Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 2033: Một con đường chết (length: 8099)

Tuy làm hỏng chuyện tốt của người khác, nhưng vì chuyện quá khẩn cấp, không thể qua loa được, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói: "Hai vị, chuyện này của ta liên quan đến sống còn của Tử Diệu Tinh, có thể đổi cảnh khác và trang phục được không..."
"..."
"..."
Lần này đến lượt hai người họ hết cách.
"Con mẹ nó, cứ mỗi lần nhìn thấy ngươi Lý Thiên Mệnh, là biết không có chuyện tốt." Mộ Tử Yên càu nhàu.
"Được rồi, tranh thủ thời gian đi thay đồ đi, đi chỗ ngươi ấy, đừng để thằng nhóc này được lợi." Tinh Vũ Đế Tôn ho khan nói.
"Nhìn được không? Hi hi." Mộ Tử Yên ngượng ngùng hỏi.
"Nghiêng nước nghiêng thành." Tinh Vũ Đế Tôn đáp.
"!"
Nếu không phải thật sự có đại sự, Lý Thiên Mệnh tuyệt đối không muốn xem màn cẩu lương này.
...
Không lâu sau, họ đổi sang cảnh khác, Tinh Vũ Đế Tôn và Mộ Tử Yên cũng ngồi ngay ngắn.
Họ nhìn Lý Thiên Mệnh, nói: "Thấy ngươi gấp gáp vậy, chắc là chuyện không nhỏ, nói thẳng đi, bọn ta chịu được."
"Chuẩn bị tâm lý cho tốt... Ta sợ sau khi nói xong, các ngươi chịu không nổi." Lý Thiên Mệnh nói.
Tinh Vũ Đế Tôn và Mộ Tử Yên nhìn nhau.
"Thằng nhóc thúi, lát nữa mà ta phát hiện ra ngươi đang đùa bọn ta, chắc chắn kêu đại thúc nhà ta đánh nát mông ngươi." Mộ Tử Yên nói.
"Việc này kể ra thì rất dài dòng, ta cố gắng kể từ đầu... Trước tiên kể chuyện phát sinh sau khi ta 'về nhà' lần này."
Nhắc đến chuyện chính, Lý Thiên Mệnh nghiêm túc hơn hẳn.
Hắn bắt đầu giới thiệu từ chuyện mặt trời, bao gồm vạn tông, thế lực hai phe Trật Tự Thiên tộc, cơ bản là kể lại không bỏ sót những việc đã xảy ra.
Từ chuyện chiến tranh nói đến tổ chức Vô Thiên, Thiên Lang tinh, rồi đến Hằng Tinh Nguyên chiến tranh!
Nghe đến Thái Dương Đế Tôn diệt Thiên Lang song tinh, hai vị này đã nghe mà hoa cả mắt, tròng mắt sắp lồi ra ngoài.
Nếu không phải Lý Thiên Mệnh không ngừng lại, chắc chắn họ đã cắt ngang mà hỏi, có phải hắn đang nói đùa không?
Thượng Cổ Tinh Thần, Viêm Hoàng Quan, gấp năm lần mặt trời, Nguyên Thủy Chi Ma...
Hàng loạt những từ ngữ này cứ thế được Lý Thiên Mệnh nói ra.
Liên quan đến sự thay đổi thực lực của bản thân, hắn chỉ nói là ở phạm vi một Thượng Cổ Tinh Thần là mặt trời, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều!
Cuối cùng!
Lý Thiên Mệnh kể đến việc hắn giết Đế Tôn trăm tuổi Xích Ngọc Tường của Thiên Đạo Huyền tộc, biết được hai vị trong Thiên Đạo Tam Tôn, mang theo 2000 Tinh Hải Thần Hạm, đã hướng về phía mặt trời, chuẩn bị đi săn 'Thiên Đạo Tứ Tinh'.
Hắn càng nhắc đến sự uy hiếp cuối cùng trước khi Tường chết.
Khi mâu thuẫn được chuyển đến Tử Diệu Tinh, sắc mặt của hai vị này thay đổi hoàn toàn.
"Ta lạy, ta lạy, ta lạy..."
Mộ Tử Yên ngơ ngác, liên tục nói mười tiếng "Ta lạy".
"Hai vị trong Thiên Đạo Tam Tôn... 2000 chiếc Tinh Hải Thần Hạm... Trong đó hai chiếc là chủ hạm cấp Thần Khư, gần như tương đương với việc Thiên Đạo Huyền tộc điều động hơn phân nửa chiến lực!"
Tay cầm đặt trên bàn đá của Tinh Vũ Đế Tôn cũng đang run lên.
"Đúng."
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
"Ngươi chưởng khống Thượng Cổ Tinh Thần, ít nhất cũng phải là một thế giới cấp Thần Khư đã lụi tàn, chỉ cần bổ sung đầy đủ Hằng Tinh Nguyên, là đủ để trở thành một thế giới cấp Thần Khư mới!"
"Ngươi và Thái Dương Đế Tôn mạnh mẽ như vậy, thiên phú còn cao hơn cả người mạnh nhất của Thiên Đạo Huyền tộc, cũng là vì cái Thượng Cổ Tinh Thần này?"
Tinh Vũ Đế Tôn hỏi lại.
"Đúng!"
Lý Thiên Mệnh tiếp tục gật đầu.
"Thực lực của ngươi ở gần tinh thần này, mạnh đến mức nào?" Tinh Vũ Đế Tôn hỏi.
"Chưa từng so sánh, ta không rõ lắm. Nhưng mà... Ta đánh bại Tường, cũng không dùng đến sức mạnh của tinh thần." Lý Thiên Mệnh nói.
"Chưa đến 30 tuổi, đánh bại thiên tài 'Đế Tôn trăm tuổi' trong đội hình thứ nhất của Thiên Đạo Huyền tộc, tương đương với việc ngươi là Đế Tôn 30 tuổi."
"Điều này trong lịch sử của Thiên Đạo Huyền tộc cũng chưa từng xảy ra."
Ánh mắt Tinh Vũ Đế Tôn run rẩy khi nhìn Lý Thiên Mệnh.
"Đúng."
Lý Thiên Mệnh lần nữa gật đầu.
"Xích Ngọc Tường nói, nếu như ngươi mang theo mặt trời chạy, bọn họ sẽ điều tra quan hệ của ngươi và Tử Diệu Tinh, một khi phát hiện ra ngươi giao hảo với Tử Tiêu Đế Cung ta, thậm chí là Tinh Vương của Tử Tiêu Đế Cung ta, họ sẽ dùng Tử Diệu Tinh của ta làm con tin, buộc ngươi xuất hiện?"
Tinh Vũ Đế Tôn đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn Lý Thiên Mệnh, hỏi một câu cuối cùng.
"Đúng!"
Lý Thiên Mệnh cũng đứng lên, hướng Tinh Vũ Đế Tôn cúi đầu thật sâu, nói: "Đế Tôn, thực sự xin lỗi! Các vị che chở cho ta, cung cấp tài nguyên cho ta, toàn tâm toàn ý với ta, nhưng không ngờ ta lại mang đến cho các vị rắc rối lớn đến vậy... Mặc dù tất cả chuyện này không phải ý muốn của ta, cá nhân ta không thể nào khống chế những chuyện phát sinh, nhưng ta vẫn vô cùng áy náy."
"Ngươi nói đúng, bọn ta vốn cho rằng ngươi là cứu tinh, không ngờ hóa ra là ngôi sao tai ương... Thật sự! Ngươi đã chọc đến một rắc rối vạn kiếp bất phục cho Tử Diệu Tinh của bọn ta."
Mộ Tử Yên buồn bã kêu lên, gục xuống bàn đá, biểu lộ mờ mịt nhìn Tinh Vũ Đế Tôn, hỏi: "Đại thúc, ngài nói xem phải làm sao bây giờ? Chuyện này căn bản là nan giải mà, trừ phi Thiên Mệnh mặt trời không chạy, nghênh chiến đối phương... Nhưng nếu làm vậy, bọn họ chắc chắn không có đường sống."
Nói đến đây, Mộ Tử Yên nhìn Lý Thiên Mệnh một chút, nói: "Thằng nhóc thúi, ngươi chắc không vì áy náy với bọn ta, mà ngây ngốc đứng tại chỗ, đợi Thiên Đạo Huyền tộc tước đoạt tất cả, đúng không? Huống chi ngươi đã giết Xích Ngọc Tường, vốn dĩ đã không còn đường lui, đối phương chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
"Đúng."
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
"Vậy chẳng phải Tử Diệu Tinh bọn ta đáng đời bị ngươi hi sinh sao?"
Mộ Tử Yên cũng đứng lên.
Cô thực sự không thể cười nổi.
Chuyện này quá lớn.
Lớn đến mức không khác gì lần Thiên Lang tinh xâm lấn trước đây.
Vì vậy nội tâm của cô hỗn loạn là chuyện hết sức bình thường.
"Cho nên, lần này ta đến, cũng muốn cùng hai vị bàn cách giải quyết." Lý Thiên Mệnh chân thành nói.
"Ngoại trừ đường chết, thì làm gì còn cách nào giải quyết?"
Hốc mắt Mộ Tử Yên đã đỏ lên.
"Tử Yên, muội đừng kích động, Thiên Mệnh là đứa trẻ tốt, nếu như không phải vì cảm ân, đã trực tiếp bỏ chạy rồi, căn bản không quản bọn ta. Mặc dù tai họa ập đến, nhưng, vẫn có thể nghiên cứu một chút... Ít nhất, bọn ta phải tin tưởng Thiên Mệnh."
Tinh Vũ Đế Tôn trấn tĩnh nói.
Qua quãng thời gian ở chung này, thật ra bọn họ đã có tình cảm sâu đậm.
Tinh Vũ Đế Tôn nói rất đúng.
Nếu như Lý Thiên Mệnh là kẻ vong ơn bội nghĩa, vậy thì Tử Diệu Tinh cũng chẳng khác nào một con tin của hắn.
Thiên Đạo Huyền tộc có phá nát nơi này, hắn cũng không thèm chớp mắt.
Hắn có thể trực tiếp mang mặt trời chạy thoát.
"Được thôi, ta biết Thiên Mệnh tốt, nhưng mà đó là Thiên Đạo Huyền tộc, ai có thể chống lại chứ? Sao ta cứ cảm thấy Tử Diệu Tinh bọn ta xong đời thật rồi? Thôi được rồi, ta không nói mấy chuyện ủ rũ nữa, các ngươi thảo luận đi, ta nghe..."
Mộ Tử Yên ngồi xuống, khoanh tay, ngơ ngác nhìn hai người.
Nói thật, nếu không phải tin tưởng Lý Thiên Mệnh, lúc này chắc họ đã sớm phát điên lên rồi.
Tinh Vũ Đế Tôn trầm tư một hồi, nói: "Với quan hệ của ngươi và bọn ta, chắc chắn không chịu nổi điều tra, Thiên Đạo Huyền tộc rất dễ dựa vào những dấu vết của chuyện cũ để phán đoán cách làm người của ngươi."
"Mục tiêu của chúng đã bị ngươi phá hỏng, nếu mặt trời bỏ chạy, chúng nhất định sẽ xem Tử Diệu Tinh như hy vọng uy hiếp ngươi cuối cùng. Cho dù biết rõ có thể ngươi sẽ không vì thế mà sa vào tròng, nhưng một khi muốn hả giận, bọn ta cũng khó thoát khỏi kiếp nạn."
Đúng là sự thật!
"Ừm, cho nên ta muốn hỏi một chút, Tử Diệu Tinh có thể di chuyển theo được không, rời khỏi vị trí hiện tại?"
Lý Thiên Mệnh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận