Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 1297: Phệ Cốt Nghĩ (length: 8426)

Trứng bạc nhỏ là trạng thái ban đầu của nó.
Ngoại trừ việc biến lớn ra, chắc chắn sẽ không có thay đổi gì khác.
Chín mươi ngàn trứng bạc nhỏ này, như dải ngân hà vờn quanh thân thể Lý Thiên Mệnh.
Nhớ lại chuyện nó thôn phệ Lục Tinh Vũ Trụ Thần Nguyên, nên gọi nó là 'Cốt Hải Ngân Tinh'.
Nhìn kỹ, Lý Thiên Mệnh phát hiện chín mươi ngàn trứng bạc nhỏ này có một chút màu sắc trắng của xương cốt.
Trông có vẻ càng lạnh lẽo hơn.
Còn mười ngàn trứng bạc nhỏ, hóa thành một trăm ngàn con gián trải rộng Thanh Hồn Kiếm Phong, không tham gia vào quá trình tiến hóa, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nó.
Bởi vì chín mươi ngàn con này, chỉ cần nuốt Thiên Địa Thần Khoáng là có thể tiếp tục phân tách.
Những con mới phân tách đều là trứng bạc nhỏ sau tiến hóa.
Tương đương với việc toàn bộ thân thể nó, trước và sau khi tiến hóa, có thể cùng tồn tại.
"Có năng lực mới nào không?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Chỉ có, một cái, nhưng là, rất mạnh."
Ngân Trần lạnh lùng trả lời, lộ ra vẻ tự tin, rất có ý tứ xem thường thiên hạ.
"Rất tốt, được thôi, thể hiện xem." Lý Thiên Mệnh nói.
Cách nói chuyện của Ngân Trần giống như bệnh truyền nhiễm, không những Tiên Tiên trúng độc, Lý Thiên Mệnh thỉnh thoảng cũng bị lây.
Lời hắn vừa dứt, một quả trứng bạc nhỏ chậm rãi rơi vào lòng bàn tay hắn.
Tách tách tách!
Quả trứng bạc nhỏ to bằng trứng gà này bắt đầu tan ra, biến thành trạng thái lỏng, thành một vũng nước bạc.
Ngay sau đó, vũng nước bạc này đột nhiên tản ra, hóa thành hơn vạn giọt nước nhỏ!
Lý Thiên Mệnh đang định nói rằng giọt nước màu bạc này chỉ nhỏ như kiến, thì các giọt nước bắt đầu ngưng kết, vậy mà thật sự biến thành từng con kiến nhỏ màu bạc.
Một quả trứng, hóa thành một vạn con kiến kim loại màu bạc!
Tiểu Mệnh Kiếp xuất hiện ở răng hút của nó, khiến hàm răng của nó trở nên vô cùng sắc bén.
Như kim cương!
Một vạn con kiến kim loại màu bạc này bò trên lòng bàn tay Lý Thiên Mệnh, trông dày đặc.
Hô hô hô!
Chín mươi ngàn trứng bạc nhỏ trước mắt, mỗi quả đều hóa thành hơn vạn con kiến bạc.
Do đó, tổng cộng có chín trăm triệu con kiến kim loại vây quanh Lý Thiên Mệnh.
Nhìn kỹ, có thể phát hiện chúng có một chút ánh màu xương trắng.
Lý Thiên Mệnh vừa định hỏi hình thái con kiến này có năng lực gì thì có một vài con kiến xé rách da thịt trên lòng bàn tay hắn, leo vào bên trong máu thịt của hắn.
Kèn kẹt!
Chúng vậy mà cắn cả xương hắn.
"Ta dựa vào, đau quá."
Lý Thiên Mệnh cảm thấy thứ này vậy mà chui vào khớp xương của mình!
"Cái quái gì thế này?"
Ngân Trần chỉ là làm mẫu một chút thôi.
Rất nhanh, hơn vạn con kiến này liền rút khỏi máu thịt của Lý Thiên Mệnh.
Chúng đứng trên lòng bàn tay Lý Thiên Mệnh, chỉnh tề sắp xếp, từng con một giơ chân trước lên, ngẩng đầu, vô cùng uy phong nhìn Lý Thiên Mệnh.
"Đau không?" Chúng đồng thanh hỏi.
"Đau thì đau, có tác dụng gì?" Lý Thiên Mệnh khinh bỉ nói.
Tiểu gia hỏa này lập tức sốt ruột, chín trăm triệu con kiến kim loại cùng nhau xông về phía Lý Thiên Mệnh.
Xem cái bộ dạng này, có vẻ như muốn ăn sạch Lý Thiên Mệnh.
"Đừng làm loạn, ca trêu ngươi đấy..."
Lý Thiên Mệnh nhức đầu.
Tiểu gia hỏa này bản lĩnh lớn, tính khí cũng lớn ghê, hở tí là muốn nổi cơn.
Thông qua giao tiếp với nó, Lý Thiên Mệnh hiểu rõ đại khái, hình thái mới của nó sau lần tiến hóa này rất kinh khủng.
Loại hình thái này được gọi là 'Phệ Cốt Nghĩ'.
Đúng như tên gọi, nó ăn xương cốt.
Chỉ cần có đủ thời gian, chúng có thể xâm nhập vào trong cơ thể đối thủ, ăn sạch xương cốt của đối phương.
Điều này vì sao đáng sợ?
Đó là vì, thân thể Thiên Tinh Luân cảnh giới Thượng Thần, toàn thân huyết nhục, ngũ tạng lục phủ đều là do giới tử tạo thành.
Nhưng xương cốt thì không.
Bên trong xương người, giới tử chỉ chiếm một bộ phận.
Giới tử mang theo thần ý, nắm giữ Tinh Luân nguyên lực, nếu như loài sinh mệnh kim loại nhỏ bé như Phệ Cốt Nghĩ xâm nhập vào giới tử trong huyết nhục, ví dụ như tay của Lý Thiên Mệnh, Lý Thiên Mệnh vận chuyển Tinh Luân nguyên lực là có thể dễ dàng tiêu diệt chúng.
Nhưng, một khi để 'Phệ Cốt Nghĩ' xâm nhập vào xương cốt, vậy thì không hay rồi.
Tinh Luân nguyên lực bên trong xương cốt tương đối ít, rất khó tiêu diệt hết chúng.
Chúng có thể sinh tồn trong xương cốt, mượn dùng những phần 'không phải giới tử' bên trong xương cốt để bảo vệ mình!
Chúng gần như có thể hòa làm một với xương cốt!
Muốn tiêu diệt chúng chỉ có thể phá hủy xương cốt của chính mình.
Vậy tương đương với tự giết mình.
Quan trọng nhất chính là — — Một khi Phệ Cốt Nghĩ gặm nhấm xương cốt, loại đau đớn đó không thể tưởng tượng nổi.
Lý Thiên Mệnh vừa thử một chút, đau đến có chút run rẩy.
Chớ nói chi đến việc hàng ngàn hàng vạn Phệ Cốt Nghĩ tràn vào cốt cách, từ các khớp xương lan ra toàn thân, thậm chí còn chui lên cả xương sọ!
Vừa ăn, vừa phá hủy!
Phệ Cốt Nghĩ này khiến Lý Thiên Mệnh nhớ tới hai loại thủ đoạn.
Thứ nhất là Đế Quân Kiếm Ngục!
Đế Quân Kiếm Ngục rót vào thân thể kẻ địch có thể khống chế sự sống chết của đối phương.
Tuy nhiên, theo tình hình trước mắt thì thân thể Thiên Tinh Luân càng cường hãn, muốn rót đủ Đế Quân Kiếm Ngục vào thân thể đối phương là rất khó.
Nếu đối thủ có cảnh giới không sai biệt lắm thì có lẽ còn được, những cường giả 'Thần Dương Vương cảnh' toàn thân đốt cháy giới tử thì có thể ngăn chặn Đế Quân Kiếm Ngục.
Đương nhiên, cụ thể thế nào Lý Thiên Mệnh vẫn cần phải thử qua.
Thủ đoạn thứ hai chính là Linh Tâm Chú của Khương Phi Linh.
Trước đây môn thủ đoạn này khống chế Huy Dạ Thi và Tiểu U, đó cũng là vì các nàng yếu.
Không biết có thể thi triển với cường giả không, đối mặt với loại trái tim được tạo thành thuần túy từ giới tử của đối phương, Linh Tâm Chú có còn hiệu quả hay không thì khó nói.
Nhưng, Ngân Trần nói với Lý Thiên Mệnh — — Bất kể đối thủ có mạnh đến đâu, chỉ cần nó có đủ thời gian xâm nhập vào xương cốt đối phương, một khi số lượng đạt tới một trăm ngàn trở lên thì dù là người như Giang Thanh Lưu cũng sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi Phệ Cốt Nghĩ.
Bên trong xương người vốn đã có các bộ phận thần khoáng kim loại, Phệ Cốt Nghĩ lấy cốt cách làm hang ổ, không những có thể phân tách, mà còn có thể che giấu chính mình.
Trừ khi đối phương chịu lột bỏ toàn bộ xương cốt, nếu không cả đời sẽ không thoát khỏi Ngân Trần.
Cảm giác có một trăm ngàn con kiến trong xương cốt thì đương nhiên sẽ khiến người ta rùng mình.
Nghe thì đáng sợ hơn cả Linh Tâm Chú.
"Ngươi chắc chắn là lợi hại như vậy chứ? Những người tu luyện mấy trăm tuổi này cũng không thoát được ngươi?"
"Không quan tâm, rất mạnh, chỉ cần, một trăm ngàn, tất quỳ!"
"Nếu, không được, thêm, một trăm ngàn!"
Chín trăm triệu con kiến đồng thanh lên tiếng, cảnh tượng cực kỳ quái dị.
Dù sao cũng là Lục Tinh Vũ Trụ Thần Nguyên, giác tỉnh biến hóa, hơn nữa lại chỉ có một cái, rõ ràng là rất quan trọng.
"Vấn đề là, ở đâu ra cường giả để cho ngươi một trăm ngàn con kiến bò vào người?"
"Còn chưa tiến vào xương đã bị Tinh Luân nguyên lực đánh nát rồi chứ?"
Lý Thiên Mệnh thử, sức chống cự của con kiến kim loại này rất kém.
Vỗ nhẹ một cái là cả đám hóa thành những giọt nước bạc.
Nếu vận dụng Tinh Luân nguyên lực thì còn có thể nghiền nát hoàn toàn.
Dù sao thì con kiến kim loại này cũng không thể ẩn thân.
Ngược lại thì Ngân Trần có thể dùng các biến hóa khác để tiếp cận, ví dụ như châu chấu, có thể cắn xé da thịt đối phương, cũng có thể chịu được Tinh Luân nguyên lực tốt hơn, khi cắn được đến xương cốt lại biến thành một vạn Phệ Cốt Nghĩ tiến vào bên trong.
Nhưng, xác suất thành công của cách này cũng khá thấp.
"Đè người, giữ lại, trọng thương, áp chế, cho ta, nửa, canh giờ."
Lý Thiên Mệnh hiểu rõ.
Phải trọng thương đối thủ, khống chế được họ, làm cho thần trí họ mơ hồ, Tinh Luân nguyên lực cạn kiệt, đến lúc đó, Ngân Trần sẽ trực tiếp xuất động chín trăm triệu Phệ Cốt Nghĩ.
Cho dù đối phương có mạnh hơn nữa, với tình huống như thế, có nửa canh giờ trở lên, xâm nhập vào một trăm ngàn Phệ Cốt Nghĩ vẫn là có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận