Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 150: Luyện công (length: 19576)

Học được cái này có thể trở nên mạnh hơn, không học cái này hắn vậy có biện pháp tăng cường một cái thực lực bản thân, bất quá trước mắt cần là nhanh nhanh tăng lên, trực tiếp đối kháng Thần Ma. . . Các loại.
Trịnh Dật Trần xoa xoa cằm, có vẻ như mình không có lý do gì để đối kháng Thần Ma, Thần Ma là của cái thế giới này, mình phụ trách chỉ là yêu hoa mà thôi, giải quyết hết yêu hoa thì còn lại đều không phải là chuyện gì.
Hoặc là nói còn lại đều là chuyện có thể từ từ giải quyết.
"Ngươi rất muốn học cái này?" Nhìn vẻ khát khao trong mắt Kỳ Tương Vân, Trịnh Dật Trần hỏi.
"Ừ." Cô bé ra sức gật đầu.
"Ngươi học được cái này có thể trong vòng mấy ngày trở nên rất giỏi đánh nhau?"
"Cái này có chút khó." Kỳ Tương Vân vội vàng nói, võ công này là đỉnh cấp, thậm chí không tính là võ công của phàm nhân, nhưng dù lợi hại đến đâu thì võ công cũng cần thời gian luyện tập, trừ phi có người tới quán đỉnh, miễn phí tặng thêm mấy chục năm, cả trăm năm công lực.
Các nàng quá yếu, bản thân Kỳ Tương Vân đã tiêu hao không ít máu mới miễn cưỡng sơ bộ học được Huyết Tu La, thể cốt của Liễu Hồng Chiêu và Lâm Dao Dao còn yếu hơn thì lại càng không cần nói, máu của Trịnh Dật Trần đã thay thế trình tự học tập ban đầu, vốn là điểm khởi đầu rất khó với các nàng thì bây giờ trở nên dễ dàng hơn.
? Lâm Dao Dao nghi hoặc nhìn Trịnh Dật Trần, rồi lại nhìn hai tay của mình, đưa tay vuốt vuốt tóc: "Không có mà? Ta cảm thấy rất tốt, hiện tại ta cũng có thể chiến đấu với một vài con quái vật rồi chứ?"
Nếu đổi thành trẻ con nghịch ngợm thì hắn đã chẳng quan tâm!
Cảm thấy có gì đó, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, hai cặp mắt sáng long lanh đang nhìn hắn.
Ánh mắt của Trịnh Dật Trần dừng lại trên người Liễu Hồng Chiêu một lát: "Hiện tại không tiêu cực nữa sao?"
Các loại võ công như Thiết Đầu Công, Thiết Bố Sam thì ở trong các quán trấn cũng có thu thập, loại võ công này trong giang hồ không khó kiếm.
Lăn lộn vài vòng thì tự làm mình tan nát.
Ý tưởng của hắn là liệu có thể lợi dụng chiêu huyết tế trong Huyết Tu La, trên cơ sở thanh máu đầy tràn, có thể thêm vào một lớp giáp màu trắng như thanh máu ngoài, khi có tiêu hao thì sẽ dùng phần thanh máu ngoài này để chống đỡ trước.
Không như hỗn hợp máu dịch đôi khi sẽ tăng lên chiến ý khi chiến đấu, nhưng nhờ có sự hỗ trợ từ máu của tồn tại cường đại thì vẫn có thể vượt qua tu luyện bình thường.
"Trường Thanh ca ca sao thế?" Phát hiện Trịnh Dật Trần đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, Lâm Dao Dao lập tức hỏi.
Chính vì đã luyện Huyết Tu La nên nàng mới biết, loại võ công này căn bản không thể luyện từ từ mới tốt được, thân thể người căn bản không thể chống đỡ nổi việc luyện loại võ công này, luyện từ từ chẳng khác nào đang tiêu hao sinh mệnh của bản thân, mà nàng lại có bao nhiêu máu để đốt khi luyện công?
Loại võ công này đặt vào thời loạn trước kia thì đúng là võ công ma đạo, nhưng thế giới đã biến thành như vậy rồi, chút quan niệm trước đây của nàng cũng không còn nữa, cái gì có thể giúp nàng mạnh lên, có chỗ đứng trong loạn thế, báo thù được mới là võ công tốt, chính đạo hay ma đạo giờ đã không còn quan trọng.
Trịnh Dật Trần nhìn ba cô bé trước mặt, cho nên nói, trước đây hắn muốn mọi thứ phải hoàn hảo, có cả võ công lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đánh quái thăng cấp, thế giới này chỉ thiếu một chút là có đứa học được cái thứ thiên mệnh chi tử này thôi.
Hút khô hắn thành người khô thì có thể thử chút?
Hắn cũng không phải nhất thiết phải cùng đám yêu hoa đó chết sống, vậy chỉ có thể dùng cách khác.
Dùng chiêu thức của đối phương để đối phó với đối phương, cảm giác này. . . Còn tùy người, coi chiêu thức là đạn, người là súng, nếu ngắm bắn cho chuẩn vẫn có thể giết chết kẻ chế tạo ra đạn.
"Ta cũng muốn đi."
Hắn đã xác nhận và suy nghĩ kỹ một vài chuyện, nhưng ba người vướng víu này, vẫn là người được sắp xếp riêng, hắn không tin nếu đối phó với yêu hoa mà không có một chút bất ngờ nào, nếu không phải quân địch thì vì cái gì mà làm như vậy?
Cô bé kinh ngạc nhìn Trịnh Dật Trần, nàng đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt thẳng thừng, nhưng Trịnh Dật Trần cứ vậy đồng ý? Khiến nàng không khỏi nghĩ mình đang mơ trong giấc mơ. . .
Có hắn phụ trợ, ba cô bé đã tăng tiến rất nhiều trong một ngày, nhưng khí chất thì cũng đầy vẻ ma tính.
"Ngươi đã học tà kiếm, tuy nắm giữ còn kém, nhưng cũng có thể thử một hai chiêu trong Huyết Tu La."
Trịnh Dật Trần đặt một cái cốc giấy xuống trước mặt: "Đã các ngươi học cái này rồi, thì cũng nhanh chóng trưởng thành đi, ta không có nhiều thời gian đâu, còn có vài việc ta cũng muốn kiểm tra một chút, chắc là cần các ngươi hỗ trợ đấy."
Làm vướng víu khiến Trịnh Dật Trần không thể đối phó với yêu hoa, nàng không muốn như vậy.
Các nàng trực tiếp được Trịnh Dật Trần kéo lên nấc thang cao hơn, có được khởi đầu mới.
"Mọi chuyện để sau rồi nói, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?"
"Các ngươi sau này sẽ không đều biến thành tiểu ma nữ đấy chứ?" Trịnh Dật Trần đánh giá trạng thái của Kỳ Tương Vân.
"Ăn chút gì không?" Trịnh Dật Trần lục lọi trong cốp xe máy, lấy ra hai viên đường phèn.
Trịnh Dật Trần mở đồ mang theo ra, đáng tiếc là không tìm được thứ gì dạng như bài thi kiểm tra cả.
Hắn nhìn về phía yêu hoa, nghĩ cách đối phó cái yêu hoa kia, thứ đó thực sự quá lớn, to như vậy dù chặt như chặt củ cải cũng cần một thời gian rất dài mới xong.
Đưa ba cái có tiềm năng làm muội muội xem sao?
"..."
Cha nàng từng nói với hắn, dù là võ công hay cơ quan thuật, chồng chất nhiều khi có thể ức hiếp người, nhưng đi tới cùng thì vẫn là ngõ cụt, cần có đủ mạnh mẽ hoặc biến ảo khó lường trong công kích mới được, từ xưa đến nay những người luyện thể bị đánh chết không phải số ít, những người luyện thể cường hãn kia ngoài cơ thể đủ mạnh, còn phải có phương thức tấn công xứng với sức mạnh đó.
Lúc ghi hình, Trịnh Dật Trần cũng có chút kinh ngạc, hắn thấy máu của mình như có vẻ rất thích hợp với lửa, một chén máu nhỏ, ở trong tay nàng không ngừng "Sôi trào", tốc độ giảm thể tích làm hắn cảm thấy có chút đáng thương.
"Cám ơn ngươi..."
Phóng hỏa không chuyên, sau khi hấp thụ máu của hỏa long, khiến hắn có được sự thân cận nguyên tố lửa và sức kháng hỏa, điều đó vẫn không đủ để hắn phóng ra được ngọn lửa thiêu đốt yêu hoa, cuối cùng còn phải dùng cần câu cá hỗ trợ đốt, mà lượng lửa lại rất lớn.
Cô bé bưng một đám máu trôi nổi, máu dần dần sôi lên, biến thành sương máu hòa vào cùng sương máu mà nàng tạo ra khi luyện công, Trịnh Dật Trần đứng một bên cầm điện thoại giống người qua đường thích xem náo nhiệt và chụp ảnh đăng vòng bạn bè, ghi lại quá trình này.
Phải tìm cách giải quyết nhanh gọn yêu hoa, dù không được thì cũng phải dùng phương thức có thể giải quyết được, ví dụ như thiêu trụi thứ đó.
Võ công Huyết Tu La có dễ luyện không? Đối với Kỳ Tương Vân có nền tảng võ công thì rất dễ luyện, hôm đó đã có chút thành quả, đây chỉ là bước nắm bắt cơ bản, Huyết Tu La không khó học, khó là ở quá trình luyện công lấy chiến dưỡng chiến, bình thường lúc luyện công, Huyết Tu La tăng lên cũng chỉ hơn chút so với các loại võ công khó luyện thôi.
Trịnh Dật Trần nghĩ ngợi, trong tay xuất hiện một thanh đoản thương đen, đầu thương nhọn hoắt vẩy xuống cánh tay: "Thử cái này xem sao?"
Còn về biểu hiện luyện công, ở thế giới này quá bình thường, thế giới này thật sự có thể vung tay đánh ra mấy chục con Kim Long, Thần Ma cũng có, vậy loại biểu hiện lực của võ công này thì có đáng gì?
Phải biết rằng trong thế giới này võ công có thể trực tiếp đối kháng với pháp thuật.
Hai cô bé này lúc mới bắt đầu không có nội tình võ công gì nên vẫn không có tiến triển.
Hiện tại đối phó những tiểu lâu la kia với hắn đã không còn bất cứ tác dụng nâng cao nào, khi đối phó với các sinh vật nhiễu sóng thông thường thì hút máu coi như lãng phí thời gian, có hao tổn mới có chút tác dụng, còn lúc không có tiêu hao, đầy máu thì hút máu nhiều hơn cũng không làm thanh máu bản thân gia tăng thêm được.
Vậy nên, người luyện loại công pháp này ít, ngoài việc yêu cầu có thiên phú thì cũng là cần thời gian để mài dũa, thiên phú tốt chỉ là loại người có thân hình to cao cường tráng, còn thời gian mài dũa chính là nghĩa đen của nó, võ công này không yêu cầu nghiêm ngặt về thiên phú võ học như vậy.
Ngược lại Kỳ Tương Vân nghe qua chút võ công tuyệt thế, có thể học được Huyết Tu La sau khi bắt đầu hình thức lấy chiến dưỡng chiến, vậy thì sự tăng lên sẽ nhanh chóng được đẩy nhanh.
Mấu chốt là làm sao để sinh tồn tốt trong hoàn cảnh này, sống không nổi thì còn ở đó mà so chính tà làm gì?
Để trong quan tài mà so sánh.
Lâm Dao Dao hai mắt lấp lánh nhìn Trịnh Dật Trần: "Ta cũng muốn học cái này."
Nhưng khi đối mặt với thần binh lợi khí phá giáp thì lại không đáng kể.
"Vậy cái này đi, ta thử cảm giác." Trịnh Dật Trần liếc mắt nhìn yêu hoa, tà kiếm... không, phải gọi là Huyết tế trảm mới đúng, thứ đó có vẻ giống như thứ Chiến Cuồng Tu La vốn có.
Ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có hiệu quả chứ?
"Loại võ công này cần lấy chiến dưỡng chiến, mà chống đỡ máu cùng chiến ý là chất dinh dưỡng, sau khi luyện thành thì chỉ cần không ngừng giao thủ với quân địch thì sẽ nhanh chóng mạnh lên." Kỳ Tương Vân căng mặt nói: "Ta học cái này có thể đối phó với mấy con quái nhiễu sóng, giống như quả cầu tuyết vậy, nhanh chóng lớn mạnh."
Cô bé mặt đỏ bừng, trông vô cùng đáng yêu, khiến hắn chỉ muốn đưa tay nhéo má. Dưới mí mắt nàng xuất hiện một vệt đỏ nhạt, trông hơi ma quái.
Võ công và nội công đều rất quan trọng, nhưng chiêu thức thực chất là có thể kết hợp với các loại nội công khác để sử dụng, chỉ là uy lực phát ra sẽ khác biệt. Đương nhiên, nếu xung đột hoàn toàn với nội công thì sẽ bị phản phệ.
Kỳ Tương Vân không nhịn được liếc mắt, ‘Đại ca ca’ trước mặt cái gì cũng tốt, trời sinh thần lực, tự có dị năng, không bị ảnh hưởng bởi yêu hoa và các dị tượng do quái vật gây ra, có thể đối chiến với cả Thần Ma hóa thân, nhưng lại là một kẻ võ si chính hiệu.
"Mẹ nó..." Nhìn máu trong chén bị Kỳ Tương Vân đổ ra, lơ lửng trong lòng bàn tay nàng, khóe miệng Trịnh Dật Trần không khỏi giật giật. Mới sơ bộ nắm giữ võ công mà đã có thể làm được như vậy sao?
Thế giới có cả pháp thuật và thần ma quả thật khó lường.
"Ha ha ha ha, sau này các ngươi sống tốt là được rồi, đừng có... tùy tiện hại người nữa là được." Trịnh Dật Trần đưa tay xoa đầu Lâm Dao Dao: "Sao lần này học nhanh vậy?"
Kỳ Tương Vân nhìn Lâm Dao Dao và Liễu Hồng Chiêu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Là máu của ngươi có tác dụng giúp đỡ, các nàng chưa từng học võ công, khi luyện công bị ảnh hưởng bởi khí huyết nên khó tiến triển, có thêm ngoại lực hỗ trợ liền bỏ qua được công đoạn đó."
Liễu Hồng Chiêu nhìn ly máu đầy trước mặt, vẻ mặt có chút áy náy. Đến khi dùng máu Trịnh Dật Trần tu luyện, nàng mới hoàn toàn xác định rằng trước đây mình đã suy nghĩ quá nhiều. Máu của Trịnh Dật Trần chính là máu người bình thường, chứ không phải máu yêu ma gì cả.
"Nói thì nói vậy, nhưng ta không thể lập tức học được thì cũng vô ích thôi."
"Không phải vậy... Thôi được, lát nữa ta phải đi đối phó với đám sinh vật nhiễu sóng, các ngươi cẩn thận." Trịnh Dật Trần xua tay, nhìn ba người đang luyện công, đặc biệt là Liễu Hồng Chiêu, cô bé này vừa nghe thấy Trịnh Dật Trần nói xong đã mở mắt ngay lập tức.
Máu của hắn làm mồi nhử có thể khiến sinh vật dị thường trở nên điên cuồng, chẳng lẽ bản thân hắn cũng giống như thịt Đường Tăng hay sao?
Hắn không hiểu vì sao mình lại trở nên hấp dẫn trong mắt những sinh vật dị thường kia, nhưng nếu đã có thể thu hút chúng, thì cũng chứng tỏ bản thân mình có gì đó đặc biệt.
Nhìn Liễu Hồng Chiêu cũng kết thúc gần như đồng thời với Lâm Dao Dao.
Nhìn nửa ly máu trong chén giấy, Kỳ Tương Vân vừa mới thu công trong mắt hiện lên vẻ khao khát. Từ khi sơ bộ nắm giữ Huyết Tu La, nàng đã trở nên rất mẫn cảm với máu, đây không phải là thao túng máu, mà là dùng máu làm nhiên liệu để tăng cường độ mẫn cảm của mình, cũng là một cách tu luyện.
Đến đây, cô bé nhìn Trịnh Dật Trần với vẻ mặt rất chân thành: "Ngươi cũng đừng vì chúng ta mà không thể dễ dàng đối phó với yêu hoa chứ?"
"Trong thời buổi này, cũng chẳng có gì khác biệt cả." Kỳ Tương Vân nhìn vệt trắng cùng những sợi chỉ đỏ thô xung quanh, trên thế giới này còn bao nhiêu người sống nàng không rõ, nhưng cho dù có nhiều người đi chăng nữa, thì ma đạo hay chính đạo trong cái môi trường này có gì khác nhau đâu?
Thì cũng chẳng có ai bị thiệt hơn ai.
Cái loại võ si kia là thích võ thành si, còn hắn thì đúng là đồ ngốc!
"Đã nói vậy rồi, sau này không được nói những lời như thế nữa, ngươi thật sự muốn học sao?"
Trịnh Dật Trần lại lấy ra thêm hai chiếc cốc giấy nữa.
Một ngày sau đó.
Liễu Hồng Chiêu lên tiếng: "Ngươi muốn đi đối phó yêu hoa, chúng ta không thể tự bảo vệ mình trong sương đỏ, như vậy sẽ liên lụy đến ngươi thôi."
Cũng có thể tăng cường một chút thể chất, còn việc muốn đi được bao xa thì vẫn còn thời gian để mài giũa, khi chưa đạt đến trình độ nhất định, thì luyện hay không luyện cũng không khác biệt là mấy. Dù sao cũng cần nội công hộ thể để ngăn cản đao kiếm, chứ đừng nói đến đao thương bất nhập.
Khi giảng giải nội dung, Trịnh Dật Trần cũng có thể nói luyên thuyên vài câu. Lúc đầu nghe còn có chút đạo lý, nhưng nghe nhiều lại thành chuyện ông nói gà bà nói vịt, lệch lạc hết cả lên, theo cách hắn mô tả thì không luyện chết người mới lạ... À, cũng có thể với những người có thể chất như Trịnh Dật Trần thì có thể thử, nhưng đó cũng chỉ là thử mà thôi.
Kỳ Tương Vân là người nắm vững cơ bản nhất. Khuôn mặt nhỏ của cô bé tái nhợt, cơ thể bao phủ bởi sương máu nhàn nhạt, đám sương máu này sau khi nàng thu công liền quy về cơ thể, nhưng sắc mặt tái nhợt của nàng vẫn chưa hồi phục.
Nửa ly máu giấy này mang đến cho nàng cảm giác còn nhiều hơn cả số máu mà nàng đốt cháy trong quá trình luyện công, quan trọng hơn là máu này mang đến cho nàng một sức hấp dẫn lạ thường.
"Ừm... Các ngươi có cảm thấy..." Trịnh Dật Trần đưa tay gõ đầu: "Trạng thái của các ngươi có chút không đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận