Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 3311: Oan đại đầu người thiết lập? (length: 7831)

"Thưa phụ thân, ý của người là, hắn bây giờ bị Toại Thần thị vứt bỏ, cũng tương đương với bị đạo ngự tam gia, Vạn Đạo cốc ruồng bỏ, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, rời khỏi Vạn Đạo cốc, hắn căn bản không có khả năng trưởng thành, điều kiện giới vực hạn hẹp, không thể nào xuất hiện cường giả đỉnh cấp. Dù hắn không bị truy giết mà chết, thì thực tế cũng coi như tự hủy hoại chính mình, bóp chết tiền đồ? Sau này, ta có thể không cần cân nhắc đối thủ này nữa rồi?" Toại Thần Nhạc hỏi.
"Đúng! Hắn đích thực tự hủy tiền đồ! Nói cách khác, vì Toại Thần Diệu, ngươi vô hình trung đã loại bỏ một đối thủ có khả năng gây họa lớn trong tương lai!" Toại Thần Hồng Thiên cười lạnh nói.
"Thế nhưng, không có máu của Diệu Diệu Toại Thần, ta đã mất đi cơ hội trực tiếp trở thành Thánh Tổ, hơn nữa chuyện hôn sự này cũng không thành, những thứ người cho ta lần trước đều trở nên vô dụng." Toại Thần Nhạc lắc đầu nói.
"Ngươi có phải ngốc không?" Toại Thần Hồng Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Dùng một chút máu của Toại Thần, diệt trừ một đối thủ tiềm ẩn đáng gờm, đây là món hời. Chỉ cần ngươi tiếp tục kết hợp cùng Toại Thần Diệu, dùng những thứ ta đưa, tiếp tục mấy trăm năm, đến cuối cùng hiệu quả sẽ không chênh lệch nhiều lắm, ngươi vẫn có thể đạt được gấp đôi thiên phú, máu của Toại Thần chỉ là phần thưởng ban đầu, dù ngươi không sớm trở thành Thánh Tổ, với những gì ta cho ngươi, ngươi cũng sẽ nhanh chóng đạt được. Làm việc lớn bao giờ cũng khó khăn."
"Ý người là, vẫn muốn ta cưới Diệu Diệu?" Toại Thần Nhạc ngẩn người.
"Không được sao?"
"Nàng đã bị..."
"Ngươi yêu nàng sao?"
"Không thích." Toại Thần Nhạc nói.
"Vậy thì có gì ghê gớm? Một công cụ thôi! Dù sao bây giờ ngươi cũng là trò cười rồi, còn có gì đáng lo ngại? Đã rơi xuống đáy vực, vậy thì đừng ngại ngùng mà tạo dựng cho mình một hình tượng si tình, rộng lượng, Toại Thần Diệu đã xảy ra chuyện như vậy, về sau chắc chắn không ai thèm ngó tới, ngươi lúc này không chấp nhặt chuyện cũ, bao dung độ lượng, cho Nhiên Tinh và các bậc trưởng bối thấy, chỉ cần ngươi không ngại, bọn họ còn mừng không kịp, sao phải để ý làm gì?" Toại Thần Hồng Thiên nói.
"Như vậy, ta chẳng phải càng thành kẻ ngốc bị người người chế giễu?" Toại Thần Nhạc trợn mắt nói.
"Bây giờ ngươi đang ở dưới đáy vực, chỉ có cắn răng kiên trì, chỉ có chịu đựng bão dư luận, thật sự hiểu rõ bản thân muốn gì, đến khi ngươi có thể coi nhẹ mọi thứ,...chờ đến khi ngươi vùng lên, thực sự một mình bá chủ thiên hạ, ngươi sẽ phát hiện, những kẻ trước kia chế giễu ngươi, đều sẽ quỳ rạp dưới chân ngươi! Đây là con đường duy nhất của ngươi, có can đảm và dũng khí để lựa chọn hay không, tùy thuộc vào chính ngươi!" Toại Thần Hồng Thiên lớn tiếng nói.
"Quỳ xuống! Độc bá thiên hạ! Tay nắm sinh tử của ức vạn người! Trong thiên hạ, duy ta độc tôn..."
Toại Thần Nhạc đang trong đáy vực, làm sao không say mê cảm giác này?
"Toại Thần Diệu, ngươi bất nhân với ta, vậy đừng trách ta bất nghĩa với ngươi!" Tâm tham vọng của Toại Thần Nhạc bị Toại Thần Hồng Thiên khơi dậy triệt để, hắn nghiến răng đứng lên, siết chặt hai tay, mắt rực lửa nhìn thẳng phụ thân!
"Đi đi, có gian nan, mới thành anh hùng! Bị cả thế giới lạnh nhạt, mới có cơ hội vào một ngày nào đó, móc mắt của bọn chúng!" Toại Thần Hồng Thiên nói.
"Vâng!"
Toại Thần Nhạc nghiến răng, gật đầu thật mạnh.
"Đương nhiên, hiện tại đang giữa phong ba, ngươi cứ khiêm tốn một chút, chờ sóng gió qua đi, hãy bắt đầu xây dựng hình tượng mới với Nhiên Tinh và mọi người. Nhớ kỹ, là xây dựng với Nhiên Tinh và tất cả các trưởng bối, đừng xây dựng với Toại Thần Diệu, vô ích thôi." Toại Thần Hồng Thiên nói.
"Hiểu rồi!"
Chỉ qua vài ba câu đối thoại ngắn ngủi, Toại Thần Nhạc đã được thức tỉnh, có mục tiêu mới.
Trải qua hai ngày phong ba này, lại nghĩ đến ngày độc bá thiên hạ, tâm Toại Thần Nhạc trở nên vô cùng nóng hừng hực.
...
Ngục Ma quật!
"Tin tức chấn động! Vạn Đạo cốc có chuyện lạ!"
Những lời đồn thổi kinh thiên động địa như vậy đã sớm lan tràn khắp Ngục Ma quật.
Nếu nói ai trong đạo ngự tam gia đang đắc ý nhất trong thời gian gần đây, vậy chắc chắn là Ngục Ma thị.
Đầu tiên, là hai vị Tiểu Đạo Chủ của bọn họ, cả trên Tạo Hóa Thiên Bảng lẫn Vạn Trụ Thiên Bảng đều chiếm vị trí đứng đầu, khiến Ngục Ma thị rạng danh số một.
Tiếp theo, trong hai bảng danh sách này, bất kể là danh sách top đầu hay toàn bảng, số lượng đệ tử của Ngục Ma thị đều vượt trội hơn Tề Thiên thị, giành vị trí đầu bảng. Hai bảng danh sách này bao gồm những người tu luyện dưới 2000 tuổi, số người càng đông, chứng tỏ tương lai thế hệ sau của thị tộc đó càng mạnh.
Người trẻ tuổi chính là tương lai!
Ngục Ma thị, đã hoàn toàn trỗi dậy.
Trong đó, không thể không kể đến công lao của tinh huyết.
Trong quang cảnh tươi đẹp như vậy, một cái tên đỏ đen trên Tạo Hóa Thiên Bảng, có thể nói, chính là mối họa trong lòng duy nhất của Ngục Ma thị trong tương lai!
Đó chính là Lý Thiên Mệnh!
Người được Vạn Đạo cốc mệnh danh là "Phong hoa tuyệt đại Lý Đạo Chủ"!
Sau khi kế thừa hai Chí Tôn thần bi, Lý Thiên Mệnh nhận được không ít sự ủng hộ của Toại Thần thị, đã khó mà chết được.
Trong lúc Ngục Ma thị trên dưới đang đau đầu thì tin vui lớn bỗng nhiên ập đến.
Khi Ngục Ma thị nghe tin Lý Thiên Mệnh bị Nhiên Tinh Thánh Tổ liệt vào trọng phạm cấp một của Vạn Đạo cốc, thậm chí còn liên lụy đến cửu tộc, cả Ngục Ma quật tại chỗ vang lên từng tràng cười phá lên.
Là tiếng cười thật sự!
Nơi nơi đều có người cười điên dại.
"Tuyệt, thật sự quá tuyệt!"
"Cười chết ta mất."
"Tên Lý Thiên Mệnh này đúng là một nhân tài!"
"Nói rõ là Ngục Ma Sang chúng ta đã đánh bại Toại Thần Diệu, đả kích tên cẩu nam nữ kia lớn quá, đánh không lại nên tức giận bỏ về ôm nhau tiếp à."
"Ta còn tưởng hắn sắp làm trò gì lớn cơ chứ?"
"Không xong rồi, ta cười đến đau cả bụng."
"Ha ha ha..."
Ngục Ma quật, cười nghiêng ngả.
"Nhiên Tinh Thánh Tổ tự mình xuất ra tam phương Vạn Đạo Nguyên Tuyền sao? Có cần Ngục Ma thị chúng ta cũng đóng góp chút không?"
"Ta góp một cái đạo tích!"
"Ta góp thêm một cái nữa."
"Các huynh đệ, đừng chần chờ, tin tức này vừa ra, chắc chắn có rất nhiều người đi các đại giới vực tìm vận may, chúng ta cũng không đợi nữa, người như Lý Thiên Mệnh này chắc chắn nổi tiếng trong giới vực của hắn, không khéo lại là con gái Giới Vương, chúng ta cứ trực tiếp đi từng giới vực hỏi thăm, nếu mà gặp được thì lời to rồi."
"Đi mau đi!"
"Ta nói trước rồi đấy, tên Lý Thiên Mệnh này nếu sống qua được trăm tuổi thì tên ta đọc ngược lại!"
"Không phải ngươi tên Ngục Ma ngọc à?"
"Đừng quan tâm mấy chi tiết nhỏ nhặt đó."
Nói tóm lại, Ngục Ma thị đang vô cùng phấn khởi, mỗi một tộc nhân đều được giải tỏa khỏi những ấm ức từ sự kiện ở tiền sử cổ lộ trước đó, ai nấy đều đắc ý vô cùng.
"So sánh ra thì trong số các Tiểu Đạo Chủ, Ngục Ma Sang vẫn là Ngục Ma Nguyên Nghê lợi hại. Tên Ngục Ma Nguyên Nghê kia thì từ đầu đến cuối thua trận, mà ca ca của chúng ta vừa ra tay đã khiến người ta sợ hãi đến mức tại chỗ song tu luôn."
"Phụt!"
"Không ngờ Tiểu Đạo Chủ lại còn có công dụng này, lần sau ta thích cô nương nào, sẽ nhờ Tiểu Đạo Chủ hành ta một trận trước."
Những lời trêu chọc tương tự như vậy, có khắp mọi nơi.
Ngay cả bản thân Ngục Ma Sang khi nghe thấy những lời đó cũng đều thấy vui vẻ.
"Thật sự là nhân tài!"
Hắn cảm khái liên tục.
Ngục Ma Linh Nguyệt bên cạnh hỏi: "Ca, có phải điều này có nghĩa là Lý Thiên Mệnh kia, đã hoàn toàn xong đời?"
"Ừm, cho dù không bị giết chết, mất đi tài nguyên của Vạn Đạo cốc, hắn cũng lãng phí tài năng, cũng không khác gì người thường." Ngục Ma Sang thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận