Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 461: Nhìn một hồi (length: 15338)

Rebecca chỉ biểu hiện hơi cuồng loạn, chứ không đến mức phát điên, điều này khiến Alice thoáng yên tâm, ít nhất nàng không cần lo lắng sau lưng có kẻ điên đánh lén mình.
Chỉ là việc giảm bớt chút áp lực không khiến tình hình của các nàng khá hơn, cuối cùng vẫn phải dùng đến lựa chọn không mong muốn nhất. Rõ ràng mình đã đạt được thứ mình muốn, nhưng lại có thể vì một nguyên nhân buồn cười mà mất đi tất cả...
Với tình hình này, mình hẳn là có thể ép ra được một dạng sóng tinh thần nhiễu cực mạnh đúng không? Còn việc sóng tinh thần này có bị tà linh chi phối hay không, nàng không thể đảm bảo, nhưng đến thời điểm cuối cùng vẫn có thể dùng cách thức mẫu thân đã dạy, đảm bảo sóng tinh thần này sẽ là điên cuồng nhất.
Như vậy là đủ rồi.
Tuy nhiên, Alice vẫn muốn cố gắng thêm một chút, xem tốc độ hành động của những người đi về phía thành phố kia ra sao. Nếu có thể gặp được bọn họ thì vẫn còn cơ hội giãy giụa, còn nếu không gặp thì chỉ có thể từ bỏ.
Một tiếng thét kinh hãi từ sau lưng nàng truyền đến, Alice thấy cánh tay của Rebecca bị xúc tu của sóng tinh thần quấn chặt lấy, cánh tay cô ấy ở trạng thái cong vẹo bất thường. Cây gậy mang phù văn kia lại một lần nữa rơi xuống mặt xe.
Cô nàng dùng súng bắn nổ sóng tinh thần kia, cứu được cô khỏi bị lôi xuống, nhưng vết thương đó đã khiến Rebecca mất đi chút ý chí phản kháng cuối cùng. Đôi mắt cô thất thần nhìn về phía trước, tuy chưa phát điên nhưng dưới áp lực tinh thần của tà linh, cô đã mất hết ý chí phản kháng.
Sự việc dường như sắp dừng lại tại đây.
Alice thở dài trong lòng, khẩu súng mang phù văn trong tay nhắm vào cằm mình, dự định chấp nhận số phận. Muốn nói phẫn nộ thì không có bao nhiêu, nội tâm càng tràn đầy một loại không cam lòng, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, cứ vậy đi… A?
Cột lửa như lốc xoáy vây quanh các nàng, những tà linh và sóng tinh thần xung quanh kêu gào thảm thiết rồi tan thành mây khói trong ngọn lửa công kích này. Ngọn lửa xanh biếc đậm đặc vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo, giờ khắc này lại mang đến cho Alice hy vọng mới.
“Ta xem ngươi chiến đấu nãy giờ.” Khi ngọn lửa tan biến, giọng Trịnh Dật Trần vang lên.
Alice lộ vẻ cười bất lực: "Ngươi nên nhắc nhở ta sớm hơn một chút, như vậy ta sẽ cố gắng hơn chứ không đến nỗi chật vật như vừa rồi."
Nàng không hề trách móc việc Trịnh Dật Trần không ra tay giúp đỡ đúng lúc, vì anh đã giải thích lý do cho cô nghe rồi.
“Thật sự thì, phụ nữ chiến đấu với tà linh ngầu cực kỳ.” Trịnh Dật Trần vỗ tay, giữa những tiếng thét của tà linh còn sót lại, vô số anh linh nhiều tay hiện ra. Dù những anh linh bị đảo ngược của Đại Tà Thần này không bộc phát ra quá nhiều sức mạnh, nhưng đã có đủ năng lực chiến đấu.
Anh giơ một tay trong mười hai cánh tay, ánh hào quang vàng nhạt phát ra biến thành một thanh kiếm sắc bén, tà linh dù ở rất xa cũng bị đâm xuyên qua, tà linh và sóng tinh thần chết bởi đòn công kích này không biến thành khói đen, mà tan biến như thể hòa tan vào không khí.
Trịnh Dật Trần cảm nhận được, bằng tầm nhìn cảm ứng nhiệt của mình, ‘nguồn nhiệt’ đang hội tụ rất nhanh về phía các anh linh nhiều tay, nhanh đến nỗi anh không có cách nào ngăn cản được.
Dưới ánh hào quang vàng nhạt, Rebecca đang thất thần cũng tỉnh lại. Cô ôm chặt cánh tay rồi hét lên một tiếng, nước mắt đau đớn trào ra.
Trịnh Dật Trần bước tới, trong tiếng khóc nức nở của cô, anh nắm lấy tay cô, răng rắc một tiếng nắn chỉnh lại chỗ xương bị gãy, rồi đổ lọ thuốc lấy từ xe gắn máy vào miệng cô: “Nuốt đi, không muốn sẹo thì ngậm lấy.”
“Đắng quá à…” Rebecca nhăn nhó mặt mũi, rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Gãy xương thì làm gì có sẹo được…”
Cánh tay cô chỉ bị gãy chứ không bị tổn thương đến mức xương xuyên qua da thịt.
“Xương cũng để lại sẹo.” Trịnh Dật Trần thu tay lại, Rebecca thì ngơ ngác nhìn vào lớp màng ánh sáng bao quanh cánh tay.
Lớp màng ánh sáng tựa như thủy tinh trở thành khung cố định, cô có thể cảm nhận một dòng năng lượng ấm áp tràn vào tay mình, tập trung vào chỗ xương gãy. Cơn đau vẫn còn đó nhưng chắc là do thuốc vừa uống có tác dụng, cơn đau đang giảm rất nhanh, các ngón tay cũng cử động được rồi.
"Ngươi sớm biết chuyện này?" Alice nhìn những anh linh nhiều tay đã ngừng tấn công, đôi mắt ánh lên tia suy tư.
Cô cảm nhận được ánh hào quang vàng nhạt vừa rồi, cảm giác như mình cũng có thể thử phóng thích đòn công kích tương tự, chỉ là cần điều kiện gì để thực hiện được nó.
Ta không biết, nhưng ta nghĩ, các ngươi đã muốn nói lời tạm biệt, vậy ta kỳ thật không cần vội vã rời đi, mấy chục cây số đường mà thôi, đối với ta mà nói lãng phí không được mười phút đồng hồ."
"Nhưng chúng ta đi qua lại muốn mấy giờ." Alice nhìn thoáng qua xe ba gác, bị Rebecca thôi miên mà xuất hiện, thực thể nhiễu sóng tinh thần đó trong chiến đấu bị giết chết, nhiều tay anh linh công kích là đối với tất cả tà linh đều hữu hiệu.
"Anh hùng cứu mỹ nhân cũng rất lãng mạn."
"Nhưng nói ra thì không phải là."
Trịnh Dật Trần ha ha cười hai tiếng, nói: "Nghiêm chỉnh mà nói, ta ở Hoàng Hôn bên kia là tội nhân."
Hắn nhìn về phía nhiều tay anh linh, anh linh đặc biệt này có nhiều tay như vậy, khiến Trịnh Dật Trần còn tưởng rằng hắn có thể giống như một võ sĩ quyền Anh, mười hai nắm đấm có thể đánh bất kỳ quân địch nào đều không thở nổi? Kết quả từ hình thức tấn công của hắn lại là một pháp sư?
Thu hồi nhiều tay anh linh, Trịnh Dật Trần thả ra tam đầu khuyển không hợp thời đại, để nó đi kéo xe: "Lên đường đi, đi Hoàng Hôn, các ngươi sẽ an toàn."
Trên đường, Rebecca lặng lẽ đánh giá Trịnh Dật Trần đang cưỡi xe gắn máy, nàng cảm giác tóc bị gió thổi của Trịnh Dật Trần có sự tiêu sái mà nàng chưa từng thấy ở bất kỳ phái nam nào, Alice đang lái xe thì nói: "Mấy tà linh kia xưng ta là nghịch phản thần sứ?"
"Ngươi rất để ý cái thân phận này?"
"Không, chỉ là có chút hiếu kỳ... Đương nhiên ta không ngại trở thành dạng tồn tại này."
Trịnh Dật Trần thoáng suy tư một chút: "Nếu vậy thì ngươi hẳn là đã nhận được một loại chúc phúc mới đúng, ở một thế giới khác mà bị thần ma chú ý, sẽ nhận được ảnh hưởng từ lực lượng của thần ma, loại lực lượng kia có hại nhưng cũng sẽ mang lại lợi ích."
"... Nhưng ta không có cảm giác nào."
"Có lẽ 'Thần' ta mang theo quá yếu, chờ ta sau này giết nhiều tà linh rồi xem sao."
Alice hơi nghi hoặc nhìn Trịnh Dật Trần, nàng cảm thấy Trịnh Dật Trần đối với những thứ như thần không có vẻ coi trọng? Nàng hỏi: "Thần ma cũng là thần sao?"
"Có thể vậy, dù sao trong cách gọi của bọn họ có từ thần." Trịnh Dật Trần cười cười: "Vậy không giấu ngươi, có con hỏa long từng nói với ta, ta cũng có thể coi là 'Thần', chỉ là trong mắt các thần khác ta thuộc dạng sâm tinh di động."
"Thần, ngươi xem ra thật không giống." Rebecca nhịn không được nói, có Trịnh Dật Trần hộ tống, nàng cảm thấy rất an toàn, cơn đau trên cánh tay cũng dần biến mất, ngay cả màng ánh sáng trên tay cũng bắt đầu yếu và mềm đi.
Cánh tay nàng dần có thể hoạt động bình thường.
Trịnh Dật Trần nhìn về phía thiếu nữ xui xẻo này hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy thần nên là dạng gì?"
"Ta, ta không biết." Rebecca mờ mịt gật đầu, giống trong một vài tác phẩm văn học sao? Cao cao tại thượng, xuất hiện hào quang vạn trượng, khiến người ta không thể không kính phục? Nhưng nếu Trịnh Dật Trần cũng là 'Thần' vậy tác phẩm văn học đó có lẽ là giả.
"Ta từng thấy thần ma cực kỳ tham lam, tà ác... không, theo lập trường người hầu của tộc, bọn chúng là tà ác, đối với bọn chúng mà nói, vạn vật trên thế giới đều chỉ là quân cờ trên bàn cờ."
Rebecca tưởng tượng tình huống đó, cảm thấy rất tệ, chúng sinh là quân cờ, điều đó có nghĩa là thần ma chỉ cần không vui có thể lật tung bàn cờ hoặc bắt đầu lại.
"Vậy nhất định tệ lắm?"
"Đúng, nếu như thần ma không có cầu sinh dục mạnh mẽ, ta có thể chém chết hết bọn chúng rồi, giờ ngươi thấy thần thế nào?"
"... "Rebecca hé miệng nhỏ, cảm thấy Trịnh Dật Trần tùy ý nói ra những lời kinh khủng.
"Ha ha ha ha, không phải chuyện một thế giới thì không cần quá xoắn xuýt, hoàn cảnh các thế giới khác nhau nên thần cũng không nhất thiết giống nhau, có thể đám thần ma ta gặp chỉ là dạng yếu của hệ 'Thần'." Trịnh Dật Trần cười nhìn về phía dáng vẻ thành thị đang dần xuất hiện ở đằng xa: "Sắp đến rồi, đến nơi chúng ta sẽ chia tay."
Rebecca còn tưởng Trịnh Dật Trần nói đến nơi là cửa thành, kết quả lại là Giáo đường Hoàng Hôn, sau khi nàng đến đây, cảm thấy các nữ tu sĩ Hoàng Hôn tuy không thay đổi biểu cảm, nhưng thái độ khi nói chuyện với Trịnh Dật Trần có vẻ nhiệt tình hơn rất nhiều so với người khác.
Trịnh Dật Trần còn có vẻ quen thuộc với một nữ tu sĩ Hoàng Hôn, hắn nói chuyện với nàng một lúc rồi lại biến mất, lúc quay lại trên tay có một cái rương: "Vậy hữu duyên tạm biệt."
"... "
Alice nhìn bộ dạng thất thần của Rebecca nói: "Đừng nhìn nữa, chúng ta không phải người cùng đường."
"Ta vẫn còn hơi chút không nỡ, rõ ràng trước đó ta cảm thấy hắn rất đáng ghét, là người xấu."
"Có lẽ đây là do hiểu lầm sinh ra áy náy, cộng thêm việc được cứu giúp mà sinh lòng biết ơn đã ảnh hưởng đến ngươi, đương nhiên, nếu mọi chuyện tiếp diễn bình thường, có lẽ hai ngươi sẽ phát triển thành một mối quan hệ bạn bè siêu việt, nhưng hắn lại là đại hành giả."
". . . Đại hành giả càng vô tội hơn." Rebecca có chút phẫn nộ, lần trước tới đây nàng đã phải tìm hiểu chút thông tin mới tin, đại hành giả là tội nhân của bên Hoàng Hôn, nàng cứ nghĩ đây là phạm phải tội gì, sau mới biết đại hành giả cũng là kẻ xui xẻo, nhưng thái độ của bên Hoàng Hôn dường như đại hành giả vốn dĩ đã là tội nhân.
"Nhưng Hoàng Hôn không nghĩ vậy, được rồi, tiếp theo chúng ta phải nghĩ cách tìm một chỗ ở phù hợp, ta ở đây còn có chút quan hệ, buổi chiều có lẽ sẽ giải quyết xong." Alice liếc nhìn mấy nữ tu sĩ Hoàng Hôn, lại nhìn những tiền bối 'Đồng hành' đang hoạt động ở đây, một mình rời khỏi giáo đường Hoàng Hôn để liên lạc với người quen của cha mẹ trước đây.
Cô muốn nhờ mối quan hệ tìm một chỗ ở cạnh bên giáo đường Hoàng Hôn, còn Rebecca chỉ cần không rời khỏi giáo đường Hoàng Hôn là tuyệt đối an toàn, trong giáo đường Hoàng Hôn cấm các xung đột bạo lực, bao gồm cả việc cưỡng ép dẫn người rời đi.
"Khởi công thôi." Trịnh Dật Trần đang trên đường đi lại đón những cơn gió mát buổi chiều, hắn tìm một khu vực hoang dã rồi bóp nát mồi nhử trong tay, rất nhanh sau đó tiếng gào thét vang lên, vật chất màu đen bao phủ lên cần câu, Trịnh Dật Trần lộ vẻ mặt không thể chờ đợi: "Thế giới này chắc không có luật bảo vệ động vật nhỉ?"
"Xin lỗi Boss, luật bảo vệ động vật của thế giới này còn rất nghiêm ngặt." Lilith nói cho Trịnh Dật Trần một sự thật khác hoàn toàn với suy đoán của hắn: "Ngoại trừ động vật được xếp vào gia súc ra, bất kỳ động vật hoang dã bình thường nào đều được bảo vệ, những động vật không nằm trong phạm vi bảo vệ rất ít, và thường là những loài sinh sản rất nhanh khó bị tiêu diệt."
"Nói cách khác ta tùy tiện bắt một con rắn hoa cũng có thể phạm pháp?"
"Là phạm pháp."
"Vậy thì thật là nghiêm ngặt." Trịnh Dật Trần nhìn một con rắn độc bị thu hút tới, con rắn độc há miệng phun ra một dòng chất độc, giống như súng phun nước cao áp vậy, sau lưng con rắn độc là một thực thể nhiễu sóng tinh thần đang ký sinh trên người nó.
Thực thể nhiễu sóng tinh thần này không mạnh lắm, nhưng đối với sinh vật mà nói thì đã đủ gây ra sự nhiễu sóng nghiêm trọng.
"Nhưng các sinh vật nhiễu sóng không nằm trong phạm vi bảo vệ, tiêu diệt chúng có thưởng."
"Có thưởng? Bọn họ còn có thể cấp cho ta một cái chứng nhận trừ tà sư à?" Một phát súng làm nổ con rắn độc, sau đó trận chiến đấu thực sự của hắn bắt đầu, một lượng lớn sinh vật nhiễu sóng bị thu hút tới, động vật nhỏ bình thường ở trong môi trường này căn bản không thể sinh tồn được.
Trên đường bị thu hút tới, chúng đã trở thành thức ăn của các sinh vật nhiễu sóng khác.
"Boss, việc người bản địa phía chính phủ cấp cho ngươi loại đồ vật này chẳng khác nào là cố tình nịnh bợ."
"Vậy ta phải khiêm tốn chút mới được."
Trường thương vung lên, cuồng phong xé nát những sinh vật nhiễu sóng yếu ớt nhất và các thực thể nhiễu sóng tinh thần, máu và các mảnh vụn linh hồn còn sót lại sau khi thực thể nhiễu sóng tinh thần chết đi bị hấp thụ, trở thành nguồn dự trữ của Trịnh Dật Trần.
Hắn muốn lấp đầy tinh túy sinh mệnh vào xương cốt trước khi đến Tà Linh Đô, tiện thể gia tăng dự trữ linh hồn, triệu hồi được nhiều anh linh hoặc tà linh lợi hại hơn.
Còn về anh linh nhiều tay, trong lần chiến đấu không lâu trước đây, Trịnh Dật Trần đã có một cảm giác đặc biệt, món đồ chơi đó sớm muộn gì cũng phải thả, hắn và mảnh đất này có sự liên kết càng chặt chẽ hơn một chút, sự liên kết này theo sự mạnh lên của hắn mà tăng thêm.
Trịnh Dật Trần có thể cưỡng ép cắt đứt mối liên kết này nếu vẫn duy trì trạng thái hiện tại, nhưng hắn... nghĩ đến nguồn tài nguyên trong tay, lại thấy không đáng để làm như vậy, con anh linh nhiều tay rõ ràng thích hợp ở lại thế giới này hơn, vậy thì cứ để nó ở lại đi, thế giới này vốn đã đủ tệ rồi.
Có thêm một sự tồn tại hoàn toàn trái ngược với tà linh trấn giữ cũng tốt.
Cuồng phong tàn phá gần ba giờ đồng hồ, cuồng phong xoay quanh mảnh mồi nhử vỡ vụn và di chuyển đi không ít chỗ, những nơi mà nó đi qua đều giống như chó gặm, ngoại trừ thực vật bình thường ra, tà linh, thực thể nhiễu sóng tinh thần, sinh vật nhiễu sóng đều bị quét sạch.
Ngày hôm sau, các đội điều tra chuyên môn đến những khu vực bị cuồng phong tàn phá để điều tra, và kết luận đưa ra là không có kết luận, những địa điểm này dường như đã thật sự xảy ra một phạm vi nhỏ thiên tai, rõ ràng thông qua các phương pháp giám sát đặc biệt đã bắt được môi trường bất thường tại đây.
Nhưng thực tế sau khi điều tra, nơi này lại quá mức sạch sẽ, không có tà linh, không có nhiễu sóng sinh vật, thậm chí cả động vật bình thường lẫn người sống đều không có, dựa theo luật bảo vệ động vật, với kiểu động tĩnh như này mà tồn tại có thể xử bắn một vạn lần.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận