Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 5020: Cổ bảng thứ hai, Mạt công chúa! (length: 8147)

Khiến Thần Đế yến tiệc sắp tàn, số lượng thiên tài của Thập Phương Đế tộc Huyền Đình bên trong Đế Ngục cũng tăng lên đáng kể.
"Ca tiền bối, xin chào!"
An Nịnh cùng Lý Thiên Mệnh tiến vào Đế Ngục chi môn, việc đầu tiên là chào hỏi người đang câu cá kia.
"Tiểu Nịnh Nhi đấy à?"
Thái độ của Ca tiền bối với nàng khá tốt, hắn cười nhắc nhở: "Gần đây, Đế Ngục xuất hiện hai lần dấu vết Tam Sát Hồn Chiếu, mà đều ở cấp cao hơn, ngươi nên chú ý hơn."
"Cảm ơn Ca tiền bối đã nhắc nhở."
Sau khi An Nịnh nói lời cảm ơn, lại cùng Lý Thiên Mệnh tay trong tay tiến vào Đế Ngục, hai người họ tuy là "tỷ đệ luyến" nữ lớn hơn nam, nhưng thực tế lại tạo cảm giác vô cùng xứng đôi, thật sự có cảm giác bù trừ cho nhau.
"Vậy thì biểu diễn cho ta xem một chút việc bắt được dị sinh vật đi!"
Vừa mới tiến vào khoảng không tối tăm hư vô trong Đế Ngục, An Nịnh đã không thể chờ đợi, hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lý Thiên Mệnh.
Không còn cách nào khác, nàng so với trước kia càng thèm Tinh Hồn Chiếu hơn.
"Nôn nóng cái gì chứ? Vị trí còn nông, chúng ta vào sâu hơn chút nữa."
Lý Thiên Mệnh tĩnh tâm ngưng thần, lén mở Thiên Mệnh Nhãn, sau đó âm thầm đi vào sâu hơn.
Lúc này phạm vi bao phủ của Ngân Trần trong Đế Ngục đã đạt tới mức cao khó tin, thậm chí có thể khóa chặt vị trí của một số dị sinh vật.
Mà trong dị sinh vật, Tinh Hồn Chiếu do có ánh sáng nên xem như tương đối dễ phát hiện!
Mặc dù mức độ nguy hiểm của nó so với Liệp Hồn Chiếu cao hơn, nhưng "tỷ lệ sinh sản" lại không thấp, xem như một trong những thi thể dị sinh vật thiên phú phổ biến nhất ở Huyền Đình!
Đương nhiên, trên toàn bộ Huyền Đình, tổng số cũng không có nhiều.
Chính vì vậy, An Nịnh mới không kịp chờ đợi, muốn được chứng kiến kỳ tích.
"Ở đằng kia có một con quái Tinh Hồn Chiếu, bất quá có người ở gần đó, chờ bọn họ rời đi rồi hẵng hay." Lý Thiên Mệnh chỉ một hướng nói.
"Là ai vậy?" An Nịnh hỏi.
Lý Thiên Mệnh để Ngân Trần thăm dò một chút, rồi nói: "Là một số thiên tài trên bảng Cổ, mấy người đứng đầu đều ở đó, ví dụ như Tiêu Linh Nhi của Tiêu gia ta từng gặp rồi."
"Có xinh đẹp không?" An Nịnh thuận miệng hỏi.
"Xinh đẹp hay không thì liên quan gì đến ta?" Lý Thiên Mệnh trả lời.
"Thuận miệng hỏi thôi, không cần khẩn trương tự chứng minh mình trong sạch." An Nịnh cố nén cười, sau đó lại nói: "Chỉ có nàng ta thôi à? Mất thời gian quá, đuổi thẳng cổ bọn họ đi là xong."
Thiên tài bảng Cổ, đối với những người muốn lên Hoang bảng như nàng mà nói thì chỉ là trẻ con.
"Nàng ta không phải là người đứng đầu, người đứng đầu hình như là "Mạt công chúa", người đứng thứ hai trên bảng Cổ, cũng là con gái thứ mười chín của Huyền Đình Đại Đế?" Lý Thiên Mệnh nói.
"Thập Cửu công chúa cũng ở đây à?" An Nịnh vốn định đuổi nhóm người kia đi, nhưng nghe thấy cái tên này thì không nói nhiều nữa mà chỉ hỏi: "Thập Cửu công chúa ở đây thì Nhan tộc, người đứng thứ tư trên bảng Cổ, "Nhan Hoa Thần" cũng ở đó chứ?"
"Ở." Lý Thiên Mệnh gật đầu.
Người thứ hai bảng Cổ, con gái Huyền Đế, Mạt công chúa!
Người thứ tư bảng Cổ, vạn cổ kỳ tài Nhan tộc, Nhan Hoa Thần!
Hai người này đều là bảng hiệu Quỷ Thần Đế tộc.
Bốn người đứng đầu bảng Cổ, ba người là Quỷ Thần, một người là Nhân tộc!
Nhân tộc duy nhất đứng thứ ba, họ Diệp.
Còn Quỷ Thần, là Thập Thất hoàng tử đương thời đứng thứ nhất, Thập Cửu công chúa thứ hai, và Nhan Hoa Thần đứng thứ tư.
"Bốn người đứng đầu đều không tham gia thi hội Thiên Nhai, đều là tinh anh Chí Tôn thật sự của các tộc Huyền Đình, bọn họ ở trong Đế Ngục, cũng là vì ma luyện để chuẩn bị chiến đấu cho trận thứ ba xếp hạng."
Chiến lực cá nhân có thể ảnh hưởng nhất tới song phương thuộc tính ở Thần Mộ Huyền Đình, chính là yến thứ ba này.
Trước thời điểm này, không ai nghĩ đến Lý Thiên Mệnh có thể một mình thay đổi kết quả thi hội Thiên Nhai của yến thứ hai.
"Bọn họ đi rồi."
Đang giới thiệu thì Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên nói ra.
Sau đó hắn lại nói: "Nhưng mà, bọn họ đang đi về hướng chúng ta."
"Ngươi muốn tránh né sao? Vị Mạt công chúa kia là cháu gái mà Thái Thượng Hoàng yêu thương nhất đó. Còn là con gái Đạo Ẩn Phi, người đã đưa ngươi lên làm quà khai yến nhân đạo đó." An Nịnh mỉm cười hỏi.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép, nói: "Tránh cái đầu nhà ngươi!"
Cháu gái Thái Thượng Hoàng, con gái Đạo Ẩn Phi… Tuy chưa từng gặp nhưng mối hận này xem như đã lên cao trào.
Mà nàng ta lại còn mang huyết mạch Nhan tộc, cũng chẳng hợp với Lý Thiên Mệnh chút nào.
Chẳng bao lâu sau!
Đã thấy một hàng ước chừng hơn mười người trẻ tuổi, tươi non, nhưng khí chất vô cùng cao thâm, thần uy nội liễm, những thiếu niên nam nữ huyết mạch cao quý đang đi đến.
Những người này, cơ bản đều nằm trong ba mươi hạng đầu bảng Cổ, dường như không tham gia thi hội Thiên Nhai, toàn bộ đều ở đây.
Mà lại có một vài người, có thể từ thi hội Thiên Giới tạm thời trở về, ví dụ như Tiêu Linh Nhi của Tiêu gia.
Chuyện nàng ta hợp tác với An Thiên Nhất, bị Lý Thiên Mệnh đánh tan tác trong một chiêu, nàng ta chắc chắn đã nghe qua.
Vì vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thiên Mệnh và An Nịnh, lông mày nàng ta hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, không rõ đang nghĩ gì.
Những thiếu niên nam nữ khác khi thấy Lý Thiên Mệnh thì đều dừng bước, đối với việc người này nửa đường xông ra, đoạt hết danh tiếng thiên tài bảng Cổ của bọn họ, các con cháu Đế tộc này đều có những biểu cảm, tâm tư khác nhau!
Trong đám người này, Tiêu Linh Nhi đã đủ nổi bật, nhưng nàng cũng không ở chính giữa nơi mọi người chen chúc.
Người ở chính giữa, một nam một nữ mới là người được hào quang bao phủ, mà trong đó thiếu nữ, lại tập hợp vạn ngàn uy nghiêm quang huy vào một thân, là người tuyệt đối có quyền lên tiếng trong nhóm người này!
Cho dù với Lý Thiên Mệnh mà nói, thiếu nữ này cũng vô cùng kinh diễm, nàng ta tóc đen mắt đen, mang một cảm giác tĩnh mịch, thân mặc váy ngắn đen bóng như vảy cá, lộ ra đôi chân trắng như tuyết, sự kết hợp giữa trắng đen tương phản rõ rệt, càng tôn thêm vẻ hoang dại của chiếc váy vảy cá, còn gương mặt tuyệt sắc đáng yêu kia của thiếu nữ, cùng đôi mắt linh động, lạnh lùng quyến rũ, như một con mèo đen nhỏ vậy, đáng yêu lại khó thuần phục.
Mà trên trán nàng ta, còn có một đôi sừng nhỏ màu đen, cặp sừng này không phải sừng rồng, nhưng lại rất tinh xảo, rõ ràng là có liên quan rất lớn đến huyết mạch, bản thân nàng ta cường đại, cũng liên quan đến cặp sừng này.
Hiển nhiên, thiếu nữ váy ngắn màu đen này, chính là Thập Cửu công chúa đương thời "Mạt công chúa", xếp hạng nhì bảng Cổ, chỉ thua mỗi huynh trưởng của nàng ở các tộc Huyền Đình.
Mà người bên cạnh nàng ta mặc cẩm bào màu tím, đôi mắt tinh anh như sao, không ai khác chính là tuyệt thế kỳ tài của Nhan tộc "Nhan Hoa Thần", hắn thậm chí còn kinh diễm hơn cả An Thiên Nhất, đứng thứ tư bảng Cổ, nghe nói đã là Nhị Giai Thiên Mệnh Trụ Thần!
Dưới ngàn tuổi, thân thể Thiên Mệnh Thần 200 vạn mét, chắc chắn là số một Huyền Đình, cách cái danh Tinh Huyền Vô Kỵ cũng không còn xa!
Mạt công chúa, Nhan Hoa Thần, cùng hàng ngũ Tiêu Linh Nhi, khi gặp Lý Thiên Mệnh và An Nịnh ở đây, trong chốc lát, đôi bên đều không lên tiếng, cứ thế mà nhìn nhau một lát.
"Điện hạ công chúa."
Nhan Hoa Thần nhỏ giọng nhắc nhở: "Nên về cung rồi."
"Gấp cái gì chứ?" Giọng của Mạt công chúa linh động, thanh thúy, có một chút lười biếng nhưng lại rất dễ nghe.
Nhan Hoa Thần lãnh đạm nhìn Lý Thiên Mệnh một cái, rồi nhỏ giọng nói: "Hắn vì hai yến của Huyền Đình làm rạng danh, lại còn đại diện Huyền Đình tham gia yến thứ ba, chúng ta tạm thời không có lý do gây khó dễ với hắn."
Ý của hắn là, không cần thiết vào lúc này gây mâu thuẫn, cứ để hắn tiếp tục đi làm tiên phong khiêu chiến Thần Mộ giáo, thu hút thù hận của Thần Mộ giáo.
"Ai nói ta muốn gây khó dễ với hắn?" Mạt công chúa nhướng mày, lườm Nhan Hoa Thần một cái.
Sau khi nói xong, nàng ngược lại cũng chẳng thèm để ý ánh mắt khó hiểu của Nhan Hoa Thần, Tiêu Linh Nhi và những người khác, lại một mình tiến về phía Lý Thiên Mệnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận