Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 649: Trước hoãn một chút (length: 20027)

Trong chiến đấu ngộ đạo, Trịnh Dật Trần chưa từng trải qua, hắn đi không phải con đường tu luyện vừa luyện vừa ngộ, mà trong chiến đấu đột phá càng nhiều là dùng năng lực dị thường của bản thân, để tăng cường việc nắm bắt và lý giải lực lượng.
Việc nắm bắt và lý giải lực lượng mới giúp hắn tung ra đòn tấn công mạnh hơn, hơn nữa không cần duy trì tịch diệt quá lâu. Trạng thái đó cũng ảnh hưởng đến chính hắn, đồng thời rất khó thông qua việc tăng thực lực mà bỏ qua ảnh hưởng này.
Giống như năng lực bạo khí, theo thực lực tăng lên, thể chất tăng cường, chút hao tổn đó sớm đã chẳng là gánh nặng gì.
Chỉ đến khi đạt đến giai đoạn thứ ba của bạo khí gần đây mới có hao tổn rõ rệt.
Sử dụng tịch diệt kết hợp với thôn phệ mặt đất sẽ tránh được gánh nặng này một cách hữu hiệu.
Một đao lột một mảng đất, mảng đất bị tách ra đó cung cấp cho Trịnh Dật Trần một lượng lực lớn, lực này đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng chỉ cần có thể dùng ngay lập tức thì không có vấn đề hao tổn.
Năng lực thôn phệ mặt đất này có nguồn gốc từ miếng thịt thảm mà thế lực phá giới tạo ra. Hắn không có khả năng sinh con, cũng không cần bắt chước thịt thảm, hắn chỉ cần tận dụng tốt lực thu được để tấn công là đủ rồi.
Oanh! Âm thanh xé toạc đại khí kinh động đến sinh vật ở những khu vực xa hơn của đại vực này. Chúng kinh hãi nhìn về nơi xa, nơi có dấu vết của Ma Uyên đen kịt. Dù khoảng cách rất xa, chúng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của Ma Uyên đen kịt.
Các sinh vật kinh hãi trốn khỏi lãnh địa của mình.
Mặt đất nổ tung và hoang tàn vẫn tiếp tục lan rộng. Kẻ phá giới giao chiến với Trịnh Dật Trần phải cố gắng hết sức tránh né những đòn chém của hắn. Vết tích Ma Uyên lưu lại trong môi trường sau đó không biến mất ngay lập tức.
Có những vết tích Ma Uyên bị Trịnh Dật Trần công kích, đến gần như bị lấy mạng thì một vết tích Ma Uyên đó sẽ bộc phát ra xung kích vượt mức. Vết tích Ma Uyên là đường tắt truyền tải Ma Uyên Thất Sát vượt mức.
Chúng mang đến sự uy hiếp cực điểm. Sơ sẩy một chút liền sẽ bị chém chết.
Bọn hắn muốn ngăn Trịnh Dật Trần tiếp xúc với mặt đất nguyên vẹn, nhưng đối mặt với đòn tấn công của hắn, đừng nói là ngăn cản, tự thân cũng khó bảo toàn.
Thế công bên này cũng ảnh hưởng đến trận chiến của Đô Cương. Kẻ phá giới vây công Đô Cương không còn thong thả nữa, bọn chúng thận trọng nhìn về nơi xa, nơi xuất hiện từng vết tích Ma Uyên. Những vết tích đó khiến cho không gian bị phá hủy không thể khôi phục bình thường.
Lực lượng màu đen thỉnh thoảng phun ra từ vết tích Ma Uyên. Ở phía đối diện, kẻ phá giới đang giao chiến với Trịnh Dật Trần ngày càng trở nên bị động. Nếu Trịnh Dật Trần không loại bỏ một mảng đất lớn mỗi lần tấn công, thì chỉ với những vết tích Ma Uyên vây quanh thôi, cũng đủ để tiêu diệt đồng bọn của chúng.
Nhưng dù Trịnh Dật Trần không ngừng di chuyển, thay đổi khu vực, những vết tích Ma Uyên đã lan ra hàng trăm dặm vẫn có thể liên kết với nhau.
Vô số vết tích Ma Uyên đan xen vào nhau khiến chúng có một cảm giác cực kỳ bất an.
"Nhất định phải ngăn hắn lại, hắn muốn dùng những vết đen kia để phá nát không gian này!"
Một đại hành giả nhìn chằm chằm vào những vết tích Ma Uyên xen lẫn kia. Chúng nối thành một mảng, gần như sắp ghép thành một vòng tròn lớn.
"Ngăn thế nào?" Một đại hành giả khác mở to mắt. Ma Uyên Thất Sát mà Trịnh Dật Trần chém ra căn bản không phải là thứ bọn chúng có thể ngăn cản được hiện giờ, lực bộc phát đã nghiền ép mọi sự phản kích của bọn hắn.
Ngược lại là Đô Cương...
Bọn hắn liếc nhìn Đô Cương vừa lao ra từ dưới đất, mặc dù trên người đối phương kim quang lấp lánh, trông có vẻ không hề bị tổn hại, nhưng thực tế, vẻ ngoài huy hoàng của hắn cũng chỉ là cái vỏ bọc cho sự chật vật bên trong. Cũng là đại hành giả, sao chênh lệch lại lớn như vậy?
"Hô... Mẹ kiếp." Tranh thủ thời gian thở dốc, Đô Cương nhìn lên bầu trời xa, nơi lưu lại vô số vết tích Ma Uyên. Hắn cảm thấy Trịnh Dật Trần đâu phải là người mới, nói gia hỏa này là một đại lão chuyển thế được Hoàng Hôn sắp xếp xuống thì hắn cũng tin.
Một đại hành giả mà đến cả lần tích lũy cơ hội còn chưa từng có, giờ sao lại bày ra loại thực lực này?
Về phần Trịnh Dật Trần trừ khử mấy mảng đất, Đô Cương bỏ qua cho xong. Đây là đại thế giới, tổng bộ của thế lực phá giới, có hao tổn đến mấy hắn cũng chẳng để ý, chỉ cần thế lực phá giới gặp xui xẻo thì hắn liền vui.
Bị một đám người phá giới đè đầu đánh lâu như vậy, hắn không thể phản công, giờ nhìn thấy người phá giới bị đánh chạy như chó, trong lòng hắn thoải mái vô cùng.
Đô Cương thở dài một hơi, hắn không hề hướng chỗ Trịnh Dật Trần mà đi, ngược lại chủ động tiến công những kẻ phá giới vừa tạm dừng tay kia.
Bị đánh thì bị đánh thôi, hắn chỉ muốn kiềm chế đám người phá giới này, đợi Trịnh Dật Trần chém chết toàn bộ đối thủ của mình, thì bọn chúng đánh hắn bây giờ bao nhiêu sức, lát nữa sẽ thảm bấy nhiêu!
Một tên người phá giới tránh được đòn tấn công của Đô Cương, bộc phát năng lượng xung kích đối đầu với Đô Cương, dù sao cũng là đại hành giả, một chọi một, Đô Cương vẫn rất lợi hại, phản kích của hắn khiến người phá giới phải dè chừng, một mình đấu, gã có lẽ sẽ bị Đô Cương đánh chết.
Trừ phi chạy trốn.
Không phá được phòng ngự thì đánh kiểu gì? Một mình gã không đủ sức công kích, nhưng có đồng bọn trợ giúp, Đô Cương liền bị oanh kích văng ra ngoài.
"Thiên đạo nhãn?" Người phá giới giãn khoảng cách với Đô Cương nhìn lên trời, sắc mặt có chút nghi hoặc, gã cảm thấy liên hệ giữa thiên đạo nhãn và bọn chúng yếu đi.
Rất nhanh gã đã tìm ra nguyên nhân, thiên đạo nhãn không ở đâu là không có, những vết tích Ma Uyên do Trịnh Dật Trần công kích để lại trên không gian đã gây nhiễu loạn thiên đạo nhãn.
Có thể lúc đầu Trịnh Dật Trần không phát hiện ra điểm này, nhưng khi sự khóa chặt của thiên đạo nhãn yếu đi, chỉ cần đối phương không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ tạo ra nhiều vết tích Ma Uyên hơn để phá hoại sự khóa chặt của thiên đạo nhãn.
Sự khóa chặt của thiên đạo nhãn cũng có mức độ áp chế nhất định, chỉ cần tinh thần không đủ mạnh, chỉ cần cảm giác bị trời đất nhắm đến kia thôi cũng đủ hù chết những kẻ yếu ớt.
Nhưng tác dụng lớn hơn của thiên đạo nhãn là quan sát ghi chép, Trịnh Dật Trần và Đô Cương thể hiện lực lượng càng nhiều, thiên đạo nhãn quan trắc ghi chép càng toàn diện, ví dụ như kim cương thể của Đô Cương, dưới sự khóa chặt quan trắc liên tục của thiên đạo nhãn, thời gian chiến đấu của đối phương càng lâu, ghi chép sẽ càng toàn diện.
Mà khi thiên đạo nhãn có được ghi chép toàn diện về kim cương thể, nó có thể tiến hành phân tích sâu hơn, để nó trở thành nội tình mới của đại thế giới này, chưa nói đến việc phân tích hoàn toàn kim cương thể, thì đại thế giới bên này cũng có thể tạo ra sự tồn tại vượt trội Đô Cương.
Phân tích của thiên đạo nhãn còn có thể tạo ra sự tồn tại ngang với Đô Cương, tuy không vượt qua được khoảnh khắc kết thúc ghi chép, nhưng ghi chép và phân tích của thiên đạo nhãn có thể được đổi mới, chỉ cần sau này có thể ghi chép được thêm thông tin mới về kim cương thể từ Đô Cương, đồng thời tiến hành phân tích, thì sau một thời gian dài sẽ có thể hoàn thành đổi mới.
Còn về phương thức chiến đấu của Trịnh Dật Trần, bất kể là bạo khí hay Ma Uyên Thất Sát, cùng với phản quang màu đen của hắn, thiên đạo nhãn cũng sẽ tiến hành ghi chép và phân tích, dù những lực lượng kia đều do Trịnh Dật Trần 'cướp' từ thế lực phá giới.
Nhưng sau khi được Trịnh Dật Trần tự thân nâng cấp, những lực lượng kia đã toàn diện vượt qua bản gốc, đáng để thiên đạo nhãn phân tích và ghi chép, việc kéo một đại hành giả đến đại thế giới không hề dễ, vì thế mà thế lực phá giới đã phải bỏ ra cái giá không hề nhỏ.
Bởi vậy dù có chuẩn bị nhanh chóng giải quyết bọn họ, thế lực phá giới vẫn dự định tiến hành nghiền ép cuối cùng, ép ra hết tất cả những gì bọn họ giỏi.
Chỉ là lần nghiền ép cuối cùng này diễn ra không thuận lợi, không ai từng nghĩ Trịnh Dật Trần có thể sử dụng đến mức độ như vậy việc thôn phệ mặt đất, đây không phải là kiểu nhân hạch phá giới vượt qua thịt thảm kia.
Đây đã là kiểu thôn phệ mặt đất độc hữu do chính Trịnh Dật Trần tự mình sử dụng.
Nơi thiên đạo nhãn, nhân viên công tác ở đây đã nóng hết cả đầu, màn hình thiên đạo nhãn tràn ngập những vết tích đen do Trịnh Dật Trần ghi lại, tựa như những vết rạn trên màn hình.
Những vết tích Ma Uyên do đòn công kích của Trịnh Dật Trần để lại đã gây ra sự nhiễu loạn nghiêm trọng cho thiên đạo nhãn, tình huống này bọn họ chưa từng gặp phải.
Vì ảnh hưởng do va chạm năng lượng quá mạnh cũng không thể làm cho việc quan trắc của thiên đạo nhãn xuất hiện 'vết rạn'.
Ma Uyên Thất Sát mà Trịnh Dật Trần chém ra chứa đựng năng lượng cấp độ rất cao, tại đại thế giới này cũng được coi là cấp độ đỉnh cao, loại công kích này không đủ để ảnh hưởng đến việc quan trắc của thiên đạo nhãn.
Điều thực sự gây ra sự cố lớn như vậy cho thiên đạo nhãn chính là những nhân tố không rõ chứa đựng trong mỗi đòn công kích.
Thiên đạo nhãn phân tích những nhân tố không rõ đó, đưa ra rất nhiều thông tin liên quan, mà những thông tin đó cơ bản đều liên quan đến sự cuối cùng, hủy diệt, tiêu vong, nhưng những thông tin đó lại không thể hoàn toàn liên kết với nhân tố không rõ kia.
Sức mạnh mang tính hủy diệt rất lớn, Trịnh Dật Trần Ma Uyên Thất Sát tràn ngập lực lượng hủy diệt mãnh liệt, nhưng đại thế giới này cũng không thiếu sức mạnh hủy diệt, loại hình cũng khác nhau, có lực lượng hủy diệt phá hoại vật thể mạnh hơn, có lực lượng hủy diệt gây sát thương cực lớn lên sinh vật.
Lại có loại lấy hủy diệt linh thể, không có thực thể sinh vật làm chủ.
Khuynh hướng khác nhau, nhưng đều thuộc loại lực lượng hủy diệt.
Vấn đề là, loại lực lượng ẩn chứa trong công kích của Trịnh Dật Trần mang theo tính hủy diệt lại có vẻ dính líu đến mọi khuynh hướng, càng toàn diện. . . Nhưng tại sao có thể biểu hiện mạnh đến vậy? Thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cả việc quan sát của thiên đạo?
Việc quan trắc, ghi chép và phân tích về Trịnh Dật Trần và Đô Cương không thể tiếp tục, cứ để Trịnh Dật Trần tiếp tục giày vò như thế, khu vực đó sẽ lại biến thành Hắc Vực không thể quan sát.
Chưa kể, mặt đất mà Trịnh Dật Trần tàn phá có thể nói là biến mất vĩnh viễn, khu vực bên trong hoang vu, và sự hoang vu ấy còn không ngừng lan rộng, việc giải quyết hậu quả cũng thật phiền phức.
"Cũng gần xong rồi. . ."
Nhìn những vết tích Ma Uyên nối liền nhau, Trịnh Dật Trần nhìn đám người phá giới kia đã hơi chóng mặt, một đao kia gọt mất hơn trăm dặm đất, mặt đất trống trải tản ra khí tức hoang vu tịch diệt.
Đám người phá giới kia đều cảm thấy, thân ở trong hoàn cảnh này, bọn hắn dường như cũng bắt đầu nhanh chóng già yếu, một ngày trôi qua như một năm, tệ hơn là lực lượng của họ dường như cũng không thể trì hoãn sự già yếu này.
Điều này khiến họ nghĩ đến tình cảnh mà một vài người phá giới đã gặp phải trước đây khi đối phó với Trịnh Dật Trần.
Khi đó, những người phá giới bị hắn gây thương tích đã bị tước bỏ đại nạn, khiến trạng thái trẻ trung nhất của họ không còn ở độ tuổi hai ba mươi. . . Mà là trung niên.
Bọn họ dừng lại quá lâu trong hoàn cảnh này, cũng sẽ sớm chung số phận như những đồng sự kia thôi.
Hơn nữa, một đao kia của Trịnh Dật Trần đã xóa bỏ mặt đất nhiều quá mức, khiến bọn họ trở nên hết sức cẩn trọng, để không bị Trịnh Dật Trần một đao giải quyết.
Nhưng Trịnh Dật Trần không ra tay với họ, mà chém vào vết tích Ma Uyên còn sót lại, những vết tích Ma Uyên nối liền nhau lập tức bị kích nổ, bầu trời bị xé toạc hoàn toàn, một lượng lớn mảnh vỡ không gian và loạn lưu không gian phun trào ra ngoài.
"Ngọa Tào! !" Những người phá giới đang giao chiến với Trịnh Dật Trần nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt thay đổi kịch liệt, không còn lo chiến đấu với Trịnh Dật Trần nữa, bọn họ lựa chọn chạy tứ tán.
Vết nứt không gian bình thường bọn họ không sợ đến vậy, nhưng giờ trên bầu trời xuất hiện một vết nứt lớn mà họ có thể nhìn thấy được, bao phủ khu vực xung quanh, vô số mảnh vỡ không gian như bão cát tràn ngập khu vực này.
Hai người phá giới phát ra những âm thanh va chạm dày đặc, lớp phòng hộ trên người họ nhanh chóng bị mảnh vỡ không gian như bão cát xuyên thủng, nhưng thứ giết chết bọn họ lại không phải những mảnh vỡ không gian kia mà là Trịnh Dật Trần truy kích đến.
Năng lực hút máu của hắn chỉ có thể phát huy tác dụng khi cận chiến, trong khi tác chiến tầm xa, quân địch thường bị đánh cho tan nát bởi đòn tấn công, đừng nói chi đến việc hút máu.
Những mảnh vỡ không gian tràn ngập trong môi trường không ảnh hưởng nhiều đến hắn, trang bị trên người hắn có thể đẩy lùi ảnh hưởng của mảnh vỡ không gian và loạn lưu không gian.
Điều này cho phép hắn hoạt động bình thường trong môi trường này, những người khác thì không dễ dàng như vậy, tạo cơ hội cho Trịnh Dật Trần cận chiến tiêu diệt đám người phá giới này.
Giải quyết xong hai người phá giới này, những người còn lại đã chạy đến khu vực rất xa.
Trong mắt những người phá giới, họ di chuyển theo đường thẳng, còn trong mắt Trịnh Dật Trần, họ đang men theo rìa của bầu trời vỡ vụn.
Mảng không gian lớn bị vỡ vụn, khiến loạn lưu không gian tràn ngập khắp nơi, các giác quan về phương hướng và khoảng cách dường như không còn nhiều ý nghĩa dưới sự bao trùm của bầu trời vỡ vụn.
Khi còn gần Trịnh Dật Trần, hắn vẫn có thể truy sát, nhưng khi khoảng cách quá xa, hắn cũng chỉ có thể nhìn, bởi vì khi đến gần thì có thể giây trước vẫn là đến gần, nhưng một giây sau đã theo ảnh hưởng của loạn lưu không gian mà bị kéo xa.
Dù cho hắn có tiến về phía mục tiêu, nhưng không gian hỗn loạn không để cho sự tiến lên thành thật sự tiến lên, mà có thể là lùi lại, di chuyển sang trái hoặc phải.
Nhờ vào viên đá cuối cùng, Trịnh Dật Trần đi đến bên cạnh Đô Cương, khí thế trên người hắn có chút lung lay sắp đổ, thân thể đầy những dấu ấn trắng dày đặc, trông như sắp bị phá phòng đến nơi. Khi Trịnh Dật Trần đến gần, không gian hỗn loạn xung quanh ổn định lại rất nhiều, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
"Ngươi đến chậm thêm chút nữa chắc ta chết rồi."
"Kim cương thể của ngươi đâu có yếu như vậy?"
"...Đây là không gian hỗn loạn? Đây là bão cát không gian!" Đô Cương mở to mắt chỉ vào những luồng gió bão không gian hỗn loạn vây quanh xung quanh, bên trong có vô số điểm sáng lấp lánh, tất cả đều là những 'tia sáng' phản xạ ra từ các mảnh vỡ không gian lớn bị vỡ vụn.
Trong khoảng không của không gian hỗn loạn, lực tự sửa đổi của bản thân đã yếu đi rất nhiều, những mảnh vỡ không gian này xuất hiện ở đây sẽ không nhanh chóng bốc hơi mà sẽ tồn tại mãi, những mảnh vỡ không gian dày đặc lẫn vào nhau cùng với dòng hỗn loạn, va chạm vỡ nát thành những mảnh vụn nhỏ hơn và sắc nhọn hơn.
Dù là những mảnh vụn không gian nhỏ cũng mang đầy đủ sức sát thương, chỉ là trong môi trường bình thường, mảnh vụn không gian càng nhỏ thì càng khó tồn tại, nhỏ đến một mức độ nhất định sẽ bốc hơi gần như ngay lập tức.
Dù cho có ai chạm vào thì cũng sẽ không cảm thấy gì, tốc độ bốc hơi đó còn vượt quá tốc độ gây ra tổn thương cho mục tiêu bị chạm.
Nhưng ở đây thì lại khác, mảnh vỡ không gian nhỏ xíu sẽ không bốc hơi, ngược lại vì ngày càng nhỏ mà lại thể hiện sức sát thương càng mạnh hơn, mảnh vỡ không gian nhỏ đến cực hạn trực tiếp cắt xén cả các phần tử. Trong môi trường như vậy mà bị những mảnh vỡ bé nhỏ này chạm vào thì cảm giác như thế nào có thể tưởng tượng được.
"Ta không ngờ nó lại có thể như vậy."
Đô Cương khẳng định nói: "Ngươi đã nghĩ nó có thể như vậy rồi thì ngươi mới làm vậy chứ!"
"Đúng, đã nghĩ rồi thì cũng biết làm." Trịnh Dật Trần cười toe toét: "Ít nhất thì bây giờ chúng ta không còn cái cảm giác bị khóa chặt nữa."
"Nhưng chúng ta làm sao để ra ngoài?" Đô Cương xoa xoa thân thể mình, những vệt trắng trên người khó mà biến mất ngay được, dù có giải trừ kim cương thể thì cũng phải mất một thời gian mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Trong hai mắt hắn, ánh sáng duy nhất nơi chân trời đã hoàn toàn biến mất, bọn họ đã bị bầu trời vỡ nát bao trùm, bọn họ vẫn đang ở trên đại địa của đại thế giới, chỉ là môi trường xung quanh bị sự hỗn loạn không gian dâng trào sau khi bầu trời vỡ nát bóp méo.
Điều này khiến cho sự vật mà họ nhìn thấy ở phương xa chịu ảnh hưởng rất lớn.
Đồ vật ở đằng xa thực ra vẫn bình thường, nhưng dưới ảnh hưởng của không gian hỗn loạn, hình ảnh phản hồi lại bị bẻ cong nghiêm trọng, khúc khuỷu, ngay cả tia sáng cũng chịu ảnh hưởng, vì vậy khi họ nhìn về phía xa thì không thấy những sự vật bình thường bên ngoài phạm vi bầu trời vỡ vụn.
Họ chỉ thấy bóng đêm vô tận.
"Bây giờ không ai có thể ngăn chúng ta đi xuống địa ngục."
"A, cũng đúng!" Đô Cương giật mình gật đầu nhẹ, nhìn Trịnh Dật Trần trực tiếp dùng cần câu lấy ra một cánh cửa địa ngục.
Hắn nhìn thoáng qua bầu trời tối đen vô tận, cười toe toét: "Phải nói là cái cảm giác làm càn quấy phá trong đại thế giới này cũng không tệ, ngươi có thật sự không phải là một tồn tại đặc thù do hoàng hôn nhào nặn ra không?"
"...Hoàng hôn không nhàm chán đến vậy chứ?" Trịnh Dật Trần hỏi ngược lại, với sức mạnh của hoàng hôn, nếu muốn nhào nặn ra một nhân vật đặc biệt cường hãn thì không phải là không thể, nhưng hoàng hôn dường như không có lý do gì để làm vậy.
"Vậy ngươi thực sự là người mới à?"
"Cái này thì đúng là thật."
Trịnh Dật Trần nói xong liền bước vào trong cánh cửa địa ngục.
Trong địa ngục, Đô Cương tạm thời giải trừ kim cương thể, hồi phục trạng thái bình thường, hắn nhìn thân thể mình và nói: "Lần này ta thực sự phải điều chỉnh trạng thái cho thật tốt, không ngờ không bị quân địch đánh vỡ phòng, ngược lại lại suýt bị bão cát không gian mà ngươi tạo ra làm phá phòng."
"Mất bao lâu?"
Đô Cương suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nhanh nhất cũng phải ba giờ, do kim cương thể của ta đã để lại sơ hở."
"Vậy thì cứ ở đây chỉnh đốn ba giờ đi." Trịnh Dật Trần không nói gì thêm, hắn cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, việc sử dụng Ma Uyên Thất Sát liên tục đã tiêu hao rất nhiều tinh thần của hắn, còn cả tịch diệt, tuy không giống như trước kia trực tiếp gia trì lên người, nhưng phối hợp với sự thôn phệ mặt đất mà dùng nhiều lần như vậy thì thân thể của hắn cũng có chút không chịu nổi.
Ba giờ vừa hay để thả lỏng một chút, sau đó tiếp tục chiến đấu, hắn không cho rằng sau khi bản thân thể hiện ra sức chiến đấu như hiện tại thì thế lực Phá Giới sẽ vì e ngại mà để mặc hắn không quan tâm.
Đây chính là đại bản doanh của quân địch, thực sự sẽ xảy ra cái chuyện đánh nhỏ rồi đến lão, chặt lão xong rồi lại có người già hơn xuất hiện.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận