Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 65: Vậy không có cao như vậy (length: 7744)

"Cảm giác này cũng không tệ." Nắm chặt bàn tay, Trịnh Dật Trần không cảm thấy có gì không tốt về biến hóa của mình bây giờ, hắn vốn là người khác thường, vốn đã khác biệt với người bình thường, chỉ là lúc ban đầu xuất hiện dị thường, hắn vẫn cho rằng mình là người, nên mới không biến thành trạng thái không thể diễn tả.
Tương đương với việc nói rằng cái khuôn mẫu này của hắn đã cố định, sau này nếu có thay đổi gì, cũng hẳn là dựa trên cơ sở khuôn mẫu này mà tăng lên. Nếu có kiến thức chuyên môn thì càng tốt, ít nhất hắn sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút.
Giống như bây giờ, mặc dù bản thân không có cảm giác gì không tốt, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng không yên. Hắn lấy gương ra soi mặt mình, da dẻ cũng không biến thành tái nhợt, răng vẫn bình thường, càng không xuất hiện thứ như răng mèo.
Cũng không biến thành giống như đám hút máu quỷ kia, miệng đầy răng nanh.
Thay xong bộ quần áo để bên cạnh, Trịnh Dật Trần nhìn trang phục trên người mình. Thay xong bộ đồ này xem như đã hoàn toàn hòa nhập vào hoàn cảnh. Áo chống đạn vẫn còn dùng được, nhưng những bộ quần áo khác đã hư hại, không thể mặc thường ngày được nữa.
Quần áo bình thường thì cứ mặc quần áo bình thường thôi, ít nhất mặc vào cũng thuận tiện hơn chút.
"Đây là?" Katrina, người cùng Trịnh Dật Trần ra ngoài dạo phố, nhìn vào một tờ bố cáo dán trên bảng thông báo. Tờ bố cáo đó có dấu ấn của giáo hội, nội dung đơn giản dễ hiểu, chính là thông báo một sào huyệt hút máu quỷ gần đó đã bị bọn họ xử lý xong.
Sau này thương đội và các thương nhân khác có thể đi qua con đường thuộc phạm vi sào huyệt hút máu quỷ một cách bình thường. Tiếp sau đó là một loạt những lời lẽ râu ria, Trịnh Dật Trần đọc mà thấy mệt mỏi buồn ngủ.
"Đây chính là các ngươi giải quyết đám hút máu quỷ à?" Katrina thấp giọng nói với thanh niên bên cạnh: "Rõ ràng là các ngươi làm mà..."
"Cũng không hẳn, ta bên này nhận tiền, bọn họ nhận lấy vinh dự, mà thứ như vinh dự đối với ta mà nói thì vô dụng."
Chỉ cần gặp được dị tượng, hắn xác định thế giới liên quan đến dị tượng đó lợi hại hơn, thì hắn sẽ trực tiếp đi qua đó, đâu cần phải ở lại thế giới này làm gì nữa. Cho nên mới nói, người xuyên việt không có vướng bận, không lo lắng gì, lại không có tâm bệnh, sau khi gặp vài chuyện thì tâm tính muốn dứt khoát liền trở nên rất tùy hứng.
"Ngươi hãy suy nghĩ kỹ quyết định của mình. Chờ sau này tìm được dị tượng, ta sẽ rời đi không chút do dự. Còn ngươi, ngươi ở đây vẫn còn người nhà. Ngươi phải xác định xem mình muốn trải nghiệm mạo hiểm, hay là theo đuổi tri thức như Elena."
Elena chính là tên của nữ vu trong rừng.
"Ta..."
"Ngươi đã ra ngoài được mấy ngày rồi, hãy suy nghĩ thật kỹ đi." Trịnh Dật Trần nói xong, nở một nụ cười: "Nếu ngươi muốn quay về, ta có thể đưa ngươi về. Nếu ngươi thật sự quyết định chọn cuộc sống mạo hiểm mà không hối hận, vậy ta cũng sẽ không có gánh nặng gì."
Có mỹ nữ đi theo bên cạnh vẫn là một chuyện rất vui vẻ. Quan hệ tốt không chỉ làm đẹp mắt khi ở chung, mà vào những lúc khác cũng vậy. Huống hồ nàng còn là một nữ vu, mặc dù uy lực ma pháp rất kém, nhưng đó cũng là ma pháp. Vấn đề chủ yếu nhất hiện giờ là đối phương còn có người nhà.
Cứ như vậy, Trịnh Dật Trần không thể nào trực tiếp bắt cóc người ta đi, cái kiểu không thèm suy nghĩ mà cứ làm rồi thấy chẳng sao cả. Đối với Elena thì Trịnh Dật Trần lại không hề có suy nghĩ kiểu đó.
Trong lúc Katrina đang cân nhắc chuyện này, Raymond tìm đến. Hắn đã sắp xếp xong xuôi chuyện của những người săn ma đã chết. Số tiền thưởng đó đủ để gia đình của những người săn ma kia tiêu xài rất lâu, chỉ cần người nhà bọn họ không tiêu xài phung phí, số kim tệ đó ở thời đại này vẫn rất có giá trị.
"Ngươi thích ứng với cuộc sống ở đây rất tốt." Trong quán rượu, Raymond nói với Trịnh Dật Trần: "Thân thể hồi phục thế nào rồi?"
"Vết thương nhỏ không vấn đề gì, nhưng những chỗ khác vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục." Trịnh Dật Trần hơi kéo ống tay áo lên, để lộ phần băng quấn trên cánh tay, mu bàn tay hắn cũng có dán một miếng băng dán cá nhân.
Miếng băng này là để che đi vết trầy nhỏ trên mu bàn tay đã hoàn toàn hồi phục.
"Ha ha, dược phẩm hiện đại vẫn nên tiết kiệm một chút đi, dù sao cũng không có cách nào bổ sung, dùng một ít là vơi đi một ít. Nhớ ngày đó ta cũng mang không ít đồ tốt, kết quả dùng dần cũng hết sạch." Nói xong hắn gõ gõ đầu mình: "Nếu không phải nhận thức khác biệt, ta cũng chẳng khác gì người trong thế giới này."
"Thế giới này quá bất tiện, không có máy tính, không có điện thoại, càng không có mạng lưới, đi nhà vệ sinh cũng khó chịu." Trịnh Dật Trần oán trách. Là người hiện đại, sự phụ thuộc vào mạng lưới thì không cần nói nhiều. Về phần đi vệ sinh, thế giới này có giấy, nhưng thứ như giấy vệ sinh thì khó tìm.
Trịnh Dật Trần có mang theo một cuộn giấy vệ sinh, thứ đó hắn dùng thấy rất bình thường, nhưng đối với Katrina và nữ vu trong rừng Elena mà nói lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Katrina biết loại giấy mềm, nhưng thứ đó giá cả cũng không rẻ.
Raymond cũng lộ vẻ mặt một lời khó nói hết: "Có đôi khi ứng phó gấp, không thể không dùng lá cây... Thôi, không nói những thứ này nữa."
Bọn họ đổi sang một chủ đề thích hợp hơn: "Rủi ro của người săn ma lúc nào cũng cao như vậy sao?"
Lần đầu tiên hắn tham gia hành động nhóm của người săn ma đã có hai người chết.
"Cái này phải xem tình hình. Giống như lần này chúng ta gặp phải là thuộc về tình huống thiểu số. Bình thường không có nhiều hút máu quỷ tụ tập cùng một chỗ như vậy, với lại chúng ta cũng không ngờ pháp thuật của hút máu quỷ lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế. Ý chí của ngươi rất mạnh đấy, thế mà không bị ảnh hưởng bao nhiêu."
"Dù sao trước kia ta ngày nào cũng rèn luyện, chưa từng gián đoạn mà." Trịnh Dật Trần vừa cười vừa nói. Rèn luyện bản thân vốn là một việc rất khó kiên trì, chỉ cần gián đoạn một ngày, ngày hôm sau sẽ càng dễ dàng từ bỏ hơn.
Raymond tiếp tục nói: "Trí tuệ của phần lớn quái vật đều không cao như vậy. Trí tuệ của hút máu quỷ không tệ, thậm chí biết nói chuyện, nhưng đó cũng là vũ khí của hút máu quỷ. Bọn hắn sẽ ngụy trang thành người bị hại để lừa dối người qua đường. Có những con hút máu quỷ dù xấu xí nhưng lại có thể nói bằng giọng nói ngọt ngào chỉ thiếu nữ mới có."
Raymond chia sẻ kinh nghiệm của mình với Trịnh Dật Trần, tuy rằng lúc này chia sẻ thì đã hơi muộn. Bên ngoài sắc trời dần tối sầm lại. Raymond đã uống khá nhiều rượu, biểu cảm cũng trở nên phong phú hơn. Hắn đưa tay quệt đi giọt rượu còn sót lại trên ria mép, rồi nhướng mày với Trịnh Dật Trần: "Thế giới này tuy có nhiều chỗ bất tiện, nhưng cũng có nhiều chuyện trở nên tùy ý hơn. Ta biết một nơi có rất nhiều cô nương xinh đẹp, có hứng thú đi cùng không?"
"...Không, không được, ta vẫn còn là lần đầu, muốn giữ lại cho người mình thích." Trịnh Dật Trần lộ vẻ ngượng ngùng. Tuổi tác vẻ bề ngoài của hắn hiện giờ cũng không lớn, trong khi tuổi của Raymond nhìn qua còn lớn hơn hắn gấp đôi.
"Ngươi đến từ thế giới nào vậy hả, lại còn có kiểu suy nghĩ này." Raymond không nhịn được cười to hai tiếng, không tiếp tục chủ đề này nữa. Hắn lại uống thêm hai ngụm rượu: "Đã vậy thì hẹn gặp lại ngày mai. Cái chỗ ta nói đi chơi kia chắc không tìm được cô nương tốt đâu."
Raymond trả tiền rồi rời đi. Trịnh Dật Trần nhìn bóng lưng hắn khuất dần, thoáng có chút tiếc nuối...
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận