Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 3443: Ta là chính nhân quân tử (length: 10324)

Nếu không thì...
Nàng sẽ biết mình được Lý Thiên Mệnh cứu, lần gặp đó sẽ gợi lại chuyện ở Toại Thần Nhạc.
Về sau khi ở chung, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Dù sao Lý Thiên Mệnh là hôn phu của cháu gái nàng, vai vế ở đó.
Bất quá!
Tình huống cực quang hiện tại, rõ ràng không ổn cho lắm.
Lý Thiên Mệnh dừng lại, hắn muốn buông nàng xuống, nhưng phát hiện mình vừa thả lỏng tay, nàng lại treo trên người hắn, cả người đã hoàn toàn mơ màng.
Lý Thiên Mệnh định bảo nàng tỉnh táo lại một chút.
Kết quả ngay lúc này, bộ chiến giáp Thiên Nguyên Thần Khí trên người nàng bỗng nhiên tan rã, trực tiếp biến mất!
"Mẹ kiếp!"
Lý Thiên Mệnh cúi đầu nhìn, suýt nữa phụt máu mũi.
"Ta...ta...ta...ta..."
Khoảng cách gần!
Rõ ràng!
Lại là cô cô chủ động bỏ đi Thiên Nguyên Thần Khí này.
Hình ảnh này, Đông Hoàng Kiếm trong nháy mắt sát khí đằng đằng!
May mà!
Nàng không còn lý trí, Lý Thiên Mệnh thì còn tỉnh táo, chưa kể đây là chuyện xấu kiểu giậu đổ bìm leo, mấu chốt là nàng vẫn là trưởng bối, là cô cô của Toại Thần Diệu.
"Như vậy là không được."
Vả lại, vì chuyện này đến có chút đột ngột, cả sáu Huỳnh Hỏa đều ở đây!
Trong đầu Lý Thiên Mệnh còn có ý nghĩ xấu xa, hắn biết nếu không kiềm chế được thì mình sẽ thành Toại Thần Nhạc mất.
Tuy rằng cô cô có phong tình khác hẳn Linh nhi, phương diện hấp dẫn càng mạnh mẽ hơn, nhưng là người, vẫn phải có tự chủ đúng không?
Hắn quyết đoán cho mình một bạt tai!
Sau đó, dùng Huyễn Thần Đại Hạ Hán Tự trấn áp Cực Quang Thánh Tổ, tách nàng khỏi người mình, ra sức khống chế!
Mấy ngàn Huyễn Thần Đại Hạ Hán Tự, đủ để che chắn.
Bất quá, vẻ đẹp đoan trang của vưu vật này, vẫn không che được.
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể từ trong Tu Di giới móc ra một đống chiến giáp, cuối cùng niêm phong kín thân thể quyến rũ của nàng.
"Mọi người xem, ta là chính nhân quân tử mà?"
Lý Thiên Mệnh kiềm chế ý niệm xấu xa, nghiêm trang nói với bọn Huỳnh Hỏa.
"Tặc tặc."
"Chà chà!"
Cả sáu bọn nó cùng cười.
"Ta đoán, bây giờ ngươi nghĩ, nếu ông đây không có Cộng Sinh Thú thì tốt biết mấy!" Huỳnh Hỏa khinh bỉ nói.
"Cút đi, đồ lòng dạ tiểu nhân, đo lòng quân tử ta!" Lý Thiên Mệnh ho khan nói.
"Lão đại, quân tử Đông Hoàng Kiếm, giương cao thật đấy." Lam Hoang thình lình nói một câu, giọng nó quá lớn làm Lý Thiên Mệnh giật bắn cả mình.
"Mẹ nó! Câm hết miệng cho ta!"
Hắn nổi điên.
Bây giờ, hắn thì ổn, vấn đề là cực quang còn chưa ổn định, Lý Thiên Mệnh nhìn ra được rõ ràng, giọt máu kia đã gây ảnh hưởng rất lớn đến nàng.
Nàng ngày càng mất lý trí, ở trong trạng thái mơ màng, dù bị Lý Thiên Mệnh khống chế, nàng vẫn cứ đắm chìm trong đó.
Người, Lý Thiên Mệnh có thể khống chế.
Tiếng, không khống chế nổi.
Dù chỉ khẽ rên thôi, cũng làm tà niệm trong não bộ Lý Thiên Mệnh điên cuồng nảy nở.
"Tiếp tục thế này là không được!"
Lý Thiên Mệnh không dám nhìn nàng, còn bịt cả tai lại, nhíu mày, luôn cố tìm cách.
Mắt thấy tà niệm sắp mất kiểm soát!
"Đúng rồi! Tiểu Lý Tử, cái pho tượng tiểu nhân đen trắng kia của ngươi, chẳng phải thiếu một mạch máu Âm Dương Giới di dân sao? Giọt máu này, chẳng phải là Âm Dương Giới có, hay là ngươi thử xem sao?" Tiên Tiên bỗng nhiên nói.
"!!"
Ngân Trần từng nói, giọt máu này, đen trắng lẫn lộn, có đặc trưng của Âm Dương Giới!
Đầu óc Lý Thiên Mệnh rối bời, căn bản không nghĩ ra, một câu nói của Tiên Tiên đã nhắc nhở hắn!
Tiểu nhân đen trắng, rất có thể là hạch giới Tinh Hải Thần Hạm cấp Tạo Hóa!
Lý Thiên Mệnh còn thiếu một giọt huyết mạch di dân Âm Dương Giới là có thể chưởng khống nó.
Giọt máu này, có đúng không?
Liệu hắn có thể lấy từ trên người Toại Thần Cực Quang không?
Tuy còn chưa biết đáp án, nhưng ít ra cũng cho Lý Thiên Mệnh một lối suy nghĩ.
"Tiên Tiên! Ngươi tuyệt quá, nếu thành công, không những cứu được cô cô mà còn có thêm Tinh Hải Thần Hạm!"
Lý Thiên Mệnh mừng như điên, suýt chút nữa nhấc chân trái lên đạp một trận!
"Ha ha, ta thấy ngươi tiếc lắm nhỉ? Để vuột mất cơ hội yêu đương rồi?" Cơ Cơ chêm vào.
"Đúng đó! Đồ chó má!" Tiên Tiên khinh bỉ nói.
"Mấy người bớt nói linh tinh."
Ngoại trừ lần bị phẫn nộ và tà niệm khống chế tinh thần với Lam Vân kia, những lúc khác Lý Thiên Mệnh vẫn luôn "giữ mình trong sạch".
Bất quá, hồi tưởng lại lần đó, tà niệm lại trỗi dậy.
Tuy mấy nàng đều rất bốc lửa, nhưng cực quang, so với Lam Vân thanh lịch, đoan trang hơn nhiều.
Lam Vân cùng lắm chỉ lạnh lùng quyến rũ, còn cực quang là nữ thần thực sự.
"Phì phì phì!"
Lý Thiên Mệnh dẹp bỏ ý nghĩ đó, vội vàng lấy tiểu nhân đen trắng ra!
Thành bại, trong một lần này!
Lý Thiên Mệnh không biết phải làm thế nào, một tay hắn cầm tiểu nhân đen trắng, ngón tay tay còn lại thì điểm vào mi tâm Cực Quang Thánh Tổ.
"Ừm?"
Lý Thiên Mệnh bất ngờ phát hiện, tiểu nhân đen trắng khẽ rung lên một chút.
"Giọt máu kia, quả nhiên từ Âm Dương Giới đến?"
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, hắn cảm giác tiểu nhân đen trắng đã hòa nhập vào lòng bàn tay hắn, một luồng sức mạnh thông qua cơ thể hắn, tác dụng lên người Cực Quang Thánh Tổ.
Vù vù!
Lý Thiên Mệnh cuối cùng thấy, những hắc vụ tràn trên người nàng bắt đầu bùng nổ!
Đặc biệt là phần gần tinh tạng thứ bảy, chính là nơi làm nàng mất khống chế.
Trong chốc lát, những hắc vụ đó toàn bộ một lần nữa tụ về mi tâm, khoảng một phút sau, ngay mi tâm lại ngưng tụ thành một giọt máu!
Quả nhiên là đen trắng lẫn lộn!
Giọt máu đó, tiến vào cơ thể Lý Thiên Mệnh, tràn vào huyết mạch, sau đó bay nhanh về phía tay kia.
"Đến rồi!"
Đúng như dự liệu của Lý Thiên Mệnh, giọt máu đó chạm vào tiểu nhân đen trắng.
Tiểu nhân đen trắng lóe sáng, hoa văn đen trắng nhỏ ở ngực bắt đầu khẽ múa.
"Đã kiểm tra thấy huyết mạch Âm Dương Giới, đang tiến hành mở khóa..."
Một giọng nói vang lên trên người tiểu nhân này.
"Thật được?!"
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng lên, hắn chỉ có thể nói, Tiên Tiên đúng là thiên tài, chuyện này cũng nghĩ ra được.
"Toại Thần Hồng Thiên, Toại Thần Nhạc! Không ngờ trên người các ngươi, lại có thứ ta cần! Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu! Cho các ngươi làm nghiệt, sau cùng lại vun đắp cho ta!" Lý Thiên Mệnh nở hoa trong lòng.
Cái này cũng quá trùng hợp!
Hắn dán mắt vào tiểu nhân đen trắng, nhìn không chớp mắt.
"Mở khóa mất bao lâu?" Lý Thiên Mệnh hết lật lại ngắm nghía.
"Đang tiến hành mở khóa, xin kiên nhẫn chờ đợi."
Giọng nói kia lại vang lên.
Thật quá máy móc!
"Cái đồ quỷ gì vậy?"
Lý Thiên Mệnh ngẩn người.
"Đang tiến hành mở khóa, xin kiên nhẫn chờ đợi." Giọng nói kia lặp lại.
"Thôi vậy!"
Lý Thiên Mệnh dứt khoát ném nó vào Tu Di giới, dù sao nó mở khóa thành công chỉ là vấn đề thời gian, nếu có động tĩnh hắn luôn có thể lấy ra.
"Cô cô..."
Thu tiểu nhân đen trắng lại, Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn người con gái vì hắn tận tâm tận lực.
Nàng đã khôi phục như lúc đầu, làn da lần nữa hồi lại màu sắc, sức mạnh tiểu viên mãn Tự cảnh cũng đang trở về, cơ thể dần sinh khí, dù không còn vẻ quyến rũ ban nãy, lại càng thêm xinh đẹp.
Đoan trang, cao quý, thần thánh, đây mới là khí chất vốn có của nàng.
Lý Thiên Mệnh sớm thu hồi Huyễn Thần Đại Hạ Hán Tự.
Đối mặt với nàng khi vẫn là người sương mù tím, Lý Thiên Mệnh có chút căng thẳng, không biết có bị nhìn thấu không.
Chừng một phút trôi qua.
Nàng hồi phục hoàn toàn, khi lông mi khẽ rung lên, mở mắt ra trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh cách nàng mười mét!
Thấy nàng đã hoàn toàn bình thường, lòng lo lắng của Lý Thiên Mệnh hoàn toàn tan biến.
Trong bão đạo nguyên âm dương, đôi mắt phấn của Cực Quang Thánh Tổ, đầu tiên nhìn thấy người sương mù tím trước mắt.
Nhìn nhau không nói gì.
Nàng cúi đầu nhìn y phục trên người, kín đáo đủ loại, huyết mạch Toại Thần của bản thân vẫn còn đó... Tất cả cho thấy người sương mù tím này có nhân phẩm như thế nào.
"Ngươi biết được bao nhiêu?" Lý Thiên Mệnh khàn giọng, dò hỏi.
Cực Quang Thánh Tổ rõ ràng không biết hắn là ai.
Nếu không thì đã không như vậy.
Quang mang trên người nàng lưu chuyển, đổi thành một chiếc váy trắng, sau đó trả lại mấy món đồ cho Lý Thiên Mệnh.
Giải quyết xong, nàng mới hít một hơi thật sâu, nói: "Là ngươi đã cứu ta, rồi trong lúc ta mơ màng, đã không thừa nước đục thả câu, sau cùng còn giúp ta giải quyết phiền phức giọt máu kia..."
Nói nhiều như vậy, chỉ duy nhất không biết, thân phận của Lý Thiên Mệnh.
Đến đây, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt khẽ rung, dịu dàng nói: "Bất kể ngươi là ai, ngươi đều là ân nhân cứu mạng của ta! Ta tên là Toại Thần Cực Quang, đến từ Toại Thần thị Vạn Đạo cốc, chắc hẳn các hạ là người sương mù tím đang xôn xao bàn tán trong khoảng thời gian này... Ân cứu mạng, không có gì báo đáp, nếu ân nhân có gì sai bảo, ta nhất định dốc sức làm."
Ánh mắt nàng nhìn Lý Thiên Mệnh, chín phần đều là cảm kích, chỉ có một phần là phòng bị.
Dù sao đôi bên đến từ hai "trận doanh" khác nhau, nàng sợ người sương mù tím còn mục đích khác.
Nghe đến đó, Lý Thiên Mệnh yên tâm, nàng thật sự không nghĩ ra, ân nhân cứu mạng của mình, lại chính là "đứa trẻ" mà nàng đã che chở bấy lâu.
Sau đó, hắn khoát khoát tay, nói: "Ta chỉ là thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ thôi, không cần ngươi báo đáp gì. Nếu ngươi đã không sao, vậy thì từ biệt thôi, hẹn gặp lại."
Câu nói này dù sáo rỗng, nhưng nói ra, thật thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận