Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 49: Không biết cưỡi ngựa (length: 8187)

Nếu có chỗ để giải thích thì giải thích một chút cũng không sao, còn nếu không có chỗ để giải thích, thì dù giải thích thế nào đi nữa đối với người khác cũng chỉ là giải thích cho có lệ, vậy thì còn giải thích làm gì? Cứ trực tiếp dùng hành động tỏ thái độ là được rồi!
Nhìn cái thái độ kiểu 'Các ngươi đánh không lại ta, thì làm gì được ta' của Trịnh Dật Trần, những người đang vây ở đây đều cảm thấy gã này cực kỳ thô lỗ, không một chút ưu nhã nào. Cơ mà, nếu Trịnh Dật Trần không thô lỗ thì bọn họ cũng sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ.
Ngoài ra, Trịnh Dật Trần cũng thu lại suy nghĩ trước đó của mình, súng ống trong cái trấn nhỏ này... không ít nha!
"Vẫn nên liên hệ cảnh sát thôi..." Những người có quyền lực trong trấn nhỏ tập hợp lại một chỗ thương lượng rồi đưa ra quyết định. Trịnh Dật Trần là người săn ma, không phải cảnh sát, cho đến bây giờ hành vi của đối phương cũng không có gì bất thường, ít nhất là nhìn bề ngoài thì không có gì lạ cả.
Nhưng hắn chung quy vẫn là một người không rõ lai lịch, cộng thêm việc trong trấn nhỏ lại có người bị hại, bất kể chuyện này có liên quan đến Trịnh Dật Trần hay không, đây đều không phải là việc bọn họ có thể giải quyết được, việc này nên tìm người chuyên nghiệp.
"Đó chắc chắn là hiểu lầm." Bên bờ sông, Katrina có chút tức giận nói.
"Nhiều người không nghĩ như vậy đâu. Ta chuẩn bị vào rừng hai ngày, chỗ các ngươi có ai rành về khu rừng này không?" Trịnh Dật Trần đứng dậy. Chuyện hiểu lầm này người khác cũng chẳng tin, đã vậy thì cứ trực tiếp lấy ra chứng cứ là được.
Xử lý cái tên không đầu kỵ sĩ kia.
"Một vài lão nhân trong trấn rất rành về rừng, hay là ta đi cùng ngươi nhé?" Katrina nhìn Trịnh Dật Trần với vẻ hơi mong đợi.
Trịnh Dật Trần có chút im lặng liếc nhìn thiếu nữ này, em gái à, ngươi chủ động như vậy rất dễ xảy ra chuyện, hơn nữa còn là đi vào rừng cùng một nam nhân lạ mặt. Huống chi thời đại này vẫn còn tương đối lạc hậu, thật sự muốn đi cùng, vạn nhất mình nảy sinh chút tà niệm...
"Người nhà ngươi chắc chắn không đồng ý đâu, với lại đi vào đó rất nguy hiểm, một mình ta đi là được." Trịnh Dật Trần xua tay, rời khỏi bờ sông. Nhìn Trịnh Dật Trần rời đi, Katrina có chút do dự, nàng thật sự rất muốn đi theo.
Dù cho người nhà nàng không đồng ý, cảm giác mà Trịnh Dật Trần mang lại cho nàng khác hẳn với bất kỳ thanh niên nào trong trấn. Đa số những người kia đều chỉ nghĩ đến việc sống mãi ở trấn nhỏ, chưa hề có suy nghĩ nào khác xa hơn.
Mà Trịnh Dật Trần thì lại khác.
Trong rừng rậm, Trịnh Dật Trần nhìn những cây cối vặn vẹo nơi đây, cộng thêm sương mù nhàn nhạt và dây leo rủ xuống từ trên cây, khiến cho bầu không khí của cả khu rừng càng thêm quỷ dị. Hắn một tay cầm cần câu cá, một tay cầm súng, tìm kiếm dấu vết để lại trong rừng.
Hắn đang tìm dấu vó ngựa. Ban đêm rất khó tìm những vết tích này, ban ngày tìm thì tương đối dễ dàng hơn. Không đầu kỵ sĩ cưỡi ngựa, mà con ngựa đó cũng không phải loại có thể đi lại trên hư không. Chỉ cần tìm được một chút vết tích, luôn có thể phát hiện thêm tin tức mới.
Tiếng vó ngựa từ đằng xa vang lên. Trịnh Dật Trần nhìn về phía nơi phát ra tiếng vó ngựa, một thiếu nữ mặc áo choàng trùm đầu màu trắng đang cưỡi ngựa đuổi theo, nàng còn dắt theo một con ngựa khác.
"..." Trịnh Dật Trần ghi nhận lòng tốt của thiếu nữ, nhưng vấn đề là hắn không biết cưỡi ngựa. Là một thanh niên thành thị tiêu chuẩn, việc đi xe đạp, lái xe máy thì không thành vấn đề, nhưng ngựa thì đúng là thứ hiếm thấy trong thành phố.
Lung thành có chuồng ngựa, nhưng hắn cũng không phải loại nhà giàu, rảnh rỗi cũng chẳng đời nào đi đến những nơi đó để tiêu khiển.
"Gặp không đầu kỵ sĩ mà không có tọa kỵ thì rất khó đuổi theo đó."
"Đuổi theo là một chuyện, chủ yếu là ta không biết cưỡi ngựa."
Trịnh Dật Trần nói với vẻ mặt thành thật. Biểu cảm của thiếu nữ lập tức đơ ra, nàng có chút sững sờ nhìn Trịnh Dật Trần. Là người săn ma mà lại không biết cưỡi ngựa? Đây không phải là kiến thức cơ bản sao?
"Có lẽ ngươi không tin, nhưng sự thật đúng là như vậy." Trịnh Dật Trần cũng thấy hơi đau đầu. Cưỡi ngựa gì đó hắn thật sự không biết. Bảo hắn ngồi trên lưng ngựa thì không vấn đề gì, nhưng làm sao để điều khiển tiếp theo thì hắn chịu, cũng không thể học theo trong phim ảnh, kẹp chặt bụng ngựa rồi hét 'yá' một tiếng để điều khiển. Hắn chỉ việc nhìn thẳng về phía trước, còn lại thì để con ngựa tự tìm cách xoay sở.
"Vậy... hay là ngươi và ta cưỡi chung một con ngựa nhé?" Katrina xuống ngựa, vỗ vỗ con ngựa còn lại bên cạnh. Con ngựa này tự động chạy về phía bìa rừng. Nơi này cách trấn nhỏ không xa, ngựa nhà nàng gần như cả trấn đều biết, quãng đường ngắn thế này nó có thể tự chạy về nhà, lại càng không có ai chặn đường.
"Ngươi cưỡi trước đi, ta còn muốn tìm thêm chút dấu vết." Trịnh Dật Trần không cưỡi ngựa chung với thiếu nữ, không phải là không muốn, mà hắn đến đây là để làm việc chính, ngồi trên lưng ngựa thì làm sao làm việc được?
Katrina nhìn Trịnh Dật Trần đang tìm kiếm manh mối. Nàng lại thấy được vài thứ mới lạ trên người Trịnh Dật Trần. Hắn lấy từ trong ba lô ra một cái hộp nhỏ, trong hộp đựng một thứ giống như cánh quạt thu nhỏ của cối xay gió. Sau khi lắp ráp thứ này xong, hắn treo một vật nhỏ lên trên đó.
Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng, vật đó bay thẳng lên trời.
Trịnh Dật Trần nhìn chiếc camera đang bay lên. Bộ phận giúp nó bay là hàng tặng kèm khi mua món đồ chơi này, không thể so sánh với máy bay không người lái chuyên dụng được. Nhưng ưu điểm của nó, ngoài việc có thể bay, là tính di động cao, thời gian bay liên tục cũng không tệ, chỉ là không thể điều khiển tự do như máy bay không người lái mà thôi.
Chế độ bay cực kỳ đơn giản. Nếu không phải lúc chưa lắp ráp, nó còn nhỏ hơn cả hộp bút chì, Trịnh Dật Trần chưa chắc đã mang theo thứ này. Ở khu rừng phía Nam, máy bay không người lái đúng là vô dụng, nhưng bây giờ hắn lại hơi hối hận vì đã không chuẩn bị một cái.
Dùng tạm thứ này cũng được. Trịnh Dật Trần nhìn hình ảnh từ camera đồng bộ về điện thoại di động, khẽ gật đầu, rồi điều chỉnh sang chế độ đi theo.
"Đây là đạo cụ đặc thù gì vậy, lại có thể bay được."
"Ừm? Thế giới này không có ai biết bay sao?" Trịnh Dật Trần hỏi.
"Ừm... ta từng đọc trong sách thấy vài loại hút máu quỷ có thể biến thành dơi để bay, còn lại hình như không có." Katrina cũng không chắc chắn lắm. Nàng chưa từng nghĩ rằng cánh quạt của cối xay gió khi được thu nhỏ lại và quay thật nhanh lại có thể mang đồ vật bay lên.
"Nếu thứ này đủ lớn, có phải cũng mang được người bay lên không? Giống như đạo cụ trong mấy bộ 'điện ảnh' mà ngươi cho ta xem ấy?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng cần phải giải quyết rất nhiều vấn đề, không phải cứ có một cái que quay thật nhanh là có thể mang người bay lên đâu." Trịnh Dật Trần nhìn những gì camera quay được. Có thứ này hỗ trợ, tiến độ tìm kiếm nhanh hơn rất nhiều. Những thứ đứng trên mặt đất không thấy rõ, camera HD có thể quay rõ ràng.
Sau một hồi tìm kiếm, hắn quả thật tìm được vài thứ, dù không phải loại hắn muốn tìm.
"Nơi thế này mà cũng có người ở à?" Trịnh Dật Trần nhìn thấy một cái hang động thông qua chiếc máy bay không người lái đơn giản mang theo camera. Hang động trong rừng không phải là hiếm, những nơi như vậy thường là chỗ ở của các loài sinh vật như gấu. Nhưng nơi này lại có dấu vết hoạt động của con người, xung quanh hang động không có hài cốt động vật nào, đồng thời khi điều chỉnh góc độ còn có thể nhìn thấy một cánh cửa gỗ cũ nát bên trong.
"Có người ư? Ai lại sống trong rừng rậm chứ?" Katrina cũng hơi nghi hoặc.
Bọn họ đi đến chỗ hang động.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận