Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 2416: Một trăm năm sau? (length: 7996)

"Ngươi muốn bế quan, ở Giới Vương giới hiệu quả tốt nhất à?" Lâm Sùng Diệu hỏi.
"Ừm."
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
Bốn người bọn họ nhìn nhau.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khó xử.
"Bốn người chúng ta, tuy gần đây không có việc gì, nhưng không thể đảm bảo lúc nào cũng ở lại đây được."
Lâm Trường Không bất đắc dĩ nói.
"Nếu như ở từ đường tông tộc bế quan, thiếu Giới Vương thiên hồn, hiệu quả chắc chắn giảm đi nhiều."
Lâm Hao trầm tư nói.
"Đúng vậy, Phong nhi đang là thời điểm đột phá mạnh mẽ nhất. Giai đoạn này, nhất định phải dùng tài nguyên tốt nhất..."
"Vấn đề là Giới Vương giới quá nguy hiểm, một khi để kẻ địch chiếm được thì thiệt hại lớn. Từ đường tông tộc tuy tốn thêm mấy năm, thậm chí mười mấy năm, nhưng dù sao an toàn, còn người thì còn của." Lâm Sùng Diệu nói.
"Việc này ta nghe theo các ngươi."
Lý Thiên Mệnh gật đầu nói.
Giới Vương giới, thật không thể gượng ép được.
Hắn cũng rất bất lực.
Bốn vị trưởng bối đều gánh vác trách nhiệm lớn của Lâm thị, chắc chắn không thể lúc nào cũng làm bảo tiêu.
"Vậy thì thế này đi!"
Lâm Hao vừa nói, mọi người đều nhìn về phía hắn.
Hắn tiếp tục: "Trước mắt bốn người chúng ta cùng Huyễn Không hào đều đang rảnh rỗi, vậy cứ để Phong nhi đến Giới Vương giới trước. Sau này nếu có việc cần hai người trở lên phải rời đi, ta sẽ vào trong mang Phong nhi ra, đón về từ đường tông tộc. Linh hoạt ứng phó như vậy, mọi người thấy thế nào?"
"Cũng được. Ba người trở lên đúng là an toàn hơn."
Lâm Trường Không gật đầu.
Ai cũng có việc, nên họ vừa hay có thể luân phiên thay ca.
"Nếu có hai người trở lên phải đi, mà chỉ là thời gian ngắn thì có thể điều người khác đến bổ sung vị trí cũng được." Lâm Hùng nói.
Dù sao thành viên tông tộc từ đường bên bọn họ tổng cộng có tám người.
"Được."
Những người này đều là cốt cán của Lâm thị, mà họ lại nguyện ý làm bảo tiêu tu luyện cho Lý Thiên Mệnh, đủ thấy họ coi trọng Lý Thiên Mệnh đến mức nào.
"Đa tạ mọi người."
Lý Thiên Mệnh cảm động trong lòng, vội vàng cúi đầu với họ.
"Sao phải thế, các trưởng bối đây là coi trọng ngươi, chờ tương lai ngươi gánh vác Kiếm Thần Lâm thị đấy."
Lâm Trường Không cười nói.
"Nhất định."
Biết ơn, báo đáp!
"Vậy giờ bắt đầu nhé?" Lâm Sùng Diệu hỏi.
"Ta về từ đường tông tộc mấy ngày, chuẩn bị một chút rồi qua được không?" Lý Thiên Mệnh nói.
"Được, tiện thể ta cũng về sắp xếp một số việc." Lâm Trường Không nói.
Nếu phải làm bảo tiêu cho Lý Thiên Mệnh một thời gian dài thì có không ít việc vặt phải thu xếp trước.
"Đi thôi."
Huyễn Không hào lên đường!
Điểm đến: Từ đường tông tộc!
Lý Thiên Mệnh lần này, chủ yếu là muốn về, nói với Khương Phi Linh và các nàng một tiếng.
"Tiểu Thiên Tinh của ta đã viên mãn, cảnh giới đuổi kịp nàng và Tiêu Tiêu rồi, lần này phải so với họ một phen, xem ai lên tinh thần trước!"
Lý Thiên Mệnh nghĩ bụng.
Hắn vạn lần không ngờ, Lâm Hao bỗng vỗ vai hắn, tươi cười nói:
"À phải rồi, quên nói cho ngươi, mấy ngày nay Linh nhi và Tiêu Tiêu đều hoàn thành lột xác sinh mệnh, cùng nhau thành Tinh Hải Chi Thần, có được nửa Bất Tử chi thân! Ba mươi tuổi đạt được thành tựu này, quả thực hiếm thấy ngàn năm có một! Nói là kỳ tích cũng không đủ."
"Các nàng tuy không biểu hiện trên Tiểu Giới Vương bảng, nhưng độ rung động của việc này còn lớn hơn cả việc ngươi đứng nhất Tiểu Giới Vương bảng đấy. Con trai, ngươi có phúc lớn đấy."
"Cái gì?"
Lý Thiên Mệnh giận tím mặt.
"Ngân Trần, con sâu! Sao ngươi không nói cho ta?"
Hắn thầm mắng.
"Ta muốn xem, ngươi, tỏ ra, bình tĩnh, không được, ngược lại bị, vả mặt, tình tiết."
Ngân Trần cười nói.
"Mẹ kiếp."
Đều thành tinh thần rồi.
Lý Thiên Mệnh đương nhiên mừng cho họ!
Bất quá, các nàng thành tinh thần, đó chỉ là chuyện sớm muộn... Lý Thiên Mệnh vẫn muốn mình nhanh hơn mới được.
"Xong rồi, ta hết xứng với Linh nhi rồi."
Vừa định trước khi bế quan về làm ba trăm hiệp.
Giờ thì hay rồi, hữu tâm vô lực.
Khổ thật!
Nghe được tin này, khổ nhất chỉ có hắn thôi.
Lâm Trường Không và họ, đều vô cùng rung động, vui mừng.
"30 tuổi, Tinh Hải Chi Thần! Không thể tưởng tượng được."
"Quan trọng là còn tận hai người."
"May mà hai cô nương này đều là dâu của Phong nhi, xem ra còn rất nhất lòng, khó trách mẹ vợ vội muốn cho các nàng sinh em bé. Mấy cô dâu thế này, ai mà chẳng sợ các nàng chạy mất." Lâm Hùng nói.
"Ê, ngươi đang nghi ngờ mị lực của cháu trai ta đấy à?"
Lâm Hao không vui nói.
"Chậc chậc, không dám, không dám."
Lâm Hùng cười ha hả nói.
"Lâm Phong đã đủ nghịch thiên, thêm cả ba cô con dâu nữa, tiềm lực quá lớn. Chưa từng có tiền lệ, về sau e là không có ai được như thế."
Lâm Trường Không cảm thán nói.
Ánh mắt rung động của họ càng thêm kiên định, phải bảo vệ Lý Thiên Mệnh và ý nghĩ hắn có ba vợ đến cùng.
"Thật đấy, đám tiểu tử này, sống sót mới là quan trọng nhất. Còn lại tất cả, Lâm thị chúng ta đều có thể không quan tâm, không tham dự." Lâm Trường Không nói.
Ở Lý Thiên Mệnh, ông thấy được hy vọng.
"Nói thì vậy, nhưng một số chuyện, không phải chúng ta muốn là được. Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, ai biết bọn tiểu nhân kia sẽ dùng thủ đoạn gì, ép chúng ta giơ kiếm lên?"
Lâm Hao nghiêm mặt nói.
Ông nhớ đến Lâm Đản.
Lâm Hao không muốn ra tay, tiếc là đối phương đã giết người thân của ông.
Người sống một đời, ai mà không có người quan tâm chứ?
Lâm Hao, khiến đề tài trở nên nặng nề.
"Nhị gia, ta thấy việc hai cô nương này thành tinh thần không nên tuyên truyền ra ngoài thì tốt hơn. Để tránh càng bị người ta ganh ghét." Lâm Trường Không nói.
"Ừm, trước mắt thì bà lão nhà ta, và mấy người các ngươi biết thôi. Nhất định phải phong tỏa tin tức này." Lâm Hao nói.
"Được!"
"Nói thật, thật muốn kéo thời gian đến trăm năm sau, xem đến lúc đó, Phong nhi và các nàng sẽ ra sao." Lâm Hùng mơ màng tưởng tượng nói.
"Sống sót, là có thể thấy."
Lâm Trường Không nhìn Lý Thiên Mệnh nói.
Trong lòng họ nghĩ, đều là tương lai của Lâm thị.
Chỉ có Lý Thiên Mệnh, đang ưu sầu vì việc sắp tới 'không xứng'.
"Má nó, không thành tinh thần, ông đây thề không làm người nữa."
Từ đường tông tộc.
Sau khi về, Lý Thiên Mệnh ở hậu điện, cùng Khương Phi Linh, Lâm Tiêu Tiêu, Vi Sinh Mặc Nhiễm mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hắn nhận ra được, Khương Phi Linh và Lâm Tiêu Tiêu, chắc chắn đã trải qua lột xác sinh mệnh, tinh thần và thân thể khiến họ thay đổi toàn diện.
Khương Phi Linh thì không nói, nàng ở Chu Tước quốc đã là một mỹ nhân khiến người ta khó thở.
Lâm Tiêu Tiêu khi ấy chỉ là cô bé 14 tuổi, hiện giờ đã lột xác hoàn toàn, trở thành một mỹ nhân khí chất đặc biệt.
Khí chất của nàng càng ngày càng giống Thái Cổ Tà Ma, âm lãnh, yêu dị, mà lại thuần khiết gợi cảm, khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Hai người đều đã giới tử hóa tinh thần, nên da thịt hiện lên ánh sao nhạt, như nữ thần ánh sao.
Tự động phát sáng, tự nhiên càng thêm cao quý, bất khả xâm phạm.
Thật khiến Lý Thiên Mệnh hâm mộ.
"Nói là cùng nhau làm phế vật, vậy mà các ngươi lại lặng lẽ thành Tinh Hải Chi Thần."
Lý Thiên Mệnh như vừa ăn một quả chanh chua, ghen tị nhìn họ.
"Vậy, cho ta hỏi, thành tinh thần có bí quyết gì không?"
Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Có tay là được." Lâm Tiêu Tiêu cười trộm nói.
"Ta đệch mợ!"
Lý Thiên Mệnh, không có tay.
Hắn nhìn cánh tay phải trụi lủi của mình, khóc không ra nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận