Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 1326: Trên trời rơi xuống vật (length: 15321)

Thiên vẫn núi, đại diện học viện im lặng nhìn hài cốt đập xuống nơi này, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, cái đồ chơi này chính là chiến hạm 'Thiên nhân'.
Hơn nữa quy mô không hề nhỏ, cái hố bị tạo ra vẫn còn giữ nhiệt độ nóng rực, không khí dưới nhiệt độ cao vặn vẹo lên, ngay cả không gian cũng xuất hiện những rung động nhỏ.
"Khê Vân các hạ... Đây chính là thuyền của thiên nhân."
"Thiên nhân, khi chúng ta đến 'thế giới' khác, cũng sẽ bị gọi là thiên nhân?"
Khê Vân đánh giá hài cốt chiến hạm, hỏi một câu có vẻ hơi thừa.
Đại diện học viện lắc đầu: "Việc đó còn phải xem cách gọi của dân bản xứ."
Bên bọn hắn gọi người từ bên ngoài đến là thiên nhân, đó là do ban đầu không hiểu rõ về những người từ các hành tinh khác, về sau dứt khoát dùng cách gọi này, cách gọi này cũng có thể khiến người khác dễ dàng biết được thân phận của bọn họ hơn.
Người từ ngoài thiên hà mà tới mà.
"Ta xuống xem thử." Khê Vân rất quyết đoán, hắn vừa dứt lời đã đi về phía hố sâu nơi chiến hạm rơi xuống.
Khê Vân không để ý nhiệt độ cao tỏa ra từ hài cốt chiến hạm, còn những dao động nhỏ trong không gian, còn chưa chạm tới hắn, đã bị hắn dùng thân thể gạt bỏ.
Đại diện học viện nhìn thấy cảnh này, im lặng lựa chọn ngậm miệng, hắn còn định nhắc nhở Khê Vân cẩn thận, nhưng với độ mạnh nhục thể có thể chống lại cả dao động không gian này...
Lẽ nào độ mạnh của Khê Vân thật sự nằm ở hàng đầu đại lục sao?
Không đúng, việc để hắn ở thứ hạng những cường giả ở đại lục này, có phải là quá xem thường người ta rồi không?
Hắn quyết định, tiếp theo Khê Vân nói gì thì là vậy.
Không để ý đến nhiệt độ cao của hài cốt, Khê Vân nhấc một khối hài cốt lên, nhìn thi thể cháy đen bên trong, khẽ lắc đầu, thi thể cũng là của một cường giả, không thì dưới sự va chạm thế này, căn bản không thể còn thi thể.
Khê Vân bắt lấy thi thể này ném ra ngoài, tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác.
Hắn cảm thấy nhiệt độ ở đây quá phiền, trước sự quan sát của đại diện học viện, hắn đột ngột vung tay lên, luồng khí bạo cuồng thổi tan nhiệt độ cao trong hố, nhưng không gây ảnh hưởng đến những thứ khác xung quanh.
Việc tìm kiếm tiếp theo đơn giản hơn rất nhiều, những mảnh giáp vỡ vụn, vũ khí hư hại, Khê Vân còn phát hiện vài vật thể kỳ lạ phát sáng.
Xác định nơi này an toàn, đại diện học viện đi theo xuống tranh thủ thời gian giải thích: "Những thứ này được thiên nhân gọi là 'Người đầu cuối' có người thì gọi là máy tính hoặc trí não."
"Có tác dụng gì?" Khê Vân nhìn một vòng kim loại đeo tay trong tay, thứ này tản ra ánh sáng, những ánh sáng đó ngưng tụ thành từng khối vuông nhỏ, những khối vuông này có màu lam, có màu đỏ, chữ viết trên đó hắn không hiểu.
Nhưng hình ảnh màu lam phát ra thì hắn lại hiểu được, là ghi chép về một chiến trường nào đó, nhưng hình ảnh rất vụn vặt.
"Chỉ là một loại công cụ hỗ trợ, giống như Tháp Linh." Sợ Khê Vân không biết Tháp Linh là gì, đại diện học viện nhanh chóng đổi sang một cách giải thích dễ hiểu hơn: "Cũng có thể coi nó là một 'trợ thủ' không có sinh mạng, một thứ nhỏ như thế thôi, có thể chứa đựng rất nhiều tin tức, nhét vào cả thư viện cũng không vấn đề gì."
"Ta biết Tháp Linh là gì."
Đại diện học viện ngượng ngùng gật nhẹ đầu, mắt không ngừng nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của chiến hạm hài cốt này, nhưng chiến hạm đã hư hại nghiêm trọng, không thể nào tìm thấy vết tích để xác định nguồn gốc.
Nhưng thứ này dù sao cũng từ bên kia thiên hà rớt xuống, cho dù hư hỏng nghiêm trọng cũng có giá trị nghiên cứu lớn, ví dụ như giúp 'thuyền' của đại lục tăng tiến, tiếp xúc với những thế giới khác có thể dễ dàng hơn.
"Ở đây không có ai sống, ta mang cái này về."
"Mang về???" Đại diện học viện thấy có chút quá đáng, nhưng Khê Vân lại không thấy điều gì bất thường, hắn chọn qua chọn lại liền ném những linh kiện rớt ở ngoài vào trong.
Những thi thể đó hắn cũng cẩn thận tìm chỗ trống nhét vào trong hài cốt, sau đó trước sự ngạc nhiên của đại diện học viện, Khê Vân vác hài cốt chiến hạm lên.
Cái này... thật sao!
Nếu dùng ma pháp hắn còn có thể chấp nhận, hành tinh này có Phù Không Thành, vận chuyển bằng ma pháp một cái hài cốt này không khó, nhưng trực tiếp dùng sức mạnh cơ thể nhấc lên ư?
"Thứ này chắc thật." Khê Vân hài lòng vỗ vào vỏ chiến hạm, hắn còn lo lắng sức của mình sẽ làm sập nó, kết quả thứ này dù rách tả tơi nhưng độ chịu lực vẫn đủ nâng được chính nó.
"Đi thôi."
Nhìn Khê Vân nhảy ra từ trong hố, đại diện học viện vội vã đuổi theo.
Tộc nhân của Khê Vân đang đợi rất đông, vừa thấy Khê Vân mang đồ về, cháu trai của Khê Vân liền dẫn người ra đón: "Ông, thứ này chính là cái trên trời rớt xuống?"
"Đúng, bên trong còn có xác chết, các ngươi xử lý đi."
"Khụ khụ, Khê Vân các hạ, nếu như không ngại, những xác chết này để chúng ta đến xử lý nhé."
Đại diện học viện tranh thủ thời gian đứng dậy.
"Được, chỉ cần các ngươi không sợ phiền phức."
Đại diện học viện lúc này cho người hỗ trợ theo đến, trong đội ngũ cô bé nhỏ ngược lại là chưa từng nói gì, các nàng cùng đi theo nơi này, ngoài việc tuyển chọn học sinh, còn có nhiệm vụ khác. . .
Sẽ không cảm thấy làm loại việc nhặt xác này là quá thiệt thòi, vả lại đây là vật từ ngoài hành tinh, người khác muốn làm còn không có cơ hội.
Chiến hạm hài cốt to lớn được đặt ở phía sau bộ tộc, một đám người đứng xem thứ này, không ai chủ động đi lên sờ soạng, Khê Vân rất biết sai bảo người, trực tiếp bảo đại diện học viện mang những vật nhỏ có thể dùng ở đây ra ngoài.
Đã hiểu biết về người ngoài hành tinh, còn có một cái đồ vật như vậy, vậy thì thừa cơ tiến hành học tập thực tế thôi.
Đại diện học viện cũng vui vẻ làm như vậy, sau khi thu dọn xong xác chết, liền bắt đầu tiến hành phân loại, hắn không hề có ý định giở trò, việc Khê Vân vô tình thể hiện ra thực lực đã khiến hắn không dám có ý định giở trò rồi.
Những thứ đầu cuối loại hình còn có thể dùng, hắn thu xếp lại một chỗ, những mảnh chiến giáp vỡ vụn thì để ở nơi khác.
Dù là như vậy, việc muốn thu xếp xong toàn bộ chiến hạm cũng cần rất nhiều thời gian.
Khê Vân không có ý định giải quyết thứ này ngay lập tức, bận rộn một khoảng thời gian sau, cũng bảo mọi người đi nghỉ, còn lại ngày hôm sau tiếp tục làm.
Bất quá hôm nay nhất định là đêm không ngủ, vào lúc ban đêm lại có một vài vật thể lạ từ ngoài không gian rơi xuống bề mặt hành tinh này, có cái trực tiếp rơi vào khu vực gần núi Thiên Vẫn.
Khiến Khê Vân một đêm không ngủ.
Bởi vì hắn phát hiện có một vật thể lạ từ ngoài không gian trực tiếp rơi xuống khu vực sấm chớp mưa bão.
Sau khi vị đại năng phát điên kia phát tác, ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì một hai tháng, trong ghi chép thời gian của tộc nhân hắn, dài nhất là nửa năm.
Bất quá nơi đối phương phát tác ở rất xa, nhìn từ xa trên bầu trời vẫn núi chỗ sâu, ngoài việc đáng sợ một chút, cũng không có làm phiền dân chúng.
"Thứ này dùng tốt đấy." Khê Vân cầm một vật như mắt kính trong tay, cái đồ chơi này là kính viễn vọng, hắn không cần cái đồ chơi này, nhưng có thứ này thì càng dễ dàng nhìn thấy sự vật ở xa hơn.
Đồng thời thứ này còn có phụ trợ nhìn ban đêm.
"Cái kia, vị đại năng kia sẽ không tức giận chứ?" Đại diện học viện có chút lo lắng bất an, hắn biết có vật thể lạ từ ngoài không gian rơi xuống khu sấm chớp mưa bão thì cả người kinh hãi.
"Nói đúng ra, vị đại năng kia lúc nào cũng tức giận cả." Khê Vân nói ra một sự thật: "Ta muốn đi bên kia nhìn một chút, ngươi cùng đi?"
"Có thể dẫn người khác không?"
"Ta không có ý kiến."
Đại diện học viện quả quyết từ bỏ ý định dẫn người khác đi, nếu là tình huống bình thường thì dẫn người không sao, nhưng tình hình lúc này không thích hợp, vẫn là đừng tìm đường chết.
"Đi thôi." Khê Vân mang theo một chút đồ vật nhỏ, ngoài cái kính viễn vọng đặc thù kia ra, còn có thứ khác, và một thanh kiếm chỉ có chuôi, nhưng lúc cần có thể xuất ra lưỡi kiếm ánh sáng.
Thứ này rất lợi hại, nhưng đối với hắn cũng chỉ là một loại đồ chơi.
Có Khê Vân dẫn đường, cộng thêm uy thế của hắn ở trên bầu trời vẫn núi, bọn họ rất nhanh đã tới khu vực sấm chớp mưa bão.
Khiến đại diện học viện không khỏi cảm thán, người khác muốn tới đây muôn vàn khó khăn, trên đường đi không những phải đối mặt với nơi hiểm yếu, còn phải đối mặt với ma thú và dã thú nguy hiểm nơi đây.
Còn Khê Vân ở chỗ này như thể ở hậu hoa viên nhà mình, nhẹ nhàng như vậy.
"Đây là nơi chúng ta có thể vào sao?"
Đại diện học viện nhìn khu vực sấm chớp mưa bão, chần chờ hỏi, hắn ở nơi đây cảm nhận được một áp lực tâm lý chưa từng có.
"Đương nhiên có thể vào, nhưng sống chết thì ta không thể bảo đảm, ta ở trước mặt vị đại năng kia không tính là gì."
Khê Vân nhìn khu vực sấm chớp mưa bão, hơi nghi hoặc một chút, hiện tại không có tiếng gầm thét của đại năng kia, điều này rất kỳ lạ.
Kỳ lạ thì kỳ lạ, Khê Vân vẫn lựa chọn tiến vào khu vực sấm chớp mưa bão, còn đại diện học viện đi theo đến thì ở lại bên ngoài, không dám đi vào.
Nhìn Khê Vân tiến vào khu vực sấm chớp mưa bão, đại diện học viện lau mồ hôi lạnh trên đầu, Khê Vân đã đảm bảo, nơi này không có nguy hiểm gì, chỉ cần không tự tìm đường chết là được rồi.
Đây là lời nhắc nhở cũng là cảnh cáo, nên đại diện học viện không có ý định tìm đường chết ở đây.
Khê Vân quay đầu nhìn thoáng qua, cười khẽ một tiếng, đại diện học viện này cũng coi như là người có bản lĩnh.
Hắn tiếp tục tiến lên, áp lực bên trong sấm chớp mưa bão càng lúc càng lớn, Khê Vân từ thoải mái bắt đầu trở nên cố sức, cho đến khi xuyên qua một tầng 'bình phong' thì áp lực mà Khê Vân phải chịu mới biến mất không thấy đâu.
Khê Vân gặp được vị đại năng kia đã lâu, ấn tượng trong trí nhớ mơ hồ một lần nữa rõ ràng.
Vị đại năng kia nhìn bề ngoài không giống những kẻ điên cuồng, bên cạnh còn có một chiến hạm xác, chiến hạm xác này tương đối nguyên vẹn.
Khê Vân nhìn cách ăn mặc của đối phương, trong mắt thoáng chút kinh ngạc, hắn ý thức được, vị đại năng này cũng có thể là 'Thiên nhân'.
Đêm qua thu thập những 'người đầu cuối' kia, hắn đã xem qua rất nhiều, có ghi chép chiến trường, có 'điện ảnh' học viện, đều giải thích như vậy.
Từ những hình ảnh thu được đó, hắn hiểu rõ rất nhiều phong cách trang phục, mà vị đại năng này mặc quần áo giống một phần trong ghi chép chiến trường.
"Là ngươi à." Thanh niên nhìn người trẻ tuổi vừa tới, đặt đồ vật trong tay xuống: "Ta nhớ ngươi. . . Rất lâu rồi ngươi không tới?"
"Cũng phải mấy chục năm." Khê Vân vội nói, dù hắn sống hơn hai trăm năm, nhưng trước mặt vị này vẫn có vẻ hơi khẩn trương, không phải vì sợ hãi, mà là kiểu khẩn trương của cháu đối diện tổ tiên.
Đối phương rất trẻ, nhưng truyền thuyết về người này có từ rất lâu rồi.
"Hôm qua có nhiều thứ từ trên trời rơi xuống, ta đến xem ngài có gặp phải... phiền phức gì không."
"Không có phiền phức, ngược lại những thứ này... Ta nhớ là mình từng có." Thanh niên cầm một tấm bảng người đầu cuối, nó đã hỏng hóc nghiêm trọng.
Nhưng trong mắt Khê Vân, chiếc người đầu cuối hỏng này như thời gian quay ngược, lớp vỏ nứt nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.
Sau đó, hắn nghe thanh niên lẩm bẩm: "Còn mật mã... Mật mã là gì? A, đúng rồi, ngươi muốn ăn hoa quả không?"
"À, không cần." Khê Vân vội lắc đầu, với chiêu vừa rồi của thanh niên, hắn không thể học được, mật mã thì Khê Vân biết.
Trong những người đầu cuối sử dụng được hôm qua, phần lớn đều có mật mã, chỉ số ít dùng trực tiếp được.
Cái trong tay Trịnh Dật Trần cũng có, nhưng mật mã có vẻ không có tác dụng gì, mà cái trong tay hắn vốn đã hỏng, vậy mà hắn tùy tiện khôi phục nó lại.
Khê Vân chắc chắn đó không phải là chữa trị, mà là một dạng 'quay lại' đặc biệt hơn.
"Cho ngươi." Thanh niên ném cho Khê Vân một quả dại như hái đâu đó, nhìn lên bầu trời u ám: "Sắp có chuyện rất nguy hiểm..."
"Là thiên hà sao?" Khê Vân nhìn quả trên tay, là quả đào.
Thanh niên hỏi: "Thiên hà là cái gì?"
Khê Vân vội giải thích sự tồn tại của thiên hà, thanh niên lại càng nghi hoặc, hắn phất tay, mây đen trên trời tan một ít: "Ta không thấy được."
". . . Tại vì bây giờ là ban ngày mà."
Khê Vân bất đắc dĩ giải thích, thiên hà chỉ thấy vào ban đêm, giống như mặt trời và ban ngày vậy.
"Biết rồi, để ban đêm ta xem thử." Thanh niên tìm chỗ ngồi xuống, kéo Khê Vân sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm người đầu cuối.
Thứ này có nhiều chỗ mã hóa, nhưng trong tay hắn, mật mã như không tồn tại, trong mắt Khê Vân, thanh niên này hình như biết mật mã gì đó.
Gặp chỗ mã hóa, chỉ cần nhập vài con số là có thể mở.
Khê Vân cũng không quấy rầy, một bên gặm đào một bên nhìn chiếc chiến hạm lớn.
Chiếc chiến hạm này lớn hơn chiếc mà Khê Vân mang về nhiều.
Hắn đi xem những chỗ khác, ngạc nhiên khi thấy có người khác, nhưng họ như tượng, đứng yên tại chỗ.
Khê Vân nhẹ chạm vào người bị dừng lại, lại chạm phải một lớp tường không khí vô hình, không phải ngăn cách không gian, cũng không phải ma pháp hay lực lượng gì.
Mà là một loại lực lượng đặc thù hơn.
Sau khi chạm, những người này cho Khê Vân cảm giác càng đặc biệt, họ như không cùng hắn trong một đoạn thời gian.
Tiếp tục đi quan sát, Khê Vân nhanh chóng quay lại tình hình lúc nãy.
Đại khái là chiếc chiến hạm này rơi xuống đây, bị đại năng thanh niên thuận tay nhặt được, trong chiến hạm còn người sống, nhưng họ không biết vì sao mà xảy ra xung đột với thanh niên.
Rồi bị hắn cho dừng lại ở đó. . . Thật sự tự tìm đường chết, tìm kiếm thêm một lúc, Khê Vân rút ra một điểm nữa trong phân tích.
Những người này hẳn là có người bị thương nặng được chữa trị, thậm chí có người đã chết, nhưng những người này đều được vị đại năng kia cứu sống trở về.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận