Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 209: Muốn đầu (length: 12258)

"Hết bận rồi à? Nên ăn cơm đi."
"A... Biết rồi, ngươi là mẹ ta sao?" Nghe được tiếng nói ngoài xe, Tưởng Vi lớn tiếng đáp lại: "Mới qua bao lâu đâu, lại muốn ăn cơm rồi."
Nàng nhìn thoáng qua thời gian, được rồi, đã qua một lúc lâu, nhếch miệng, thu dọn một chút năm chương trình đang treo trên bàn, nàng rời khỏi xe căn cứ, nhìn mấy que thịt nướng kia, Tưởng Vi thở hắt ra một hơi: "Ta đi rửa rau gọi món."
Ngày nào cũng ăn thịt nướng cũng không phải là cách hay, lúc nàng quay về thì thấy Trịnh Dật Trần đã lấy ra một cái nồi: "Nồi lẩu? Cái này thì được."
Lúc ăn cơm Trịnh Dật Trần lắc lắc điện thoại di động của mình: "Có muốn học võ công không?"
"A? Ngươi không phải nói ở thế giới này võ công rất khó phát huy tác dụng sao? Ta có thể học ma pháp không?"
"Ma pháp? Cũng được, nhưng ma pháp ta tích lũy được cũng không nhiều, ngươi thử từng cái một xem sao?"
"Được thôi."
"Chờ ăn cơm xong đã."
Vốn nàng cảm thấy bữa cơm này ăn xong sẽ tăng cân, có chút chán ăn, nhưng vì lời nói của Trịnh Dật Trần khiến nàng ăn ngon miệng hẳn lên, sau khi đắc ý ăn xong bữa cơm, nàng liền không thể chờ đợi được mà ngồi xuống bên cạnh Trịnh Dật Trần tìm hiểu thông tin về ma pháp. "Ngươi biết nhiều thế, có người chuyên dạy ngươi à?"
"Ta quen hai nữ vu, còn có một con hỏa long."
"... Thật đúng là một cuộc đời đủ kỳ huyễn."
Tưởng Vi tìm hiểu kiến thức ma pháp, kết quả là nàng phát hiện hình như mình chẳng có thiên phú gì liên quan cả, dựa theo cách Trịnh Dật Trần dạy, Trịnh Dật Trần dù sao cũng có thể miễn cưỡng dùng được một chút ma pháp cấp cực thấp, còn nàng thì lại chẳng có chút cảm giác nào. "Chúng ta vẫn nên nói chuyện võ công đi, ít nhất ta thấy cái này còn khá hữu ích, ví dụ như có thể rèn luyện thân thể?"
Thế giới này có kỹ thuật tăng cường gen, cơ mà con người ấy mà, khi có nhiều thứ rồi thì lại bắt đầu đề xướng một tình huống khác, kỹ thuật tăng cường gen phát triển tốt, liền có người đề xướng người vượn, chỉ là đề xướng thì đề xướng vậy thôi, không có nhiều người để trong lòng. Việc nàng trước kia thường xuyên ngồi trước máy tính mà không bị cận thị hay béo phì chính là có liên quan trực tiếp đến loại kỹ thuật này. "Ta biết Thiết Bố Sam."
" Ngươi lại nói loại võ công này với một nữ sinh?"
"Này, ngươi đang coi thường loại võ công này sao? Nó nói thế nào cũng là luyện thể, luyện tốt rồi thì lợi ích vẫn là rất nhiều!"
"Sẽ không làm da trở nên thô ráp sao?"
"Vậy phải xem luyện thế nào, muốn thấy hiệu quả nhanh thì chắc chắn sẽ thô ráp, nhưng luyện đến đại thành rồi thì sẽ lại trở nên mịn màng tinh tế."
Võ công trong thế giới của Kỳ Tương Vân có không ít đều như thế này, chỉ cần luyện đến trình độ đại thành, những ảnh hưởng do luyện công trước đó mang lại đều sẽ biến mất, đại thành mang ý nghĩa 'phản phác quy chân'. Thiết Bố Sam đại thành sẽ không để người khác tùy tiện nhìn ra là đã luyện qua loại võ công này, Ưng trảo công đại thành rồi, người trong nghề nhìn ngón tay cũng rất khó liên tưởng đến việc đối phương đã luyện loại võ công này. Còn về việc Thiết Bố Sam đại thành có thể chống đỡ được công kích đao kiếm hay không thì chưa nói, dù sao loại võ công này luyện tốt rồi thì sức chống đỡ với các loại công kích quyền chưởng là rất cao, còn có thể kháng cự hiệu quả công lực thẩm thấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận