Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 1068: Con ta chết không nhắm mắt (length: 7527)

"Ta dựa vào? ?"
Huy Dạ Thi vừa mới đến chưa được bao lâu thì kết giới trên đỉnh đầu đã nổ tung.
Nàng bây giờ để tóc ngắn, lại mặc đồ bó sát người, sau đó thắt ngực, nới eo, nhìn qua có chút giống con trai.
"Không chơi kiểu này được chứ, cái này ai làm đấy, thất đức vậy?"
Cái đầu của nàng không nghĩ ra chuyện này lại có liên quan đến Lý Thiên Mệnh, cho nên vẫn tiếp tục chạy về hướng Hi Hoàng cung.
Lúc này, toàn bộ Nguyệt Thần thiên thành đều đang đại loạn, khắp nơi đều gào thét.
"Thì ra những hoàng tộc này cũng sợ thích khách kia đến vậy? Ghê thật."
Huy Dạ Thi 'thưởng thức' dáng vẻ mất hồn lạc phách của bọn họ, trong lòng có chút coi thường.
Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện người trên đường phố ngày càng ít.
"Ê, huynh đệ, chạy gấp vậy làm gì? Vội đi đầu thai à?"
Huy Dạ Thi túm lấy một người hỏi.
"Bệ hạ có ý chỉ, tất cả nhân mã trở về gia tộc, mở kết giới bảo vệ gia tộc, không được đi lang thang bên ngoài!" Người kia nói.
"Lại phong thành à? Không có gì mới mẻ sao?" Huy Dạ Thi bĩu môi nói.
"Bị điên!"
Bị mắng một câu, nàng ngược lại bắt đầu hoảng.
"Ý là, tên thích khách kia rất có thể thừa cơ hội này lẻn vào, đúng không?"
Nàng đã từng tận mắt thấy sự uy hiếp của thích khách.
Cha mẹ đều chết trong tay chúng, trong lòng đương nhiên hoảng sợ.
Chỉ là chuyện Khương Phi Linh lại khiến nàng có một chút ý thức trách nhiệm.
Nàng liền lén đến gần Hi Hoàng cung, trốn vào ngồi xổm ở đó, chờ Lý Thiên Mệnh xuất hiện.
"Chết tiệt! Các ngươi nghe nói chưa? Người phá kết giới là tân sủng của bệ hạ, Lý Thiên Mệnh!"
"Là cái thằng nhóc 17 tuổi kia? Sao hắn làm được? Ta còn tưởng là Đế Sư hay Thánh Nguyệt Sư phản nghịch chứ!"
"Ngươi đừng không tin, Thánh Nguyệt Sư bị Lý Thiên Mệnh giết rồi."
"Là cái giống thú Bản Nguyên kia?"
"Đúng!"
"Cái này quá sốc rồi? Cái tên Lý Thiên Mệnh này sao lại làm thế? Hắn với thích khách là một phe à? Giờ chết chưa?"
"Chết cái rắm, nghe nói chạy rồi, bệ hạ hình như sai Ngũ Nguyệt Sát Thần đuổi theo."
"Vậy thì không có vấn đề. Kết giới sẽ được sửa lại ngay, đừng hoảng."
"Đúng, tên thích khách kia dám vào thì chỉ có nước bị chúng ta bắt trong rọ, đây là Nguyệt Thần thiên thành, chứ không phải Huy Nguyệt thành!"
Nghe xong những lời này, Huy Dạ Thi đơ cả người.
"Ta dựa vào, ta lỡ mất rồi à? Người ta chạy hết, ta còn đến đây dò la tin tức?"
Huy Dạ Thi thật sự muốn tự tát mình hai cái.
"Sao mình lại ngốc nghếch thế này? Lại còn đen đủi nữa."
Nàng thấy phục mình rồi, vội đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi thành.
Một đường tăng tốc, với tốc độ của nàng mà vẫn tốn không ít thời gian mới đến gần cổng thành.
Đúng lúc nàng chuẩn bị ra khỏi thành thì kết giới Hạo Nguyệt Thần Vương lại được sửa chữa...
"Bệ hạ có lệnh, toàn bộ nhân viên trở về gia tộc, Nguyệt Thần thiên thành phong tỏa, không được ra vào!"
"..."
Huy Dạ Thi khóc không ra nước mắt.
"Vận xui này... đúng là chó má..."
Nàng mặt mày cầu khẩn, nhìn Nguyệt Thần thiên thành rộng lớn, mọi người đều đang trốn chui trốn nhủi.
"Vậy ta phải đi đâu bây giờ?"
Đơ người một lúc, nàng quyết định tìm một cái khách sạn trốn tạm.
Dù sao thì khách sạn ở đây cũng phải có kết giới bảo vệ.
Nàng càng đi trên đường thì càng thấy người đi đường càng lúc càng ít.
Kết giới được chữa trị, bầu không khí ở Nguyệt Thần thiên thành càng trở nên lạnh lẽo.
"Nói đi thì cũng nói lại, trong cái khoảng thời gian một canh giờ ít ỏi này thì thích khách chưa chắc đã vào được, nói không chừng người ta trốn cách xa vạn dặm rồi cũng nên."
Nàng tự an ủi mình, lại rụt cổ, trên từng con phố đi tìm khách sạn.
"Ư..."
Ở góc đường phía trước, bỗng phát ra một âm thanh nhỏ.
Lông tơ của Huy Dạ Thi dựng cả lên.
Nàng chỉ dám động nhẹ nửa thân trên, hơi nghiêng đầu, ló đầu ra nhìn về phía con hẻm sâu phía sau góc quanh.
Trong tầm mắt của nàng.
Một thiếu niên, đầu đột nhiên nổ tung.
Cái xác không đầu, mềm oặt ngã xuống.
Ngay khi hắn ngã xuống thì phía sau hắn, mơ hồ có một bóng người mặc áo bào trắng lướt qua, thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong khoảnh khắc này, da đầu của Huy Dạ Thi tê rần, hai chân run rẩy, lưng lạnh toát, lòng bàn tay đổ mồ hôi!
Miệng nàng há ra, không thốt nên lời.
"Vâng... Là hắn..."
Nàng đã nhìn thấy.
Thậm chí nàng còn nhận ra người chết.
Người chết chính là nhân vật được mọi người trong Nguyệt Chi Thần Cảnh ngưỡng mộ nhất trong lứa tuổi của nàng.
Hắn đến từ Nguyệt Thần Hoàng tộc, là cháu trai của Hi Hoàng, con trai của Phong Nguyệt Thân vương.
Hắn tên là Nguyệt Thần Hi.
Hắn không còn nữa.
"Ta ta ta ta... vừa thoát khỏi hang sói thì lại vào hang hổ... Cha mẹ ơi, con muốn về nhà!"
Huy Dạ Thi toàn thân run rẩy, đến cử động nhỏ cũng không dám.
...
Hi Hoàng cung.
Hi Hoàng vén tấm vải trắng, một cái xác không đầu hiện ra trước mắt nàng.
Đệ đệ của nàng, Phong Nguyệt Thân vương, quỳ trên mặt đất, ôm đầu khóc nức nở.
"Bệ hạ, hắn đã vào rồi."
Phong Nguyệt Thân vương giọng khàn khàn nói.
"Ừ, trẫm biết."
Hi Hoàng ngẩng cao cằm, gật đầu nói.
"Con của ta chết không nhắm mắt."
Phong Nguyệt Thân vương run rẩy nói.
"Sẽ khiến hung đồ trả giá đắt, yên tâm đi, ngươi lui xuống trước." Hi Hoàng nói.
"Vâng."
Phong Nguyệt Thân vương ôm xác Nguyệt Thần Hi, lui ra khỏi đại điện.
"Bệ hạ."
Trong bóng tối, một bóng người, giống như quỷ mị tan biến.
"Ngươi trở về là để báo với trẫm, nhiệm vụ của các ngươi thất bại sao?"
Hi Hoàng ở trên cao nhìn xuống hỏi.
"Bệ hạ, kẻ này có Lôi Đình Cộng Sinh Thú, tốc độ cực nhanh, đuổi không kịp, nhưng 'Lam Nguyệt Kết Giới' có thể định vị chính xác Lam Nguyệt Chi Tâm của người, chúng ta chỉ là không đuổi kịp, hắn sẽ không thể trốn được."
"Trước mắt, hắn đã ra khỏi Nguyệt Chi Thần Cảnh, đang ngang dọc di chuyển trong tinh không."
Bóng mờ nói.
"Tốc độ truy kích của các ngươi đã rất nhanh rồi, còn không đuổi kịp sao?" Hi Hoàng thản nhiên nói.
"Đúng."
"Vừa hay lần trước Cửu Nguyệt Thần Nữ xuất hiện, Trật Tự Thiên Tộc đã cho ta một món bảo bối, có thể phát huy tác dụng, cầm lấy mà dùng."
"Tiếp theo, trẫm không thể rời khỏi chỗ này, mặc kệ các ngươi có đuổi kịp hay không cũng không được dừng lại."
"Tối thiểu nhất phải khiến hắn lúc nào cũng trong tình trạng chạy trốn, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có."
"Truy đuổi cả đời, cũng phải truy."
Hi Hoàng nói.
"Vâng!"
Bóng mờ nhận lấy bảo bối rồi từ từ tan biến.
Đế Sư xuất hiện sau lưng Hi Hoàng.
"Hình như, kết quả nào cũng không tốt cho lắm." Đế Sư nói.
"Không sao." Hi Hoàng đứng dậy, nàng khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, nói:
"Hắn đã vào đây, thì cứ coi như bắt rùa trong lọ, ta tự mình đối phó với hắn."
"Còn Lý Thiên Mệnh, sự uy hiếp của hắn nằm ở chỗ tu luyện, đã có Ngũ Nguyệt Sát Thần đuổi theo, ít nhất thì hắn cũng không thể tu luyện được."
"Hắn lo cho sự sống chết của Dạ Lăng Phong, ta lại không lo."
"Giết chết tên thích khách này, lỡ mất đêm mai thì Hằng Tinh Nguyên vẫn sẽ bạo phát vài lần nữa, ta cũng không vội."
Ánh mắt nàng rất bình thản.
"Ừ, hiểu rồi!"
Đế Sư gật đầu.
Nàng là người thân cận nhất của Hi Hoàng.
Chỉ khi có hai người họ, Hi Hoàng mới xưng 'ta' mà không xưng trẫm.
"Mặt khác — — "
Hi Hoàng trầm ngâm một chút rồi nói:
"Để 'Phong Nguyệt' đi giúp ta một số việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận