Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 1320: Vô Song cô nương (length: 7951)

Ân Tình là đồ đệ đầu tiên của Giang Thanh Lưu, là Phó mạch chủ của kiếm mạch thứ sáu này.
Nàng có thực lực rất khá, là một kiếm tu Tứ phẩm của kiếm mạch thứ sáu.
“Sư tỷ ngươi đi rồi, họ nói gì?”
“Họ nhìn nhau, sau đó nói một câu: Đừng làm sai là được.”
“…”
Lý Thiên Mệnh có chút cạn lời.
Việc này không khó giải quyết, Giang Thanh Lưu cứ quyết không ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì.
Nhưng, chỉ cần biết rõ nội tình, sẽ cảm thấy nghẹn ứ ở cổ họng, vô cùng khó chịu.
“Được rồi, dù sao sư tôn của ngươi vẫn ở đây, tuyệt đối đừng động.” Lý Thiên Mệnh nói.
“Ừm, ta đã khuyên can rồi.”
“Hắn ở bên ngoài, chắc là không có gì lo lắng chứ?”
“Chắc là không đi đâu!” Vu Tử Thiên nói.
“Vậy thì tốt… Với lại, trong khoảng thời gian này, Thiên Thần Kiếm tông đại khái cũng có thể dần dần nhìn rõ mọi chuyện, chúng ta với Oánh di quan hệ tốt, cũng không cần sư tôn ngươi làm người môi giới.”
“Ừm, chỉ có thể thế này.”
Cho đến giờ, Thiên Thần Kiếm tông vẫn chưa tới nói chuyện với Lý Thiên Mệnh.
Bọn họ muốn đợi sau khi Giang Thanh Lưu chết đi, mới có thể thừa cơ mà vào.
Nếu Giang Thanh Lưu cứ bất tử, Lý Thiên Mệnh đoán chừng bọn họ sẽ trực tiếp đến bàn điều kiện.
Cũng giống như Tử Diệu Tinh Thần Diệu hoàng triều.
Lý Thiên Mệnh đứng ở nơi cao, nhìn về phía hướng Thanh Vân Thần Mộc, hỏi: “Bắt đầu trưởng thành rồi sao?”
“Đúng vậy, bất quá bây giờ mới là giai đoạn đầu, đều là một số Thảo Mộc Thần Linh tam giai trở xuống, số lượng thì nhiều, đồ tốt thì không bao nhiêu. Các tông môn khác cũng chướng mắt, Vân Thượng Tiên Cung và chúng ta đều đang hái lượm trong cương vực của mình, giai đoạn giữa và cuối mà xuất hiện đồ tốt thì có thể sẽ vượt ranh giới, chiến đấu.” Vu Tử Thiên nói.
“Trong cương vực của ai thì thuộc về người đó?”
“Đúng.”
“Vậy phải tranh giành như thế nào?”
“Vấn đề là, Thanh Vân đại lục không chỉ có hai tông môn, còn có rất nhiều tông môn nhỏ, có nhiều khu vực tranh chấp, một khi những nơi đó xuất hiện đồ tốt thì sẽ phiền phức.”
Lý Thiên Mệnh hiểu.
Đến lúc đó sẽ có tranh cãi.
Không giải quyết được bằng lời thì đánh nhau!

Chẳng mấy ngày sau, Long Uyển Oánh và nhóm bạn thân trái cây của nàng dẫn theo đại quân Tiên Nữ Cung đã ra ngoài hái trái cây.
Lý Thiên Mệnh nhờ Long Uyển Oánh giúp đỡ, hắn chia ra trọn 50 ngàn tiểu ngân trùng, để Long Uyển Oánh dẫn tới Thanh Vân Thần Mộc.
Năm mươi ngàn thân thể Ngân Trần này sau khi đến nơi liền hóa thân thành năm trăm ngàn con gián màu bạc vô hình, bắt đầu từ thân cây rồi tản ra về phía cành lá của Thần Mộc che trời khuất đất này!
“Số lượng vẫn còn quá ít, một con gián phải bao trùm phạm vi mấy ngàn thước, vẫn sẽ bỏ sót khá nhiều thông tin.”
Lý Thiên Mệnh rất muốn Ngân Trần có thể phân ra nhiều thân thể hơn.
Không biết vì sao Thanh Hồn điện không ủng hộ, chuyện đó không thể tránh được.
Hắn biết rõ vị trí mỏ quặng còn lại, nhưng không có chưởng giáo ra mặt, để Ngân Trần tự ý đi ăn, lúc đó sẽ dẫn đến xung đột lớn.
Đành phải tìm cách khác.
Bây giờ Thanh Hồn điện đã bố trí toàn bộ khu vực xung quanh Thanh Vân Thần Mộc!
Số lượng kiếm tu, Kiếm Thành, Kiếm Quân mà họ phái ra còn nhiều hơn số gián của Lý Thiên Mệnh rất nhiều.
Sóng ngầm mãnh liệt, ngọn lửa chiến đấu đang nóng lên.

Thanh Vân Thần Mộc cắm rễ ở trung tâm Thanh Vân đại lục, cao đến hàng triệu mét.
Tán cây trải rộng như một đại lục nhỏ.
Vô số rễ cây từ trên cành rũ xuống cắm vào mặt đất, một cái cây trở thành một khu rừng bất tận.
Đi xuyên qua trong tán cây này, có thể thấy trên Thần Mộc khổng lồ này kết vô số trái cây đủ màu sắc, hình dạng khác nhau, có quả to đến mấy trăm mét đường kính, quả nhỏ thì như con ruồi, trên mỗi quả đều có Trật Tự Thần Văn, phẩm giai càng cao mùi thơm càng nồng.
Trong đó tuyệt đại đa số trái cây đều đang trong trạng thái chưa chín, Trật Tự Thần Văn của chúng chưa thực sự thành hình, thịt quả còn non nớt, dược hiệu cũng không đáng kể, rất khó để làm nguyên liệu luyện đan.
Thảo Mộc Thần Linh chưa chín hái xuống không có ý nghĩa.
Thực ra tất cả Thảo Mộc Thần Linh trên đời, rễ cây, lá cây đều cùng một loại, giống như cây táo bình thường chỉ ra quả táo.
Nhưng Thanh Vân Thần Mộc lại khác.
Một cây mà kết đến mười triệu loại quả khác nhau, cao nhất lên đến cấp tám cấp chín, đúng là một kỳ tích hiếm thấy trên đời.
Đến nay, vô số tu luyện giả đã đóng quân và đi lại trên Thanh Vân Thần Mộc.
Hễ có trái cây nào chín là lập tức có người bỏ túi mang đi.
Nơi này trong chốc lát đã trở thành thiên đường của các nhà mạo hiểm.
Các loại Cộng Sinh Thú thần diệu cũng thi nhau trổ tài.
Ví như Ngân Trần của Lý Thiên Mệnh, đi theo thân cây lên, tản ra triệt để, có trật tự, hiệu suất cao hơn nhiều so với những người khác!
Nửa phía bắc tán cây của Thanh Vân Thần Mộc về cơ bản do Vân Thượng Tiên Cung khống chế.
Lúc này, Vân Thượng Tiên Cung, Chiến Thần tộc và tu luyện giả Lam Huyết Tinh Hải đã sớm dốc toàn bộ lực lượng, toàn quân xuất kích, thanh thế vô cùng lớn.
Ít nhất thì phần Tương Thanh mây Thần Mộc thuộc về họ đã được phòng thủ nghiêm ngặt, không lọt một giọt nước.
Rõ ràng là của họ, một sợi lông cũng sẽ không để người khác lấy đi.

Trên bầu trời, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Ở khu vực lớn nhất phía bắc Thanh Vân Thần Mộc, có một nhánh cây thô to đâm thẳng lên trời.
Đường kính nhánh cây này ít nhất cũng mấy trăm mét.
Trên lớp vỏ cây sặc sỡ mọc ra nhiều lá non, hương thơm ngào ngạt.
Trên nhánh cây này, lúc này đang có mấy chục người đứng đó.
Bọn họ đều là cường giả đỉnh cao nhất Thanh Vân đại lục hiện tại!
Cổ Mạc Đan Thần của Chiến Thần tộc đứng ở giữa đám người, ông nhìn về phía bắc với vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai bên ông là Lam Sa của Lam Huyết Tinh Hải, và cung chủ Vân Thiên Khuyết của Vân Thượng Tiên Cung.
Hơn chục người phía sau là cường giả cấp dưới của ba người này.
Ít nhất phải là người có thân phận tương đương ‘kiếm tu Tứ phẩm’ của Thanh Hồn điện mới được đứng ở đây.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm về phía bắc, thậm chí nín thở!
“Sắp đến rồi sao? Mạc Thần, Lam huynh?”
Vân Thiên Khuyết khàn khàn hỏi.
Vẻ mặt của ông đặc biệt nghiêm trọng.
“Ừm, nghe thấy âm thanh rồi.”
Cổ Mạc Đan Thần gật đầu.
“Vân huynh, không cần ta nhắc nhở chứ? Với thân phận của bọn họ, chúng ta toàn lực phối hợp là được rồi.” Lam Sa nói.
“Hiểu, bỉ nhân tuyệt đối đi theo làm tùy tùng.”
Vân Thiên Khuyết vội nói.
“Không sao, đây cũng là cơ hội của Vân Thượng Tiên Cung, dù sao khó mà có được người ta coi trọng.” Lam Sa mỉm cười nói.
Mấy chục người sau lưng họ vẫn còn hơi mơ hồ.
Thực tế là không nhiều người biết được thân phận người đến.
Họ chỉ nhận được tin báo là vội vàng ra đón!
Chiến Tôn, Lam Hoàng của Chiến Thần tộc và Lam Huyết Tinh Hải đều yêu cầu họ phải toàn lực phối hợp.
Hô!
Nhiều người thở dài một hơi, liền thấy trên đám mây rực lửa cuồn cuộn phương bắc, có hai bóng người lấp lánh.
Ầm!
Ngọn lửa trào xuống.
Hai cột lửa từ trên trời giáng xuống, đột ngột rơi trên đầu cành, đi đến trước mắt mọi người.
Trong cột lửa, người đến dường như là một nam một nữ.
Vừa liếc nhìn người tới, Cổ Mạc Đan Thần đường đường là một người có vị thế cũng phải lộ vẻ cung kính, vội vàng nói: “Bỉ nhân Cổ Mạc của Chiến Thần tộc, bái kiến 'Vô Song cô nương' .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận