Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 2720: Vân Mộng Hải Giới (length: 8055)

Sau đó không lâu.
Một thanh niên tóc trắng, gầy gò, mặc trường bào trắng muốt dài bước vào gian phòng cao cấp mà người thường không thể tiến vào.
Hai mắt thanh niên trắng muốt, da thịt càng trắng đến đáng sợ, cả bờ môi cũng màu trắng, khiến hắn khi đứng trước một bức tường trắng, thực sự như hòa làm một với bức tường, hoàn toàn không thể nhận ra.
Thế nhưng, hình dáng như vậy lại không hề lộ vẻ bệnh hoạn, ngược lại khiến hắn như bạch ngọc mịn màng.
Trước mắt thanh niên là hai đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong trứng nước.
Nơi này là Thừa Thiên Kiều trong Huyễn Thiên chi cảnh, cho nên trạng thái của Mộng Anh trẻ sơ sinh, không thể phản ánh trạng thái của chúng trong thế giới thực tại.
Trước đó, chiếc vạc nhỏ trong Ma Anh hào bị Lý Vô Địch phá hỏng nghiêm trọng, cả hai người bọn họ đều bị thương nặng tương đương.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Thanh niên hơi khom người, phát ra giọng nói hết sức ôn nhu, phối hợp với vẻ ngoài tuấn tú, hoàn mỹ không tì vết, tự nhiên mang đến cảm giác dễ chịu như gió xuân ấm áp.
“U Vân.”
Bé trai không quay đầu lại, ngón tay mũm mĩm chỉ vào tay vịn, hỏi thanh niên: “U Mộng đâu?”
Thanh niên, chính là ‘Phong Thanh U Vân’ nhếch miệng cười, nói: “Nàng à, đang ở ‘Vân Mộng Hải Giới’ bồi vị kia của Vô Thượng Giới đấy.”
Bé gái quay đầu, liếc nhìn Phong Thanh U Vân, nói: “Ngươi cũng biết, trong Thần tộc Huyễn Thiên chúng ta, điều gì là tối kỵ nhất?”
“Phu thê bất hòa.” Phong Thanh U Vân nói.
“Vậy thì sao?” Bé trai trầm giọng hỏi.
“Phụ thân, mẫu thân, chuyện này không trách ta được, đến nước này, các ngài nên hỏi U Mộng.” Phong Thanh U Vân nói.
“Nàng lợi hại hơn ngươi.” Bé gái nói.
“Đúng vậy, cho nên nàng có thể công khai vi phạm quy tắc thứ nhất của Thần tộc Huyễn Thiên, tùy tiện chơi đùa.” Phong Thanh U Vân bình thản nói.
“Vậy nên nói, ngược lại ngươi nắm quyền chủ động, là cách duy nhất.” Bé trai nói.
“Phụ thân, mẫu thân.” Phong Thanh U Vân lắc đầu, nói: “Không thể lựa chọn nhân sinh, ta thật sự có chút mệt mỏi. Mỗi người sinh ra, đều là liên miên không dứt, mặc kệ nửa kia là gì, đều phải dây dưa cả một đời.”
“Im miệng!”
Bé trai trợn mắt, giận tím mặt.
“U Vân, nếu ngươi nói vậy, ta đã nghe hàng vạn người nói rồi, nhưng những người đó, không một ai có kết cục tốt.” Bé gái nói.
“Đúng, không một ai.” Bé trai nói thêm vào.
“Đây chính là Thần tộc Huyễn Thiên sao?” Phong Thanh U Vân cười khổ hỏi.
“Đúng, đây chính là Thần tộc Huyễn Thiên.” Bé gái nói.
“Đây chính là lý do Thần tộc Huyễn Thiên cường đại!” Bé trai nói.
“Đúng.”
Phong Thanh U Vân nghiến răng.
“Thông báo cho U Mộng.”
“Vâng.”
Hắn nhẹ nhàng rút lui.
...
Thiên Khung Huyễn Tinh, ánh sao lấp lánh.
Cái thế giới Hằng Tinh Nguyên cấp sáu màu trắng này chính là danh từ "mộng ảo" trong tinh không Trật Tự tăm tối.
Không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả vẻ đẹp của ngôi sao này!
Ám Tinh màu đen không cách nào sánh được với nó.
Vẻ đẹp của Huyễn Tinh, thiên hạ vô song.
Mà mọi thứ trên Huyễn Tinh đều là mộng cảnh trắng như tuyết.
Thần tộc Huyễn Thiên là những người theo đuổi cái đẹp tột đỉnh, họ ở các tinh cầu siêu cấp, mọi nơi đều được bố trí tỉ mỉ, bao gồm cả kiến trúc, kết giới đều lơ lửng giữa không trung, tựa như từng đám lục bình trắng như tuyết.
Trong đó, ‘Vân Mộng Hải Giới’ có thể nói là một nơi hết sức nổi bật.
Nơi này mây ảo tạo thành biển cả, từ từ trôi dạt, thời gian ở đây dường như trở nên vô cùng chậm chạp, tâm tình mọi người đều sẽ trở nên lắng đọng.
Ngày đêm đều có nhiều người thuộc Thần tộc Huyễn Thiên vui đùa, hưởng lạc, sống say chết mộng ở nơi này.
Trong Vân Mộng Hải Giới sâu nhất, nơi có sương mù nồng đậm nhất, không ngừng phát ra tiếng cười nói vui vẻ như tiếng chuông bạc.
Thì ra, trong màn sương mù dày đặc kia, có một nữ tử trắng như tuyết với dung nhan tuyệt mỹ, nàng không mặc gì, chỉ có mây bao quanh, mọi vẻ đẹp diệu kỳ ẩn hiện, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, thân thể thuần khiết trong trẻo, tiếng cười nói dịu dàng và giận dỗi đều khiến người ta say đắm.
Ngay cả vài tiếng thở dốc cũng khiến người ta có ý nghĩ kỳ lạ.
Kỳ lạ là, bên cạnh nàng không có ai khác, chỉ có mây mù, vậy mà sao nàng có thể phát ra những âm thanh vui vẻ như vậy?
Khi mây tan mưa tạnh, trên da thịt nàng tràn đầy mồ hôi, điều này có nghĩa là nàng vừa trải qua một trận chiến lớn.
Vấn đề là, chiến với ai?
Mãi đến lúc này, một bóng người vô hình mới ngưng tụ thành hình dạng một thanh niên bình thường, thậm chí có chút xấu xí, cái tài duy nhất của hắn là vóc dáng hơi cường tráng, tạo cảm giác tầng lớp rất rõ.
Hắn ôm lấy nữ tử thuần trắng, ánh mắt tham lam rơi vào từng tấc da thịt nàng, không nhịn được nói: “Cả Vô Thượng Giới đều không tìm đâu ra nữ tử nào hoàn mỹ như U Mộng, đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Mười lần? Hai mươi lần?”
“Đủ rồi chứ?” Nữ tử khẽ cười, vươn ngón tay, nhẹ nhàng véo chiếc mũi tẹt của nam tử.
“Không đủ, cả đời cũng không đủ!” Thanh niên cười nói.
“Vậy thì ngươi có thể thường đến đây.” Nữ tử nói.
“Ta sợ U Vân xé ta, ha ha.” Nam tử cười lớn.
“Hắn không dám đâu. Hắn à, bị ta ăn đến sít sao rồi.” Nữ tử hờn dỗi.
“Vậy sao? Ta cũng muốn bị ngươi ăn đến sít sao.”
“Ghét ~”
Mây mù lại phun trào.
Niềm vui trần thế không gì hơn thế này.
“Đừng đùa nữa, nghe U Vân nói, cha mẹ ta kêu chúng ta đến Thừa Thiên Kiều Sơ Thủy Thành một chuyến.” Phong Thanh U Mộng dịu dàng nói.
“Đến đó làm gì?” Nam thanh niên hỏi.
“Sát vách có một thiên tài giới vực, dẫn theo hai cô gái, đại náo Huyễn Thiên chi cảnh chúng ta, giờ đã giết tới cửa thứ tám, với tư cách con cháu mạnh nhất của Mộng Anh Giới Vương, ta và U Vân phải trấn áp đối thủ, giữ gìn thể diện cho Thiên Khung giới vực.” Phong Thanh U Mộng nhẹ nhàng cười nói.
“Còn có loại chuyện nhàm chán này sao?” Nam thanh niên nhịn không được cười lên, “Ta nhớ Thừa Thiên Kiều Sơ Thủy Thành của các ngươi có đội ba người đúng không? Kẻ kia mang theo hai cô gái, cũng là đội ba người rồi?”
“Ngươi hứng thú với hai cô gái hay là đội ba người?” Phong Thanh U Mộng chu mỏ nói.
“Đương nhiên là đội ba người! Ta muốn giúp ngươi mà, U Mộng.” Nam thanh niên thâm tình nói.
“Vậy thì đến đi chứ. Kẻ đó có vẻ khoa trương lắm, ta cũng sớm muốn bắt hắn lại, trấn áp hắn một chút.” Phong Thanh U Mộng nói.
“Mấy tuổi rồi mà đã làm càn vậy?” Nam thanh niên nói.
“Có nhiều phiên bản truyền thuyết, thấp nhất thì hơn năm mươi tuổi, cao nhất thì gần 500, nhưng giờ lan truyền nhiều nhất thì nói hắn hơn một trăm.” Phong Thanh U Mộng nói.
“Hơn một trăm mà có thể giết tới cửa thứ bảy thứ tám? Chuyện này khó tin. Chắc phải gần 500 rồi.” Nam thanh niên vừa trở trò về chỗ cũ vừa nói tiếp, “Như vậy thì tu vi của chúng ta phải lùi lại 500 tuổi.”
“Sao thế, mất không một ngàn tuổi, ngươi sợ không?” Phong Thanh U Mộng nhướng cằm nhỏ nói.
“Sợ á? Ha ha... Chúng ta gọi đây là hồi xuân về năm tháng. Thực lực bây giờ của chúng ta, trong giới vực này, đều được coi là nhân vật có máu mặt, nhưng vẫn nhớ nhung thời trẻ.” Nam thanh niên nói.
“Thôi đi ngươi.”
“Ta thật hoài niệm, vì 500 tuổi là lần đầu tiên ta gặp ngươi, chúng ta có lần đầu tiên, vẻ đẹp của nàng... khiến ta vô cùng yêu quý thế giới này.” Nam thanh niên nói.
“Lại hoa ngôn xảo ngữ?” Phong Thanh U Mộng hờn dỗi, nhưng nàng thích nghe.
Vẻ đẹp của nàng cùng sự xấu xí của nam thanh niên, tạo nên một sự đối lập rõ ràng, sự tương phản mạnh mẽ giữa cóc ghẻ và thiên nga.
Bạn cần đăng nhập để bình luận