Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 2275: Ta ngất (length: 7873)

"Ai bảo là không thể? Y Đại Nhan đã chống đỡ được Vô Lượng giới vực! Một trăm năm trước, ngươi có nghĩ ra được không?" Lâm Hao hỏi.
"Cũng đúng! Cũng không biết, chuyện Ám tộc vây công Thái A thần sơn, nàng có nhúng tay vào hay không." Lâm Hùng nói.
"Vô Lượng giới vực, đệ nhất giới vương chí cao vô thượng, theo lý thuyết, nàng có thể quản. Nhưng phía sau nàng Quang Chi Linh Ma tộc quá nhỏ, luôn bị Ám tộc đe dọa, Y Đại Nhan nếu không muốn tạm thời trở mặt với Ám tộc... Ta cảm thấy, nàng có thể sẽ làm ngơ cho qua đi."
"Dù sao, nàng còn trẻ, nàng còn có tương lai đáng sợ hơn. Hai chúng ta thay Giới Vương, cũng có thể làm cho Ám tộc không gượng dậy nổi, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng có lẽ cũng có thể..."
Lâm Hao cúi đầu nói.
Đối với người tên Y Đại Nhan này, Lâm Hao và Đông Thần Nguyệt, so với những người mới phái, có thể nói là quen thuộc hơn.
Chính vì vậy, vào thời điểm này, đứng về phía Ám tộc, thật sự là một lựa chọn sáng suốt ư?
"Người trẻ tuổi, đại diện cho tương lai của một thị tộc, đại diện cho sự cường thịnh của truyền thừa! Trong bảng Tiểu Giới Vương mười vị trí đầu hiện tại, có sáu người Ám tộc, trong top một trăm có 72 người Ám tộc, chúng ta Lâm thị chỉ cao nhất được vị trí 29..."
"Đám con nít này, đều là con cái sinh ra vào cái khoảng thời gian sau khi Lâm Mộ gặp chuyện trăm năm trước, sự mạnh mẽ của bọn chúng, đại diện cho xu hướng tương lai của các Đại Giới Vương tộc sau biến cố kia. Lần chinh chiến Cổ Thần Kỳ này, Ám tộc có ưu thế tuyệt đối như vậy, đã cho phái mới rất nhiều lý do thoái thác và niềm tin."
Những thiên tài Ám tộc thể hiện quá mạnh mẽ, sẽ chỉ gieo vào trong tâm trí của người Kiếm Thần Lâm thị, bất kể già trẻ, một nỗi sợ hãi sâu sắc.
"Mức độ chú ý bảng Tiểu Giới Vương, ngày càng cao, đây là chuyện tốt, hay là?"
Trong mắt hai lão già, nỗi lo lắng ngày càng tăng.
"Đáng tiếc là, ba cô cháu dâu này đều còn quá nhỏ, giá mà các nàng sinh ra sớm hơn sáu mươi năm thì tốt."
Lâm Hao cảm thán nói.
Bây giờ, trong phái cũ của bọn họ, đã không có mấy người có thể trông cậy vào được nữa.
...
Ngay lúc Lý Thiên Mệnh đang đầu đầy mồ hôi 'mở khóa', cũng không biết Ám Tinh đã nổi sóng ngầm dữ dội.
Lâm Hồng Trần thì ở bên cạnh, ôm thanh bạch kiếm, cười lạnh nhìn hắn.
"Ta thấy ngươi luống cuống rồi đấy, vừa nãy còn đầy tự tin cơ mà?"
Hắn chế nhạo hỏi.
"Mặt ngươi ngứa đòn, đừng vội, cái tát sẽ tới ngay."
Lý Thiên Mệnh nói, tay trái Hắc Ám Tí giơ lên duy nhất một ngón giữa.
Ngón giữa này bao phủ bởi lớp vảy sáu cạnh màu đen, đầu ngón tay sắc bén, như một mũi thương dài.
Trên mũi thương, ánh sáng lưu chuyển.
Cái ngón giữa này khiến Lâm Hồng Trần có cảm giác bị xúc phạm.
Hắn im lặng liếc Lý Thiên Mệnh một cái, quay người rời đi, đồng thời nói: "Ta chỉ muốn nhắc lại một câu, nếu ngươi không có giá trị, không mở được mộ thất, ta chỉ có thể dùng cách khác, để ngươi im miệng."
Lời uy hiếp của hắn vô cùng lạnh lẽo, nhưng Lý Thiên Mệnh đã gạt bỏ nó ra khỏi đầu.
Hắn hoàn toàn chìm đắm vào thế giới mở khóa của riêng mình.
Mới hơn nửa ngày thời gian, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại xem có đường tắt nào để nhanh chóng loại bỏ mười vạn lớp văn tự xanh biếc này hay không.
Đến cuối cùng, hắn nghĩ ra một ý tưởng.
Hiện tại, là thời khắc để thử nghiệm.
"Lúc dung hợp mười con Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, vị tiền bối kia nói Trộm Thiên nhất tộc có ba môn kỹ nghệ, nhất chỉ, nhất quyền, nhất chưởng, trong đó nhất chỉ chính là Thông Thiên Chỉ."
Tên kỹ năng này tuy bình thường, nhưng ý nghĩa lại ảo diệu vô cùng, nó thậm chí không hẳn là một loại chiến quyết, mà giống như là sự kéo dài đặc biệt dựa trên thiên phú của Trộm Thiên nhất tộc hơn.
Lúc này, Lý Thiên Mệnh hóa Hắc Ám Tí thành Ma Thiên Tí, đồng thời dẫn chuyển nguyên lực Tinh Luân trong cơ thể, hội tụ tại đầu ngón giữa tay trái.
Các lân phiến sáu cạnh trên ngón tay này lập tức càng thêm sáng lạn.
"Trước đây đều dựa vào thiên phú để mở khóa, chưa từng đặt kỹ xảo và lực lượng chồng lên thiên phú, không biết có làm được không?"
Hắn hít sâu một hơi.
Con Trộm Thiên Chi Nhãn màu đen hiện tại, theo khi đi vào trong khóa, một văn tự xanh biếc hơn một ngàn nét vẽ xuất hiện trên ngón tay Lý Thiên Mệnh.
Văn tự này có quá nhiều nét, giống như một hình tròn, hình dáng như một khu rừng xanh biếc xoáy trôn ốc.
"Đâm vào ngươi!"
Lý Thiên Mệnh thi triển Thông Thiên Chỉ, đâm thẳng tới.
Vút!
Mở khóa!
Vốn hắn không quá mong chờ, dù sao trong thâm tâm hắn vẫn tôn trọng mười vạn tầng khóa này.
Keng!
Khi Thông Thiên Chỉ của hắn đâm vào bên trong văn tự xanh biếc đó, không ngờ lại xuyên qua một cách dễ dàng.
"Cái gì?"
Cảm giác trơn truột truyền đến.
Ầm!
Ngay sau đó, văn tự xanh biếc có nét bút phức tạp kia, ở đầu ngón tay này lại vỡ vụn như pha lê, tan nát trong nháy mắt.
Văn tự khóa, biến mất!
Thông Thiên Chỉ, quả thật bách phát bách trúng.
"Ngọa Tào..!"
Lý Thiên Mệnh đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui mừng khôn xiết.
Hắn gom bao nhiêu lời lẽ dành cho Trộm Thiên nhất tộc lại, cuối cùng thốt ra thành hai chữ: Hư đốn!
"Đồ chơi màu mè, cút cho lão tử!"
Một nhát đâm này, có thể giải tỏa hết toàn bộ nỗi giận dữ mà Lý Thiên Mệnh dồn nén sau mười ngày lao tâm khổ tứ.
Mười ngày trước, hắn còn đang nghiêm túc giải bài.
Mà bây giờ, khi hắn phát hiện ra xé bài cũng có thể vượt qua được bài kiểm tra, cảm giác sảng khoái lúc này, ngôn ngữ cũng không thể nào diễn tả hết.
"Ta lạy hồn! Ta lạy hồn!"
Sau đó, cái Hắc Ám Tí đó không ngừng ra vào trên bề mặt mộ thất hình cầu, phía trên quấn quanh đầy Thiên Thần Văn xanh biếc.
"Ngươi đang làm cái gì đấy?"
Lâm Hồng Trần lại xuất hiện, cau mày nhìn tay trái của Lý Thiên Mệnh.
"Đang nghiên cứu kết giới chứ sao?"
Lý Thiên Mệnh vừa thi triển Thông Thiên Chỉ, vừa thật thà nói.
"May là ngươi không mang Cổ Thần giới, nếu không người khác còn tưởng ngươi coi cái cục đá kia là vợ nữa đấy."
Lâm Hồng Trần khinh bỉ cười một tiếng.
"Thôi đi cha, sức tưởng tượng của ngươi sao mà bệnh hoạn thế? Biến sang một bên đi, đừng có làm phiền ta." Lý Thiên Mệnh nghiến răng nói.
"Ha ha. Ngươi cứ tiếp tục đi."
Lâm Hồng Trần đương nhiên không cho rằng một trận đâm loạn này sẽ mang lại kết quả.
Lý Thiên Mệnh tiếp tục ra tay, từng văn tự xanh biếc, bất kể bao nhiêu nét, trước mặt Thông Thiên Chỉ của hắn đều là 'Nhất kích tất sát'.
"Như vậy, cho dù số nét vẽ của mỗi tầng mở khóa có tăng lên, với ta mà nói, cũng không phải vấn đề nữa. Bao nhiêu nét, hiện tại đều vậy."
Điều này thay đổi quá nhiều rồi!
Trước đây, căn bản không thể tưởng tượng nổi đến những văn tự cuối cùng một trăm ngàn nét vẽ, làm thế nào mà phá giải.
"Nhưng mà, dù vậy, thi triển Thông Thiên Chỉ 100 ngàn lần, vậy chẳng phải sẽ mệt lử người sao? Đừng để ngón tay ta 'sắt mài thành kim'."
"Cũng được, dù sao Thông Thiên Chỉ này ta vẫn chưa thuần thục, coi như là luyện chỉ pháp."
"Đâm đâm đâm!"
Lý Thiên Mệnh đã hiểu rất rõ một điều.
Đó là, một cái khóa mười vạn tầng phức tạp quỷ dị như vậy, ngoài Trộm Thiên nhất tộc ra, ngay cả cái vị Giới Vương nào đó tới đây cũng đừng hòng phá giải được.
"Ta, tuyệt đối là độc nhất vô nhị!"
Nếu có thể, hắn muốn tự mình mở khóa, độc chiếm mọi thứ bên trong.
Đáng tiếc, Lâm Hồng Trần đã một bước phát hiện ra nơi này, hắn đã là người 'khai thác' trước, Lý Thiên Mệnh lại còn bị hắn phát hiện, thật sự là hết cách.
Phanh phanh phanh!
Từng văn tự xanh biếc, không ngừng vỡ nát trước mắt hắn.
Trước kia trong vòng mười ngày, Lý Thiên Mệnh mới phá được 1000 tầng 'Văn tự khóa'.
Còn bây giờ, chỉ một ngày thời gian, hắn đã phá được 2000 tầng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận