Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 3053: Sai ở nơi nào rồi? (length: 7914)

Sau khi ngôi sao đốt cháy được 4,5 triệu, những thứ Thần uy của Thái Cổ Hỗn Độn Cự Thú lại một lần nữa khiến Lý Thiên Mệnh rung động.
"300 năm Lam Vân che chở, cộng thêm Ngũ Phương Bôn Lôi bảo mệnh, ta coi như là đã đặt chân ở Vạn Đạo Cốc."
Lý Thiên Mệnh vốn đang xao động trong lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.
"Có điều, việc giết Cung Hiên, phía Lam Vân, cuối cùng vẫn là phải đối mặt."
Lam Vân đang ở Lam Hoa Thiên Cung chờ mình, Lý Thiên Mệnh không thể nào vĩnh viễn không trở về, nếu không hắn sẽ mất đi chỗ che chở này.
Lý Thiên Mệnh nghĩ đến việc này, liền trở về nơi ở của Lý Phàm.
"Cộng Sinh Thú của ngươi tiến hóa tốt rồi?" Lý Phàm vừa tới đã hỏi.
"Ừm." Lý Thiên Mệnh gật đầu.
"Ngươi đúng là một kỳ hoa, rõ ràng là Ngự Thú Sư, nhưng cái quá trình dùng thần nguyên này lại giống như Quỷ Thần chúng ta." Lý Phàm kinh ngạc nói.
"Đúng là ít kiến thức."
Lý Thiên Mệnh vặn vẹo gân cốt, sau đó nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Nếu bây giờ ta muốn đi dị độ thâm uyên, thì phải làm thế nào?"
Lý Phàm biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi dị độ thâm uyên tìm Tử Chân.
"Mới đến đây mà đã không quên được hồng nhan bên kia rồi à? Ta nghe nói Cổ Minh Quốc gần đây vô cùng loạn, ngươi còn muốn đi tìm nàng?" Lý Phàm nói.
Chuyện ở Cổ Minh Quốc đã truyền đến Vạn Đạo Cốc, bất quá người Vạn Đạo Cốc vẫn không biết Tử Chân là Thiên Quỷ Thánh Ma, chỉ biết có người giải quyết vấn đề suy kiệt dị độ.
Lý Phàm biết!
"Phải đi." Lý Thiên Mệnh không hề do dự.
Từ lần trước Tử Chân cho mình Trật Tự Khư đến nay, Lý Thiên Mệnh chưa từng gặp lại nàng.
Tuy rằng hắn cần ở Vạn Đạo Cốc an tâm tu hành, nhưng xác nhận Tử Chân được an toàn mới là điều kiện tiên quyết.
Nếu không, trong lòng hắn sẽ không thể yên tĩnh được.
"Thông qua Vạn Đạo Thiên Tinh Trận đi đến mắt sáng dị độ thâm uyên, quá trình này giống như đi theo Thiên Khung Giới Vực, không có gì khác biệt. Nhưng mà, dị độ thâm uyên vì đặc thù của nó, nên Vạn Đạo Cốc tăng thêm một đạo hạn chế cho hành trình này, đó chính là — phải đạt đến cấp bậc Tôn Giả trở lên cấp cho dị độ lệnh mới có thể đi. Hơn nữa còn giới hạn số lần." Lý Phàm nói.
"Vậy lần trước ngươi đi kiểu gì?" Lý Thiên Mệnh hỏi.
"Dị độ lệnh của ta là do sư tôn ta xin từ Lam Vân Tôn Giả." Lý Phàm ngại ngùng nói.
"Nói như vậy, ta vẫn phải đi tìm Lam Vân?" Lý Thiên Mệnh nói.
"Ngươi khẩn trương cái gì? Coi như nàng muốn luyện hóa ngươi, thì cũng là chuyện 300 năm sau, nghe ta, bây giờ ngươi hãy ôm chặt bắp đùi của nàng đi, người duy nhất ngươi không nên sợ chính là nàng, có nàng ở đó, mấy sư huynh kia không dám làm loạn với ngươi, coi như có làm loạn thì ta vẫn có thuốc mà đúng không?" Lý Phàm thương hại nhìn Lý Thiên Mệnh.
"Nhưng mà —" Lý Thiên Mệnh cười nói: "Nếu ta nói cho ngươi biết, ta vừa mới vào cửa liền chém chết bát sư huynh, ngươi nghĩ ta còn có thể quay về sao?"
Lý Phàm ngây người ra.
"Ngươi nhất định là đang đùa... À?" Thanh âm của Lý Phàm khàn đi nói.
Nụ cười của Lý Thiên Mệnh khiến hắn cảm thấy không phải là nói đùa.
"Được rồi, lười hỏi ngươi, ngươi cứ chờ ta ở đây, chờ ta có dị độ lệnh rồi, ngươi dẫn ta đi dị độ thâm uyên một chuyến, dẫn ta dò đường."
Lý Thiên Mệnh nói xong, lôi đình màu đen trên người mãnh liệt, bốn đồ trận lôi điện màu trắng xuất hiện ở nơi xa.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lôi điện, Lý Thiên Mệnh trong nháy mắt biến mất trước mắt Lý Phàm.
"Ta dựa vào!"
Lý Phàm đường đường là trụ đồ thứ mười, cho dù bị thương, cũng không nghĩ đến mình lại bị Lý Thiên Mệnh đẩy lùi ra ngoài.
Đến khi hắn ổn định được thân thể, Lý Thiên Mệnh đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
"Nhanh thật!" Lý Phàm kinh ngạc.
"Đây là thần thông của Cộng Sinh Thú, mang lại tốc độ cho hắn sao?"
Kỳ thực hắn biết, Lý Thiên Mệnh không những không phải là Ngự Thú Sư huyết mạch tầm thường, mà còn là một Chiến Thần toàn năng chân chính!
Tuyệt đối không phải kiểu người “nhai mãi không nát” mà Lam Vân nói, mà chính là mỗi một hệ của hắn đều ở cấp bậc đỉnh trong số các bậc đỉnh.
Hắn đã từng giao đấu với Lý Thiên Mệnh ở trạng thái bình thường!
Ngự Thú Sư huyết mạch tầm thường gì chứ, Thức Thần tàn phế gì chứ, một là do Ẩn Ma gây ra, một cũng là hiểu lầm.
"Tiểu tử này, sao ta lại phát hiện, mấy con Cộng Sinh Thú kia do tiến hóa thất bại nên mới tiến vào trong cơ thể của hắn, kết quả hắn ngược lại còn mạnh hơn? Cái tên Ngự Thú Sư huyết mạch tầm thường này còn toàn diện hơn cả Quỷ Thần?" Lý Phàm tự lẩm bẩm.
"Có đấy, Tiểu Lý, là được rồi!" Một con gián màu bạc trên vai Lý Phàm nói.
"Đúng đúng."
Lý Phàm đương nhiên hiểu, nó luôn giám thị ở đây mà.
"Này, Trần Gia, lão đại của ngươi thật sự đã giết Cung Hiên?" Lý Phàm run giọng hỏi.
"Đúng vậy, một kiếm là chết tươi!" Ngân Trần nói.
"Trời đất ơi... Có người nâng hắn, mở cửa sau sao?" Lý Phàm hỏi.
"Ngươi muốn không?" Ngân Trần cười hắc hắc hỏi.
"Không dám, không dám..."
Lý Phàm cuối cùng cũng hiểu.
Thì ra Lý Thiên Mệnh đang đùa mình!
"Mất công ta còn thực sự đi tìm thuốc cho hắn!"
"Quái vật!"
"Gan dạ quá, phục rồi, phục rồi."
Vừa vào cửa đã giết sư huynh, loại người ngoan độc thế này, Lý Phàm ở Vạn Đạo Cốc thực sự chưa từng thấy qua.
Trong khi hắn còn đang chấn động.
Lý Thiên Mệnh đã thông qua Ngũ Phương Bôn Lôi càng ngày càng quen thuộc, trở lại Lam Hoa Thiên Cung.
Hắn dự định từ hôm nay trở đi, tùy thời đều dùng Ngũ Phương Bôn Lôi di động, nếu làm như vậy, hắn sẽ ngày càng quen thuộc, cho đến khi cùng Miêu Miêu hoàn toàn phối hợp hoàn hảo, không cần mở miệng, chỉ đâu đánh đó.
"Sư tôn, đệ tử Lý Thiên Mệnh xin yết kiến."
Trở lại Lam Hoa Thiên Cung, Lý Thiên Mệnh vượt qua cửa hai ba cặp mắt rực lửa của các sư huynh, trở về bên ngoài đình viện của nàng.
"Vào đi." Giọng nói của Lam Vân vẫn lạnh như băng.
"Vâng!"
Lý Thiên Mệnh đẩy cửa bước vào, vừa đặt chân vào trong, một cỗ lực trấn áp trật tự đè lên người hắn, thứ này thì không sao, Lý Thiên Mệnh có thể chống đỡ.
Nhưng bất ngờ thay, trong trật tự đó lại có một dải lụa lam lạnh lẽo, nó như một con độc xà màu xanh lam, đột ngột xuất hiện trước mặt Lý Thiên Mệnh, quấn lấy cổ của hắn!
Vèo vèo!
Sức mạnh kinh khủng từ dải lụa này truyền ra, kéo Lý Thiên Mệnh bay vào, đập thẳng xuống.
Rầm!
Hắn đâm sầm vào một thứ gì đó lạnh băng.
Không đau!
Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu lên nhìn, một mỹ nhân váy lam đang ngồi trước mặt hắn, Lý Thiên Mệnh đập xuống dưới chân nàng, đầu bị nàng dùng hai đầu gối kẹp lại!
Tư thế này, góc nhìn này…
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy chỗ bị hắn đâm đến đang rung lắc, ngay cả mặt của Lam Vân cũng không thấy.
Có thể thấy mức độ to lớn tới cỡ nào.
Trong lòng Lý Thiên Mệnh rất kỳ lạ.
Đây là một kiểu trấn áp mang tính mẫu tính.
Trong thế giáp công này, Lý Thiên Mệnh có một loại ảo giác, đó là bản thân hắn giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, bị Lam Vân Tôn Giả ấn trong lòng, dạy dỗ như đang dạy dỗ một đứa con nít vậy.
Lý Thiên Mệnh trên đường tới đã nghĩ kỹ phải làm như thế nào rồi, mặc kệ bị cái tà niệm kia khống chế ra sao, bề ngoài hắn có dữ dằn thế nào, thì ở trước mặt Lam Vân, hắn nhất định phải làm nũng lên, dù sao thì người không thể cãi lại mệnh trời được.
"Sư tôn, con sai rồi!" Lý Thiên Mệnh lập tức ngẩng đầu nhận lỗi.
Lam Vân hơi cúi người xuống, cuối cùng Lý Thiên Mệnh cũng thấy được nàng, chiếc mũi ngọc tinh xảo ngay ngắn, đôi môi mỏng nhưng đỏ hồng quyến rũ.
"Sai ở đâu?" Lam Vân hỏi.
"Con giết người xong không nên bỏ chạy, mà đáng lẽ phải đến gặp người trước." Lý Thiên Mệnh nói.
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói là ngươi không nên giết người kia đấy chứ." Lam Vân cười lạnh nói.
"Vậy thì không được, Cung Hiên vừa tới đã muốn chèn ép con, còn nói con là người và thú sinh ra, đây là giới hạn cuối cùng của con rồi, con nhất định phải giết hắn, hôm nay không giết, thì ngày khác con cũng phải để hắn chết!" Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt nàng, vô cùng nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận