Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 708: Quét sạch (length: 11696)

"Trường Thanh ca." Mang trên mặt nụ cười rạng rỡ, Lâm Dao Dao chỉ vào một tiệm bánh gato cách đó không xa: "Chúng ta qua bên kia xem một chút đi!"
Nàng và Liễu Hồng Chiêu các nàng đã trải qua không ít thế giới, giống như thế giới hiện đại hóa cũng từng đi qua, chỉ là vì nhiệm vụ, rất ít khi rảnh rỗi đi những thế giới đó để dạo chơi cho thoải mái.
"Đi." Trịnh Dật Trần nắm tay Tasia Philo, khẽ gật đầu, tiểu Bạch long ỷ vào tuổi còn nhỏ, mỗi khi ra ngoài liền nắm tay Trịnh Dật Trần không buông.
Trên vai hắn còn có một con mèo, thu hút không ít sự chú ý, mèo linh áo choàng có thể thay đổi hình dạng.
Điều này khiến bọn họ ra ngoài thuận tiện hơn rất nhiều, dù sao ngày thường mèo linh áo choàng mặc vào ít nhiều có chút... Khiến người ta cảm thấy nóng.
Đặc biệt là khi hoạt động ở những khu thành phố như thế này.
"Ngon quá" Lâm Dao Dao mang vẻ mặt hạnh phúc, đồ Trịnh Dật Trần mua cho nàng đều thấy ngon.
Trịnh Dật Trần cười cười, nhìn ra phía cửa sổ, nói đến cũng lâu rồi không có được thư thái như vậy, từ khi đi thế giới ma pháp về sau, không phải đang làm việc thì là trên đường làm việc.
Bây giờ mới có chút thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi.
"Trường Thanh anh..." Liễu Hồng Chiêu nhìn ánh mắt Trịnh Dật Trần đang hướng ra ngoài cửa sổ, thoáng suy nghĩ rồi nói: "Ngươi có thể đi giải quyết xong việc của mình trước."
"A ~ không có chuyện gì cần giải quyết cả." Trịnh Dật Trần cười lắc đầu: "Để dư ra mười mấy tiếng là được rồi, không ảnh hưởng gì, lát nữa ta dẫn các ngươi đi... sân chơi?"
Hắn nghĩ đến nơi đó, dường như từ khi xuyên qua đến thế giới này mình chưa từng đến đó bao giờ.
Hiện tại dẫn theo các em bé mới nghĩ đến việc đến đó chơi đùa, chỉ là mang theo ai cũng không đơn giản, không thể đối xử như các em bé bình thường, để bọn nàng qua đó chơi dường như hơi...
"Ta muốn đi!" Đang ăn bánh kem, Lâm Dao Dao lập tức nói.
Bọn nàng cũng sẽ không ở Lũng thành quá lâu, cho nên nhân lúc có thời gian tự nhiên là sẽ chơi cho hết.
"Được, vậy ăn xong rồi đi."
Trịnh Dật Trần cười cười, lấy điện thoại di động xem đồng hồ, mấy ngày gần đây thời tiết cũng không tệ, chỉ có sương mù đôi chút, vẫn có thể thoải mái ra ngoài đi chơi.
Liễu Hồng Chiêu các nàng không có hứng thú với mua sắm cho lắm, bọn nàng lại rất thích những trò vui, giống như là muốn bù đắp cho những thiếu thốn thời thơ ấu... Được thôi, xét theo tuổi của bọn nàng thì cũng không tính là bù đắp.
Những trò mạo hiểm kích thích không có nhiều thách thức đối với bọn họ, Liễu Hồng Chiêu các nàng vẫn có thể chơi rất vui.
"Trường Thanh ca, phía kia là... bể bơi?" Kỳ Tương Vân nhìn chỗ bên cạnh sân chơi, tò mò hỏi.
Trịnh Dật Trần khẽ gật đầu: "Công viên nước."
"A" Kỳ Tương Vân không hỏi thêm.
Bọn nàng đã tiếp xúc với không ít thế giới, nhưng quan niệm thì vẫn lấy thế giới bản địa làm chủ, nhìn những nam nữ mặc đồ bơi ở phía đó, dù sao các nàng cũng không muốn làm như vậy.
Kỳ Tương Vân lén nhìn Trịnh Dật Trần một chút, nếu như là ở chỗ riêng tư thì ừm... chắc chắn nàng sẽ không ngại mặc đồ bơi, nhưng ở chỗ này thì thôi vậy, nàng không cảm thấy đồ bơi khác gì nội y bây giờ.
Khi dẫn theo ba em nhỏ đi qua một nhà ma, Kỳ Tương Vân nói: "Nhà ma? Kỳ gia trấn hiện đang nghiên cứu không ít pháp thuật liên quan đến quỷ vật, cả thúc đẩy quỷ vật và xua đuổi quỷ vật đều có không ít."
"...Các ngươi nghiên cứu cái đó làm gì vậy?"
"Chỉ là nghiên cứu để phát triển thôi mà, Kỳ gia trấn bây giờ vẫn còn rất nhiều bộ xương khô, rất nhiều người đến luyện võ trường đều quen với sự tồn tại của những bộ xương đó, xem chúng như tiền bối."
Tiền bối? Trịnh Dật Trần tưởng tượng, ách, nói theo một ý nào đó thì đó quả thực là tiền bối?
Dù sao cũng thành xương khô cả rồi, thời gian qua đời chắc chắn không ngắn.
Còn ở Kỳ gia trấn, những bộ xương đó vẫn luôn phát huy tác dụng quan trọng, là bạn luyện tập quan trọng cho những người mới đến luyện võ, thiếu đi những bộ xương đó, tốc độ tích lũy kinh nghiệm thực chiến của những người mới sẽ không nhanh được.
"Chúng ta vào xem một chút đi?"
"Có thể, nhưng không được phép động tay động chân với nhân viên." Nghĩ đến sức chiến đấu của ba đứa nhỏ, Trịnh Dật Trần vội vàng nhắc nhở.
Ngay cả người ít khi nói cười như Liễu Hồng Chiêu cũng lập tức gật đầu: "Sẽ không."
Bọn nàng xác thực không ra tay với nhân viên, thậm chí khi vào trong còn tỏ ra rụt rè hơn rất nhiều, nhà ma Lũng thành tràn ngập hơi thở công nghệ cao, hơn nữa còn chiếm diện tích cực lớn, bên trong có không ít người.
Mặc dù ở những khu vực khác nhau, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng kêu thảm thiết từ xa vọng lại, khiến cho đám Liễu Hồng Chiêu đều tỏ ra nhát gan hơn hẳn, thừa dịp không gian trong nhà ma, liều mạng xích lại gần Trịnh Dật Trần.
"Các ngươi..."
"Ha ha ha, anh Trường Thanh ơi, em sợ quá." Lâm Dao Dao mặt mũi đầy vẻ sợ hãi, vội vàng áp sát vào người Trịnh Dật Trần.
Đây là sợ hãi sao? Đến là buồn cười.
Trịnh Dật Trần nhìn đám nhân viên đóng vai ma quỷ có chút xấu hổ ở đằng xa, vội nói: "Trẻ con không hiểu chuyện..."
Nhìn Tasia Philo đang ngồi trên vai Trịnh Dật Trần với vẻ mặt tò mò, nhân viên đóng vai ma quỷ có chút thất vọng bỏ đi.
Cái này đúng là không hiểu chuyện quá đi, còn không sợ ma à?
"Anh Trường Thanh, chúng ta chơi thêm ván nữa nhé?" Rời khỏi nhà ma, Liễu Hồng Chiêu với cặp mắt đỏ được hóa trang kỹ lưỡng nhìn Trịnh Dật Trần, cô nàng không mấy sợ nhà ma, nhưng lại đặc biệt thích cảm giác có thể kề cận bên Trịnh Dật Trần trong đó.
Trên đường đi, bọn họ đã chứng kiến không ít cặp đôi nam nữ, ở trong nhà ma dính chặt lấy nhau giống như một điều hết sức bình thường, trong khi đó ở những nơi khác, các cặp đó cùng lắm cũng chỉ nắm tay nhau.
"Đúng đấy đúng đấy, chơi thêm ván nữa đi, bên trong có nhiều đường khác nhau lắm, đã đến rồi thì mình đi hết cho biết." Lâm Dao Dao tranh thủ đề nghị.
"Vậy coi như chơi không chỉ một lần."
Trịnh Dật Trần không ngờ các nàng lại có hứng thú với nơi này đến vậy...
Một tiếng hét thảm.
Nhìn thuộc hạ của mình đang bị xử lý không xa, một thanh niên thần sắc lộ rõ chút hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng trấn định: "Các ngươi, các ngươi thắng rồi, ta sẽ dừng tất cả hành động..."
"Muộn rồi." An Lung Linh đi đến, có chút thương hại nhìn thanh niên này, đối phương cũng là người của An gia, An Lung Linh đã thấy hắn trong một buổi họp gia tộc, xét về bối phận thì hắn còn là anh họ của cô.
Đáng tiếc đối phương đã làm điều không nên làm.
"Ngươi không thể giết ta! Chúng ta đều là người của An gia, ngươi giết ta thì ngươi cũng chẳng có kết quả tốt!" Thanh niên rốt cuộc không kìm nén được hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn chưa tuyệt vọng, An gia có gia quy.
Thông thường sẽ không có chuyện tự giết hại lẫn nhau, cho dù thất bại trong một vài cuộc tranh đấu thì cùng lắm cũng chỉ trở thành nhân vật tầm thường trong gia tộc, được tùy ý sắp xếp đến một nơi nào đó ‘đi làm’ và không thể tiếp xúc đến các vấn đề cốt lõi của gia tộc.
Nếu An Lung Linh bây giờ giết hắn, thì cô cũng sẽ phải gánh tội danh sát hại thành viên gia tộc.
"Không đâu, có những việc ngươi làm kín đáo lắm, nhưng đã làm thì là làm thôi, anh họ à, chuẩn bị tinh thần để trải nghiệm cuộc sống mới nhé." An Lung Linh cười nói: "An Kha em gái đang cần nhân tài như anh đấy."
"...Nàng?" Sắc mặt thanh niên giờ đây không còn là hoảng sợ mà là sợ hãi: "Không, ngươi không thể làm thế, ta muốn gọi điện thoại!!"
"A a a a~" An Lung Linh khẽ cười, vỗ tay một tiếng, một nhân viên hành động trang bị vũ trang đầy đủ mang đến một chiếc điện thoại, An Lung Linh ném điện thoại cho thanh niên: "Gọi đi, lần này ta là tổng quét."
"Tổng quét?" Thanh niên càng thêm bất an, nhìn chiếc điện thoại ném vào người mình lộ ra vẻ chần chừ, nhất thời không có ý định gọi.
Tổng quét hành động, điều đó có nghĩa là lần này An Lung Linh hành động đã được cấp cao của An gia chấp thuận, ý nghĩa của điều này khỏi cần nói cũng hiểu, lúc này gọi điện thoại, khiến thanh niên không khỏi suy nghĩ có phải An Lung Linh đang lừa hắn không.
Gọi cho ai thì người đó xui xẻo.
"Ta tin gia tộc sẽ cho ta một công đạo!" Thanh niên không có ý định gọi điện.
Gọi điện thoại có thể sẽ liên lụy đến những người có thể giúp mình, không gọi thì nói không chừng còn có đường sống.
Chỉ là, khi bị đưa đến viện nghiên cứu của An Kha, thanh niên hoàn toàn tuyệt vọng, hắn thấy cả người mà trước đó hắn muốn gọi cũng ở đó, chỉ là đang nằm.
Giờ phút này hắn có thể xác định mọi chuyện mình làm đã bại lộ hoàn toàn.
Đánh cắp bí mật nghiên cứu của gia tộc, gia tộc cho phép cạnh tranh nội bộ, có kịch liệt cũng không chết, nhưng việc đó không bao gồm phản bội gia tộc!
Trong khoảng thời gian An Kha rời đi, không ít người trong An gia đã động lòng với những thứ An Kha để lại, tháng đầu không ai dám làm gì khác thường, tháng thứ hai liền có người bắt đầu manh động.
Nhân lúc An Kha không có ở đây, viện nghiên cứu mà nàng nắm giữ tuy phòng bị nghiêm mật, nhưng lại thiếu người chủ trì, có vài việc có thể thao tác được.
Tháng thứ hai còn chưa hết, đã có người bắt đầu hành động, An Kha thì lúc nào cũng có thể trở về, đương nhiên cũng có người nghĩ tốt nhất là nữ nhân đó mất tích đến chết.
An Kha khoảng thời gian trước tiếp xúc đến nghiên cứu quá trọng yếu, bởi vì Sinh Mệnh Tinh Tủy mà An gia cùng các gia tộc khác ở Lung thành đã xảy ra không ít tranh đấu kịch liệt, mặc dù cuối cùng An gia giành được thắng lợi, nhưng tin tức về thứ Sinh Mệnh Tinh Tủy này cũng bị không ít người biết đến.
Người bên ngoài gia tộc không có cơ hội thu được thì càng dùng tình báo, nhưng người bên trong gia tộc lại có thể, trong chuyện này lợi ích rất lớn, lớn đến mức rất nhiều người đều động lòng.
Hộ tống gia tộc phát triển có thể được rất nhiều, nhưng có nhiều thứ đạt được về sau cho dù là không có gia tộc, cũng có thể được nhiều hơn.
Hắn chính là người có ý tưởng như vậy...
Sinh Mệnh Tinh Tủy có thể mang đến không già không chết, nếu đạt được, cộng thêm sau khi chuẩn bị xong đường lui, tìm một cái dị tượng phù hợp rồi di chuyển đến đó, sau này An gia cũng không có khả năng truy sát tới.
Về phần việc dụ dỗ những thành viên gia tộc khác, đây chẳng qua là đối tượng bị lợi dụng mà thôi, lợi dụng bọn họ để đạt được đồ vật mong muốn, rồi sau đó đạt thành mục đích liền chạy trốn.
Kế hoạch rất tốt, nhưng vẫn chưa hoàn thành, chuyện này đã trước một bước bị bại lộ rồi sao?
"Không cần ôm hy vọng gì, hậu quả của việc phản bội gia tộc có ý đồ đánh cắp thành quả nghiên cứu Sinh Mệnh Tinh Tủy ngươi rất rõ." An Lung Linh không có tâm tính đùa bỡn con mồi gì, trực tiếp đâm thủng một tia hy vọng cuối cùng trong nội tâm thanh niên.
Nàng tiếp tục nói: "Ngươi cứ an tâm ở lại chỗ này sống thoải mái đi, biểu ca."
Nói xong nàng rời khỏi sở nghiên cứu, hành động còn chưa kết thúc đâu, hôm nay còn phải đưa không ít người đến nơi đây.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận