Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 113: Còn không bằng đánh cỡ lớn sinh vật (length: 13453)

Khi con tinh tinh lớn hai tay sắp đập xuống đất, một cây trường thương màu đen nhanh chóng từ trong biển lửa đâm ra, thân thể nặng nề của con tinh tinh lớn dưới một kích này bị hất văng ngược ra ngoài.
"Rống rống" bị một thương này suýt chút nữa đâm thủng ngực, con tinh tinh lớn gầm thét lên, đưa tay nắm chặt cây trường thương đâm vào ngực, lực lượng khổng lồ khiến lớp ngoài hắc thương nổi lên những vết rạn nhỏ li ti, con tinh tinh lớn kéo mạnh một cái, đoạt lấy cây trường thương, một quyền đánh thẳng vào đầu Trịnh Dật Trần.
Trịnh Dật Trần mượn lực xoay người lên, đưa tay ấn mạnh vào mặt con tinh tinh lớn, nọc độc bắn ra, một phần rót vào miệng con tinh tinh lớn, một phần bị ép vào hốc mắt và lỗ mũi nó, lần này Trịnh Dật Trần dùng sức rất mạnh!
Tiếng gầm thét của con tinh tinh lớn biến thành tiếng rên rỉ đau đớn, thanh âm cũng trở nên khàn khàn, nó cũng không kịp bắt lấy vũ khí của Trịnh Dật Trần, cứ thế vung hai cánh tay vạm vỡ loạn xạ, sau khi đánh bay Trịnh Dật Trần, nó liền dùng hai tay xoa xoa lên khuôn mặt đang bốc khói của mình.
Từng mảng da thịt nhầy nhụa bị xoa nát theo động tác của nó rơi xuống đất, da mặt của con tinh tinh lớn đã hoàn toàn bị ăn mòn bởi kịch độc của cự xà, hai con ngươi cũng vỡ tan tành, đầu của con tinh tinh lớn giờ trông không khác gì một cái đầu lâu.
Bàn tay của Trịnh Dật Trần so với mặt con tinh tinh lớn cũng chẳng khá khẩm hơn, tay hắn cũng bị loại độc kia làm cho bị thương, hắn không ngờ rằng nọc độc và khói độc sau khi bốc hơi lại có sự khác biệt lớn đến vậy, bàn tay hắn trong thời gian rất ngắn đã bị ăn mòn mất lớp da, lộ ra xương cốt bắt đầu chuyển màu đen.
Loại độc này theo huyết nhục của hắn lan tràn lên, Trịnh Dật Trần không chút do dự đốt lửa địa ngục trong lòng bàn tay mình, lửa địa ngục đối với hắn có tính kiểm soát rất cao, ở điều kiện có thể kiểm soát trước hết thì dù có bao trùm mình cũng có thể tạm thời tránh bị bỏng.
Nhưng nếu muốn thiêu rụi bản thân thì cũng rất dễ.
Bàn tay hắn cấp tốc tỏa ra mùi khét lẹt nồng nặc, không có mùi thịt, độc tố dưới ảnh hưởng của lửa địa ngục đã nhanh chóng bốc hơi, hiệu quả cũng theo đó suy yếu, dù là vậy, tay trái của Trịnh Dật Trần cũng cần phải phục hồi trong một vài phút.
Độc tố còn sót lại gây ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, cần phải chậm lại một chút, trong môi trường này hiệu quả của độc hẳn là sẽ tăng cường, hoặc là nói loại hoàn cảnh này mới là nơi độc của loại cự xà kia có thể thực sự phát huy ra sức mạnh. . .
Trong lúc Trịnh Dật Trần xử lý độc thì bên con tinh tinh lớn cũng không khá hơn chút nào, sau khi nó vò nát lớp da mặt, độc vẫn còn đang phát huy tác dụng, con tinh tinh lớn đau đớn thậm chí còn tự mình lột hai con mắt ra, máu đen sền sệt trào ra từ lỗ mũi.
Trong sự đau đớn tột cùng này, con tinh tinh lớn vẫn chưa chết, ngược lại theo thời gian trôi đi, sau khi chống chọi được ảnh hưởng của chất độc, khuôn mặt như đầu lâu của nó vẫn không ngừng nhỏ ra những dòng máu đen vì kịch độc.
Hai hốc mắt trống rỗng ‘nhìn chằm chằm’ về phía Trịnh Dật Trần, Trịnh Dật Trần nhìn những mầm thịt đang mọc trên cánh tay trái mình, trong lòng kinh hãi thán phục sức sống của con tinh tinh lớn này, đồng thời nhanh chóng lùi lại.
Thể chất của con tinh tinh lớn này còn mạnh hơn cả con quái thú dị tượng kia một chút, hình thể của nó không bằng thứ đồ chơi kia, nhưng khi đối phó với thứ đồ chơi kia thì dù gì Trịnh Dật Trần cũng có thể dễ dàng phá phòng bằng những đòn tấn công của mình, còn khi đối phó với con tinh tinh lớn thì hắn vẫn phải dựa vào việc tụ lực đánh lén chiếm tiên cơ, một kích đó vậy mà không xuyên thủng được con tinh tinh lớn này.
Khi trúng vào cơ bắp đối phương, Trịnh Dật Trần có cảm giác như đang cầm gậy gỗ đâm vào thân cây già, cảm giác phản lực lại chính là sự cứng rắn.
Con tinh tinh lớn bị mất hai mắt trong lúc Trịnh Dật Trần lùi lại, nó phát ra tiếng gào thét khàn khàn, cánh tay vạm vỡ hung hăng nện xuống đất, mặt đất nổ tung, sóng xung kích từng vòng từng vòng lan ra, những mảnh đá vụn dày đặc bắn vào người Trịnh Dật Trần, lập tức vỡ tan tành.
Nhìn con tinh tinh lớn đang ở trạng thái vô cùng thảm thương, Trịnh Dật Trần tìm kiếm cơ hội xuất thủ lần nữa, nhưng mỗi lần hắn tiếp cận con tinh tinh lớn trong vòng mười mét thì con tinh tinh lớn phẫn nộ sẽ lập tức nhào tới, trạng thái hung hăng đó khiến Trịnh Dật Trần không thể không lui lại.
Sau khi cánh tay phục hồi hắn cùng con tinh tinh lớn đối đầu một chiêu, kết quả là hắn bị đối phương đánh bay ra xa hơn trăm mét, Trịnh Dật Trần trước đây cảm thấy nếu như mình đến những thế giới có cường độ cấp độ cao kia, không nói đến là cấp độ đỉnh cấp thì cũng có thể được xếp ở trình độ tương đối cao chứ?
Bây giờ hắn đã biết, mình vẫn chưa đủ sức, hắn ở trong môi trường có cường độ cao, biên độ tăng lên thể chất rất lớn, biên độ tăng lên lực lượng rất cao, nhưng vẫn không thể so được với một con có chiều cao so với mình không chênh lệch nhiều. . .Chính là con tinh tinh lớn khi đứng thẳng cao hơn hắn một mét.
Liều sức mạnh là không được, ngăn cản đều không chống đỡ được, trực diện ăn một đòn của hắn tuyệt đối sẽ phun máu trọng thương, loại lực phá hoại mạnh mẽ đến không có đạo lý này khiến Trịnh Dật Trần cảm nhận được áp lực cực lớn.
Không phải ngay từ đầu đánh lén thành công, hiện tại Trịnh Dật Trần đều đau đầu hơn về việc làm sao để đánh với cái thứ này, bất quá dù cho đánh lén thất bại, hắn cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, dị tượng cự thú và cự xà mặc dù cũng giết người, nhưng chúng chỉ là lấy ăn làm chủ, sau này tìm cơ hội xử lý chúng là được rồi.
Mà con tinh tinh lớn này thì là hành hạ đến chết, từ việc nó tạo ra được những cọc gỗ kia có thể xác định nó có nhất định trí tuệ, không giống như Omar có thể trực tiếp giao tiếp, nhưng đầu óc cũng sẽ không quá kém.
Khi chiến đấu kéo dài, Trịnh Dật Trần còn chứng kiến dấu vết hành hạ đến chết ở những nơi khác, có nơi là hài cốt bị treo trên không trung, còn có một số thi thể thì bị xâu bằng những sợi dây thừng, thân thể tàn tạ không chịu nổi, trên các kiến trúc xung quanh có thể thấy rất nhiều vết nứt do bị đập vào.
Di động dị tượng trong cái thế giới này ít nhất cũng phải có thời gian mấy chục năm, chí ít sẽ không thấp hơn hai mươi lăm năm, Lưu Hải Bằng từng nói với Trịnh Dật Trần, sau khi tận thế bùng nổ thì thông tin trên thế giới vẫn còn duy trì, lúc đó hắn liền biết được chuyện về dị tượng di động...
Con tinh tinh lớn này đã ở đây ít nhất hơn hai mươi lăm năm, nhìn dị tượng vặn vẹo xuất hiện xung quanh nó làm trung tâm, Trịnh Dật Trần lấy súng ngắn ra, một vòng hồ quang điện từ súng hiện lên, viên đạn mang theo hồ quang điện chính xác rơi vào một thùng dầu từ trên cao.
Tiếng nổ vang lên, con tinh tinh lớn bị tác động bởi vụ nổ, không thèm nhìn thẳng vào vụ nổ, những dòng máu đen trên khuôn mặt khô lâu của nó bị đốt khô, khiến khuôn mặt của con tinh tinh lớn càng trở nên dữ tợn, gia hỏa này bị Trịnh Dật Trần khét một mặt như con rắn độc lớn, chỉ bị hư con mắt, lỗ mũi và da mặt.
Rõ ràng là ở gần chỗ não bộ nhất, vậy mà không bị trúng độc chết, loại độc kia chắc là chỉ gây tổn thương tới bề mặt con tinh tinh lớn này mà thôi.
Mẹ nó, hình thể nhỏ cũng chưa chắc dễ đánh.
Bất quá con tinh tinh lớn này dường như không có loại sức mạnh đặc biệt nào, chỉ cần không tiếp cận phạm vi mười mét của đối phương, con tinh tinh lớn sẽ rất khó phát hiện sự tồn tại của Trịnh Dật Trần.
Lấy đoản thương mang theo bên người ra, đoản thương được bao bọc bởi vật chất màu đen của Hắc thương, Trịnh Dật Trần vung vẩy Hắc thương trong tay, đột nhiên đâm về phía con tinh tinh lớn ở xa, một cột gió lao về phía con tinh tinh lớn đang tàn phá kia.
Cột gió đánh trúng con tinh tinh lớn này, lông trên người đối phương bị đứt gãy mấy sợi, da lại không bị tổn thương nhiều, mà ngay khi con tinh tinh lớn bị tấn công, phía trước nó liền vang lên một tiếng nổ lớn, âm thanh chưa truyền đến trước mặt Trịnh Dật Trần, nó đã lao tới chỗ Trịnh Dật Trần.
Mạnh mẽ đâm tới thủng một tòa nhà, trên tòa nhà chằng chịt những vết nứt, cuối cùng không chịu nổi lực va chạm mà sụp đổ.
"Đó là... Cái gì?" Trịnh Dật Trần mở to hai mắt nhìn con tinh tinh lớn đang xông tới, quần áo trên người hắn bị xé nát do luồng khí do con tinh tinh lớn gây ra, hiện tại đã thật sự trở thành vật lộn nguyên thủy, cũng may ở đây không có người ngoài.
Điều khiến Trịnh Dật Trần ngạc nhiên là khi con tinh tinh lớn vừa tấn công, trên người nó nổi lên một lớp không khí vặn vẹo 'khí mô' gì đó, thứ này không phải là sức mạnh đặc biệt Omar đã dùng, mà là một sức mạnh khác.
Trịnh Dật Trần còn nhớ đến đòn đánh lén con tinh tinh lớn lúc ban đầu, Hắc thương không xuyên qua được con tinh tinh lớn mà vẫn gây thương tổn thành công, chỉ là khi hút máu lại giống như thói quen đâm vào nhựa đường, có thể hút, nhưng tốc độ hút ra cực kỳ chậm và khó khăn, Trịnh Dật Trần đoán là một đòn đó hút được chưa đến hai trăm ml máu.
Sau đó vết thương ở ngực con tinh tinh lớn đã được những cơ bắp cường tráng đè ép mà cầm máu, hiện tại con tinh tinh lớn này lại thể hiện sức mạnh không bình thường, khiến Trịnh Dật Trần không khỏi nghĩ đến những nội lực, cương khí trong tiểu thuyết võ hiệp, nếu không hợp thói thường thì... chiến khí đấu khí?
Cự xà khó nhằn, con tinh tinh lớn này cũng không dễ đối phó, dùng độc đã không được, con tinh tinh lớn dù bị mù, nhưng thính giác và khứu giác dường như không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần Trịnh Dật Trần có chút động tĩnh lớn là đối phương có thể phát hiện ra.
Cách tốt nhất là chiến đấu với những dị tượng di động tiếp theo, trước hết giải quyết những sinh vật dị tượng có thể dễ dàng xử lý, dùng việc thôn phệ chúng để làm tư lương trưởng thành cho bản thân, sau khi tăng cường sức mạnh xong thì quay lại giải quyết con tinh tinh lớn này.
Nhưng hiện tại hắn vẫn muốn thử xem sao.
Ngọn lửa màu xanh lá đậm lan tỏa, cảm nhận được lửa địa ngục bị bỏng rát, đại tinh tinh song quyền nện xuống đất, trùng kích trực tiếp đánh tan lửa địa ngục trên mặt đất.
Mẹ nó, đây chính là cường độ cao cấp bậc đối năng lượng công kích áp chế sao? Trịnh Dật Trần nhìn ngọn lửa địa ngục bị đánh tan, hít một hơi thật sâu, năng lượng công kích đừng hòng làm bị thương con đại tinh tinh này, giống như các loại công kích phong hỏa trước mắt chỉ có thể phụ trợ, còn về phần lực lượng lôi điện.
Trịnh Dật Trần suy nghĩ một chút, một vòng lôi điện hiện lên trên người mình, cảm giác tê tê dại dại kích thích khiến ngón tay Trịnh Dật Trần không khỏi giật giật, nhưng sau đó quả quyết từ bỏ, hắn từ một vài tác phẩm biết được cách điện giật lưu kích thích cơ thể để tăng cường tính năng, nhưng thao tác thực tế hắn cảm thấy không dễ như vậy.
Ít nhất vừa rồi thử một chút đã khiến cơ thể hắn hơi run rẩy, vẫn là về sau từ từ phát triển đi.
Từ bỏ ý nghĩ thừa thãi, Trịnh Dật Trần hai chân vờn quanh gió, đi lại trở nên lặng yên không tiếng động, ngay cả những mảnh đá vụn rất nhỏ cũng không phát ra tiếng động, đại tinh tinh đứng trên mặt đất, hốc mắt trống rỗng 'nhìn' xung quanh, chiếc mũi to bị kịch độc ăn mòn rơi da mặt khẽ động đậy.
Không ngừng thử bắt mùi của Trịnh Dật Trần, lỗ tai cũng cố bắt tiếng động xung quanh, Trịnh Dật Trần khẽ vạch một ngón tay, cách đó vài chục thước một chiếc lon nước bị gió thổi bay rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Đại tinh tinh từ tĩnh lặng đến động trong nháy mắt vọt tới chỗ lon nước kia, lon nước cùng với mặt đất bên đó đều bị đòn mạnh làm vỡ nát, sau đó lại một nơi khác vang lên tiếng động tương tự, liên tiếp mấy lần như vậy, đại tinh tinh liền vung một quyền đánh vào chiếc bình rơi trên mặt đất.
Bên trong bình một viên bảo thạch màu tím vỡ vụn đồng thời bộc phát ra lượng lớn dòng điện, dòng điện chạy khắp trên thân thể đại tinh tinh, khiến đầu đại tinh tinh này phát ra tiếng rống khàn khàn khó chịu.
Sau đó tiếng tê tê từ xuyên thấu vào tai đại tinh tinh, động tác đại tinh tinh đột ngột trì trệ trong một tích tắc, trong chớp nhoáng đó, hai cây đoản thương màu đen đâm vào trong hốc mắt trống rỗng của đại tinh tinh, cục máu đen đông đặc vỡ vụn, máu tươi bắn ra.
Những giọt máu đó không có giọt nào rơi trên đất, toàn bộ đều bị hắc thương thôn phệ, đại tinh tinh cúi đầu, dùng hốc mắt kẹt chặt trường thương đang đâm vào, thân thể xoay tròn, mang theo âm bạo một quyền đánh về phía Trịnh Dật Trần đang đánh lén phía sau nó.
Một quyền này khiến Trịnh Dật Trần vội vã dùng hai cây hắc thương để ngăn cản cùng lúc tan nát, hai cánh tay hắn cũng phát ra tiếng răng rắc giòn tan, cả người như đạn pháo bắn bay ra ngoài.
Thừa thế đại tinh tinh không bỏ qua truy kích tới, Trịnh Dật Trần dù đã ngã xuống đất vẫn khó khống chế thân thể cắn răng hai tay bám chặt xuống đất, trên mặt đất để lại bốn vệt cắt dài, nơi vết cắt đi qua thì nứt toác ra, mặt đất nứt ra thoáng ảnh hưởng đến tốc độ của đại tinh tinh.
Trịnh Dật Trần thừa cơ chuyển vị trí, một lần nữa lợi dụng gió để duy trì trạng thái ẩn nấp che giấu mùi của mình.
Suýt chút nữa bị một quyền đập chết, chuyện này còn khó hơn là đánh nhau với sinh vật cỡ lớn!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) END - 113.
Bạn cần đăng nhập để bình luận