chẳng là cái quái gì!"
Khi bọn hắn nói những lời này, cũng không để ý trong góc tối, con Quỷ Thần Đầu Heo Cuồng Liệp kia đang yên lặng phục hồi thân thể, liếm láp vết thương, xung quanh không một ai, chỉ có ánh mắt u ám của nó.
"Lão đại, vậy hôm nay cứ cho qua vậy sao? Ít nhất thì việc chúng ta chịu thiệt cũng nên cho tự thừa đại nhân biết để lấy công chứ?" gã mập râu quai nón không cam tâm hỏi.
"Cho hắn biết, ngươi không ngại mất mặt à? Chút chuyện cỏn con này cũng không xong thì thôi, còn muốn lên tố khổ, đó chẳng phải là tự mình chửi mình là đồ bỏ đi sao?"
Cổ Họa tức muốn sôi máu, trợn mắt nhìn gã mập râu quai nón, cuối cùng lại nói: "Mọi người cứ nhịn một chút, hôm nay chịu bao nhiêu uất ức thì sau này trút hết lên người tiện nhân kia, để ả sống không được, chết không xong! Mẹ kiếp! Nơi này là Quỷ Thần Tự Ngục, sớm muộn sẽ cho ả cảm nhận rõ cảm giác ‘hưởng thụ cực lạc’ mà những Quỷ Thần khác có được ở đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận