Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 1662: Siêu trọng lực Vũ Tinh (length: 9001)

Lý Thiên Mệnh rơi vào một cái bệ tối tăm, xung quanh là một khoảng không gian đen kịt, không một tiếng động, hoàn toàn tĩnh mịch.
"Mọi người?"
Hắn nhìn thoáng qua hình xăm trên người.
Quả nhiên, tất cả đều ở đây!
Ngay cả Thức Thần cũng vậy.
"Ta nói này? Reset, ta lại ở trên chim ngươi rồi." Huỳnh Hỏa vừa nói vừa buồn nôn.
"..."
Rắc rối rồi đây.
Lý Thiên Mệnh vạn lần không ngờ, sau khi chết reset lại thành ra như vậy.
"Huyễn Thiên Tinh Linh! Huyễn Thiên Tinh Linh! Giúp ta đổi vị trí của nó đi." Lý Thiên Mệnh vội vàng kêu lên.
Không ai phản hồi.
Hắn sắp khóc rồi.
Huỳnh Hỏa cũng sắp khóc.
"Ha ha ha..."
Mấy đứa vô lương tâm còn lại đều đang cười phá lên.
"Ha ha, ha ha, ha ha."
Đây là tiếng cười của Ngân Trần, ngắt quãng khiến người ta sởn gai ốc.
"Tiểu Ngũ, ngươi còn cười được, vừa nãy ngươi suýt chút nữa hại lão tử một vố rồi!" Lý Thiên Mệnh giận dữ nói.
"Bình tĩnh, đừng hoảng."
"...!"
Cả đám toàn một lũ bệnh hoạn kỳ quặc, lại còn càng lúc càng không đáng tin cậy.
...
Việc chinh chiến ở Vũ Tinh chiến trường, cũng không có thời gian giới hạn, cho nên hiện tại cũng không biết khi nào đủ người tài ba, vì vậy Lý Thiên Mệnh tranh thủ thời gian này tiếp tục suy nghĩ về Cửu Long Thiên Kiếp Kiếm.
"Ta là người thứ 99?"
Điều này cho thấy trong số 1.800 người, cuối cùng đến được Vũ Tinh chiến trường, thực tế chỉ khoảng một trăm.
"Tiểu Nhu tổ" của Lý Thiên Mệnh bọn họ đã diệt ba lượt, Bạch Phong thì chỉ việc nằm không hưởng lợi, nhưng cuối cùng đi đến được đây, cũng chỉ có hai người.
Ước chừng năm ngày sau!
"Đủ người rồi, tất cả là 108 người!"
"Xin chú ý, lập tức chuyển hướng Vũ Tinh Mê Tàng, vừa tiếp đất là 'Tranh phong bắt đầu'!"
"Nhắc lại lần nữa quy tắc của 'Vũ Tinh Mê Tàng'!"
"Tất cả những người tham chiến, bị tùy cơ phân bổ, tự do tới siêu trọng lực tinh thần 'Vũ Tinh', chém giết lẫn nhau, ai ở trên Vũ Tinh càng lâu, xếp hạng càng cao, cuối cùng còn lại mười người, tức là mười vị trí đầu, người cuối cùng sống sót, cũng chính là đệ nhất!"
Quy tắc này rất đơn giản, nhưng lại vô cùng kích thích.
"Nói như vậy, ta cứ ẩn mình bất động, dựa vào Ngân Trần tránh né đối thủ, ẩn nấp đến cuối cùng, chẳng phải là nhẹ nhàng thắng sao?" Mắt Lý Thiên Mệnh sáng lên.
Hắn vừa định bụng như thế, cái giọng nói kia lại bổ sung:
"Nhớ kỹ! Tính từ lúc 'Tiếp đất' bắt đầu, trong ba ngày nếu không giết được một đối thủ nào, sẽ bị gắn cờ đỏ, bại lộ trong tầm mắt của mọi người."
"Mỗi khi giết được một người, có thể ẩn mình trong ba ngày. Quá ba ngày, lập tức cờ đỏ!"
Cờ đỏ, quy tắc này Lý Thiên Mệnh đã được chứng kiến ở chiến trường Thanh Hư cấp một và cấp hai, thực sự rất nổi bật, đặc biệt là trong tình huống không có khói xanh bao phủ.
Về cơ bản hễ bị cắm cờ đỏ là bị truy sát.
"Ba ngày không giết người, thì sẽ bị cờ đỏ? Giết một người chỉ có thể ẩn mình được ba ngày?"
Đừng tưởng rằng quy tắc này đơn giản, thật ra nó vô cùng tàn khốc, điều này khiến bất cứ ai trên 'Vũ Tinh' đều đừng hòng giấu mình, ai ai cũng đều phải không ngừng giết người, mới có thể che giấu hành tung.
"Mà lại, còn một chỗ hiểm ác nữa, đó là, khi ta chiến đấu với người cờ đỏ, thì trong khoảng thời gian đó, bản thân mình cũng tương đương bị lộ, rất dễ dàng bị giết."
Cứ như vậy, quyết đấu ở Vũ Tinh Mê Tàng này sẽ tương đối kích thích.
Muốn ẩn mình cũng khó.
Muốn sống tiếp, nhất định phải ba ngày giết người một lần!
Phải biết, có thể đi vào Vũ Tinh Mê Tàng, đều là tinh anh, mỗi người đều là nhân vật hàng đầu, đâu dễ giết như vậy, mà trong quá trình giết người, tiếng động đấu tranh sẽ dẫn dụ người khác đến, sẽ càng phiền phức hơn.
"Quy tắc thế này, người cuối cùng sống sót, sẽ là kẻ mạnh nhất, mỗi người chỉ có một mạng."
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh rực lửa.
Hắn không dám mong chờ vào phần thưởng mười vị trí đầu Vũ Tinh Mê Tàng, nhưng cũng muốn thử sức một phen.
Ầm ầm!
Cái bệ tối đen dưới chân di chuyển, Lý Thiên Mệnh nhìn về phía trước.
Hắn đã thấy!
Ở cuối không gian đó, có một ngôi sao màu đen tuyền, xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
"Có chút giống một hành tinh chết."
Ngôi sao màu đen kia, không một tiếng động, tối tăm mù mịt, bề mặt gồ ghề, cực kỳ rắn chắc, trông giống một khối cầu sắt trong vũ trụ.
Âm u, tối tăm!
Nếu mà nhuốm máu, sẽ càng ghê rợn hơn.
Toàn bộ ngôi sao tỏa ra vẻ nghiêm nghị đậm đặc, có chút cảm giác của Đông Hoàng Kiếm màu đen.
"Vũ Tinh Mê Tàng, Cửu Giai Đông Hoàng Kiếm, Hỗn Độn Thần Đế... Liệu có liên quan đến nhau không?"
Lý Thiên Mệnh hít sâu một hơi.
Hắn đến gần Vũ Tinh vô hạn!
Đến gần hơn, Lý Thiên Mệnh phát hiện diện tích bề mặt Vũ Tinh này, có lẽ lớn bằng một mặt Thanh Vân đại lục, chiến trường lớn như vậy, trăm người tranh phong, vẫn khá thú vị.
"Đi thôi!"
Vừa mới đến gần, Vũ Tinh đã truyền đến một lực hút khủng khiếp, Lý Thiên Mệnh chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp bị nuốt vào.
Càng đến gần, lực hút càng lớn!
Ong ong ong!
Hắn dốc toàn lực xoay người, nhưng vẫn càng lúc càng nhanh, lực hút này không ngừng tác dụng lên thân thể hắn, còn tác dụng lên từng giới tử của hắn, điều này khiến Lý Thiên Mệnh chịu áp lực cực lớn, cơ thể gần như xuất hiện trạng thái sụp đổ.
"Thật mạnh, nơi này chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến sức chiến đấu, thể xác có độ bền cao, vẫn chiếm ưu thế."
Hắn không ngừng rơi xuống, tia lửa tóe ra trên người.
Càng lúc càng nhanh!
Cuối cùng, cái đại lục như thép kia xuất hiện trước mắt, Lý Thiên Mệnh hung hăng rơi xuống đất.
Bộp!
Choáng váng, cơ thể gần như nứt ra, chân, bụng tại chỗ phun máu.
"Ghê thật! Đúng là siêu trọng lực tinh thần."
Lý Thiên Mệnh cố gắng đứng vững, cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng, ở nơi này bước đi còn khó khăn hơn bên ngoài nhiều.
"Chậm như rùa."
Quen dần, hắn ngẩng đầu, phát hiện Vũ Tinh này cũng có núi cao khe sâu, gồ ghề lồi lõm, ngọn núi cao nhất lên đến mấy vạn mét, cũng rất thích hợp để ẩn nấp.
Nhưng không được để bị cờ đỏ.
Một khi bị cắm cờ đỏ, ẩn nấp thế nào cũng không ăn thua.
"Dựa vào ngươi cả đấy, Ngân Trần!"
Lý Thiên Mệnh tự tin nói.
Lời vừa dứt, vô số dòng chảy màu bạc trào ra từ người hắn.
Lạch cạch lạch cạch!
Ngay lúc Ngân Trần phấn khởi đi ra, định chạy ra bên ngoài, thì từng đàn gián kim loại nhỏ xíu trực tiếp bị vùi xuống đất, chỉ có thể dùng chân gắng gượng di chuyển, quả thật là không có cách nào nhúc nhích.
"Nằm sấp?"
Lý Thiên Mệnh trố mắt, trực tiếp lộn nhào.
10.000 Ngân Trần vừa ra ngoài, toàn bộ đã bị trọng lực ép sát đất, từng con ra sức quẫy đôi chân kim cương, quả thực chỉ có thể ép ngực xuống đất, bò còn chậm hơn cả ốc sên.
Với tốc độ di chuyển này, để chúng ra ngoài dò la, rải khắp Vũ Tinh, có lẽ phải mất vài chục năm.
Không còn cách nào, Ngân Trần mạnh ở số lượng đông, nhưng năng lực đơn lẻ của nó không mạnh, siêu trọng lực của Vũ Tinh này, trực tiếp khắc chế nó.
Nếu như nó trực tiếp kết thành một con rết lớn, thì còn có thể chiến đấu.
"Nổi giận!"
Vô số Ngân Trần tức giận gầm lên một tiếng, như đang chống đẩy, cố sức trụ vững.
Lạch cạch lạch cạch!
Một giây sau, toàn bộ nằm vật ra đất.
Lý Thiên Mệnh ôm trán, nói: "Được rồi, đừng có làm trò mất mặt, quay về đi, lần này đừng có đi ra ngoài nữa."
"Không được!"
Nó vẫn tiếp tục chống đẩy.
"Đồ ngốc!"
Lý Thiên Mệnh bị cái dáng vẻ khờ khạo này của nó chọc cười.
Hắn đứng ở một đỉnh núi đen ngòm nhìn về phía trước, có thể thấy, vẫn còn có người nối tiếp nhau rơi xuống, nện vào cái tinh thần siêu trọng lực này, rồi nhanh chóng ẩn mình.
"Không nằm ngoài dự liệu, ba ngày sau, sẽ có số lượng lớn người bị cắm cờ đỏ."
Lý Thiên Mệnh muốn trước thời điểm đó, phải giết được một người.
...
PS:
Tiện thể nói một câu, đoạn này sở dĩ nhấn mạnh viết về 'Anh' và 'Diêm Vô Mệnh', là bởi vì Thiên Đạo Huyền tộc là 'phân cảnh quan trọng' của nội dung cốt truyện tiếp theo, lấy hai nhân vật đó 'lấy nhỏ xây lớn', có thể phơi bày ra một góc của tảng băng trôi về thế giới cấp Thần Khư, để làm nổi bật lên thị tộc chí tôn này.
Đối thủ mà không được 'xây dựng' lên, thì các khiêu chiến, mâu thuẫn, xung đột đều sẽ trở nên tẻ nhạt vô vị.
Quyển sách này, cố gắng đi thiết lập, không viết sổ thu chi.
Ở đây, Anh không chỉ là Anh, Diêm Vô Mệnh cũng không chỉ là Diêm Vô Mệnh.
Sổ thu chi thì nhanh nhất, dễ viết nhất. Giết người, một ngày giết bao nhiêu cũng được, giáp ất bính đinh, lấy bừa cái tên là có thể cho chết ngay, tiện lợi.
Nhưng như thế sẽ hủy tác phẩm.
Ta sẽ không dễ bị sập bẫy.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận