Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 1220: Có thể tới liền không muộn (length: 11541)

"Dựa vào sự che chở của ý chí thế giới, sức mạnh vô hạn, ngươi lấy cái gì để đánh với chúng ta a a a! !" Vực chủ bị Đô Cương nhìn chằm chằm, gào thét lên.
Hắn hiện tại là người khó khăn nhất, Đô Cương đã chịu quá nhiều công kích, mỗi lần công kích từ vực chủ đều khiến những mảnh vàng trên người hắn rơi ra, nhưng gã này vẫn không bị thương.
Cho dù trong công kích của bọn họ ẩn chứa sức mạnh hủy diệt bắt nguồn từ vũ khí tru thiên!
Nhưng loại sức mạnh hủy diệt này so với công kích của Đô Cương lại có vẻ yếu hơn rất nhiều.
Không phải là không thể tiếp tục tăng cường, mà là sức mạnh này đến từ vũ khí tru thiên, không được tính là sự tăng cường của ý chí thế giới, một khi quá mạnh, ngược lại sẽ loại bỏ sự che chở của ý chí thế giới.
Bản thân sức mạnh hủy diệt đã đối lập với sự che chở của ý chí thế giới, muốn sử dụng tốt thì nhất định phải đảm bảo sự cân bằng.
Mà phía hoàng hôn lại có thể không quan tâm vấn đề này, kỹ thuật phá giới tuy toàn diện, nhưng so với hoàng hôn, vẫn có vẻ hơi không đủ.
Trong xung đột trực diện, một chút khác biệt nhỏ liền càng trở nên rõ ràng.
"Cướp vũ khí của hắn! !" Một vực chủ nhạy bén gào thét lớn, tốc độ của Đô Cương tương đối không nhanh, bọn hắn nhiều người như vậy, chỉ cần có thể cướp được vũ khí của hắn, vậy thì Đô Cương sẽ không thể gây tổn thương đến bọn hắn.
Đô Cương đang khí thế hung hãn đột nhiên cẩn trọng, mấy vực chủ này đã nhận ra nhược điểm của Đô Cương, đúng vậy, thiếu vũ khí, Đô Cương sẽ khó mà sử dụng sức mạnh hủy diệt.
Không có sức mạnh hủy diệt, gã này làm sao có thể làm tổn thương đến bọn họ?
Thế là mấy vực chủ này càng thêm liều mạng, bao gồm cả những người bị thương.
Trong tình huống này, Đô Cương lộ ra vô cùng bị động, sau khi chém chết bốn vực chủ, vũ khí của hắn cuối cùng cũng bị cướp đi.
Quá nhiều công kích tập trung vào cánh tay cầm đao của Đô Cương, sự tấn công khiến hắn khó duy trì trạng thái Kim Cương Thể nghìn tầng, do ảnh hưởng của Kim Cương Thể mà máu vàng vương vãi ra.
Nhìn vũ khí tuột khỏi tay, vẻ mặt Đô Cương trở nên tiếc nuối, một vực chủ ở gần đó lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng cũng nhổ được răng của gã này.
Chỉ là thiếu vũ khí, Đô Cương cũng không hề từ bỏ, hắn vươn tay tóm lấy vực chủ ở gần nhất, mặc kệ sự phản kháng của đối phương, mặc cho những công kích kia rơi lên người mình, phát ra tiếng róc thịt cọ xát đinh đinh đang đang chói tai.
Công kích mang theo sức mạnh hủy diệt xuyên vào trong đầu vực chủ này, vực chủ vốn đang vui mừng cứng đờ lại.
Ý thức nhanh chóng tan biến, khiến hắn không có cơ hội để hỏi "Vì sao a".
Vực chủ cướp được vũ khí của Đô Cương lại càng không hiểu, hắn nhìn thanh Kinh Thần Đao trong tay mình, lại nhìn về phía Đô Cương, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Mà vẻ mặt tiếc nuối của Đô Cương đã biến thành vẻ lạnh lùng dữ tợn.
"Ngươi không được qua đây a! !" Nhìn Đô Cương xông tới, vực chủ cướp đoạt vũ khí không nhịn được kêu lên, vung Kinh Thần Đao trong tay xuống chém Đô Cương.
Đô Cương không tránh không né, mặc cho một đao kia rơi lên người mình, kết quả ngay cả tiếng va chạm thanh thúy cũng không có, thanh Kinh Thần Đao kia liền tan biến trong tay vực chủ.
Vực chủ tấn công mang vẻ mặt hiểu ra: "Thì ra là như vậy"
Hắn đã hiểu ra tình huống thế nào, nhưng lúc này đã quá muộn, một thanh Kinh Thần Đao mới xuất hiện trong tay Đô Cương, dù tốc độ Đô Cương có chậm nữa, với khoảng cách hai người duy trì cũng đủ để Đô Cương trực tiếp chém chết hắn.
Sau khi chém một đao xuống đầu vực chủ này, Đô Cương thở ra một hơi dài: "Hô ~ "
Liên tục đánh chết sáu vực chủ, đây đã là giới hạn khi hắn sử dụng chiến thuật lừa gạt nhờ thông tin chênh lệch.
Tuy có thể tiếp tục cầm cự thêm một chút, để quân địch không dễ dàng cướp được vũ khí như vậy, nhưng kết quả cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
Cầm cự lâu thì quân địch cũng sẽ nghi ngờ, trong tình huống lý tưởng nhất, là giải quyết năm đến sáu tên địch.
Còn về những địch nhân còn lại, muốn giải quyết thì chỉ có thể xem 'vận may', thông tin liên quan đến việc sử dụng vũ khí và sức mạnh hủy diệt đã không còn dùng được nữa.
Một đám vực chủ cẩn thận nhìn chằm chằm Đô Cương, sau khi xác định hắn không giở thêm trò quỷ gì, thế công của bọn chúng lại khôi phục bình thường.
Không ai còn nghĩ đến việc đi cướp vũ khí của Đô Cương nữa, vũ khí kia trông giống y như vũ khí thật, nhưng thực tế lại là do chính hắn sử dụng sức mạnh của bản thân tạo ra.
Dù có cướp được, Đô Cương cũng có thể lấy ra một vũ khí hoàn toàn giống vậy, nghĩ đến tình huống này, vực chủ tại đây cảm thấy rối rắm.
Nếu như vũ khí trang bị của Đô Cương có thể tùy biến hình thái, vậy thì cho dù tiêu diệt hắn, vì được hoàng hôn giữ lại mà hắn hồi sinh, sẽ không bị suy yếu vì thiếu vũ khí trang bị.
Những người đi theo Trịnh Dật Trần đều là những đại hành giả rất biết thích ứng với phiên bản mới.
Đã như vậy thì cứ làm việc gì chắc nấy thôi.
Đám vực chủ vây công Đô Cương không còn hung hăng xông lên nữa, bọn chúng vẫn đang dồn sự chú ý vào khu vực quầng sáng đen đang bùng nổ.
Tốc độ giao chiến của bọn họ rất nhanh, thời gian duy trì chưa tới một phút đồng hồ, trong khoảng thời gian này, quầng sáng đen không hề có bất kỳ khuếch tán nào, tựa hồ bị áp chế lại.
Bọn họ cũng cảm nhận được ý chí thế giới gia hộ cho bản thân mạnh hơn, số lượng đồng loại tử vong gia tăng.
Dù sao, bọn chúng chủ động tới đối phó đại hành giả xâm lấn, vậy thì sẽ có một bộ phận không thể tránh khỏi phải đối đầu với Trịnh Dật Trần.
Ngay trong lúc bộ phận vực chủ này hơi mất tập trung, không gian xung quanh chúng dường như khựng lại trong chớp mắt.
Sau đó một móng vuốt nhọn xé toạc không gian khu vực của chúng, cả vùng không gian như bị xé nát một bức tranh, theo bức tranh rách toạc, tất cả mọi thứ bên trong đều vỡ vụn theo.
Đô Cương nhìn xung quanh, trong nháy mắt mất đi một mảng lớn vực chủ, nhẹ thở ra.
Trên người hắn có mấy vết thương sâu đến tận xương, nếu không phải đã luyện tới Kim Cương Thể, thì với phạm vi bao phủ của một kích kia, hắn đã trực tiếp phế bỏ rồi.
Một kích này của Vũ Lăng La không hề bàn bạc trước với hắn, bất quá Đô Cương không có ý phàn nàn, thậm chí còn muốn làm lại lần nữa, nhưng kiểu sử dụng đồng bạn làm mồi nhử này, cũng chỉ có thể dùng một lần.
Một trảo này của Vũ Lăng La ít nhất đã giết chết hơn hai mươi vực chủ.
"Xem ra Kim Cương Thể của ngươi đã gần như hoàn mỹ rồi." Vũ Lăng La cất tiếng.
Sức phá hoại đạt đến cực hạn trên móng vuốt của nàng, do thủy triều tuần hoàn tạo ra, đang bắt đầu suy yếu.
Đòn tấn công kia là nàng dốc hết sức mạnh của đỉnh cao phá diệt tuần hoàn thủy triều mà đánh ra, một khi mất đi cực hạn đó, không thể nào có được hiệu quả như vậy nữa.
"Ngươi cho rằng ta đang cố gắng gượng sao?"
Đô Cương cười lớn, đầu hơi lệch xuống, chặn lại luồng xung kích ập tới.
"Đúng vậy." Vũ Lăng La không hề né tránh chủ đề này, trước đó nàng vẫn cho rằng Đô Cương đang gắng gượng, vì vậy trong chiến đấu nàng hết sức chú ý tới Đô Cương, nếu hắn thực sự cố gượng.
Thì chiêu này sẽ đến sớm hơn, và thay vì để Đô Cương bị xử lý vô ích, chi bằng biến hắn thành mồi nhử, đến lúc đó nàng sẽ có thể tiêu diệt thêm được chút địch.
Nhưng Kim Cương Thể của Đô Cương thực sự đã gần như hoàn mỹ, kết quả đó còn tốt hơn, thu hút sự chú ý của nhiều người hơn vào Đô Cương, để nàng thành công diệt sát một lượng lớn vực chủ.
"Các ngươi không rủ ta chơi à!" Đồng Duyệt kêu to, cô ta được xem là người chật vật nhất trong đám đại hành giả ở đây, khả năng kháng cự của Đô Cương cực cao, Vũ Lăng La thì né tránh cực giỏi, gần như không bị thương.
Còn Đồng Duyệt thì phải hứng chịu một lượng lớn công kích, công kích phá diệt cực kỳ khắc chế khả năng hồi phục, dù cho cô ta có thể hồi phục, thì dưới ảnh hưởng của lực phá diệt, tốc độ hồi phục chậm đến mức đáng thương.
Nhưng điều này cũng khiến Đồng Duyệt trở nên cực kỳ nguy hiểm, những vực chủ ban đầu còn chiến đấu gần đó, giờ đã không có vực chủ nào muốn tiếp cận Đồng Duyệt nữa.
Sự thống khổ chuyển hóa thành sức mạnh càng tăng lên, khiến Đồng Duyệt lúc này giống như mở hack đánh nháy mắt giết, tuy nhiên hack này không khóa đầu, những đòn tấn công tung ra vẫn có thể né được, nhưng một khi trúng chiêu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Đồng Duyệt đã chuẩn bị phản sát, một kích này của Vũ Lăng La đã trực tiếp khiến các vực chủ kinh hãi rời xa bọn họ, làm cô ta mất cơ hội phản sát.
"Ngươi sẽ chết." Hai mắt Vũ Lăng La hơi nhắm lại, vô cùng chắc chắn về điều này.
Kim Cương Thể của Đô Cương có thể mạnh mẽ chống đỡ được đòn tấn công của nàng, Đồng Duyệt có sức hồi phục mạnh mẽ, nhưng so với Đô Cương thì sức phòng ngự kém xa.
Trong một trảo vừa rồi của nàng, Đồng Duyệt sẽ cùng chung số phận với những vực chủ kia, sẽ bị đánh chết ngay lập tức, tiền đề để chuyển hóa đau khổ thành sức mạnh là Đồng Duyệt còn sống.
Nếu hắn trực tiếp bị đánh chết, thì khả năng tăng cường sức mạnh sẽ không tồn tại.
"Tin ta đi, ta làm được." Đồng Duyệt khó chịu nói.
Các đại hành giả đã tách nhau ra giao chiến lại tập hợp chung một chỗ, giờ tách ra giao chiến nữa cũng không còn ý nghĩa gì, đám vực chủ sẽ không còn chủ động tấn công nữa.
Huống chi...
"Ta đến muộn sao?"
"Không, ngươi đến làm ta càng thêm ngạc nhiên." Vũ Lăng La kinh ngạc nhìn Chúc Lê vừa đến, bọn họ lên đường không hề đợi Chúc Lê.
Thiên thuyền mệnh gương không duy trì được lâu như vậy, cho nên chỉ có thể 'bỏ rơi' Chúc Lê. Chúc Lê không phải đại hành giả giỏi di chuyển đường dài, vậy nàng đã đến đây bằng cách nào?
"Ha ha ha ha, là thế này sao? Hang ổ của bọn chúng hình như có gì đó bất trắc, lời nguyền theo ý chí thế giới lan rộng ra tới tầng ngoài thế giới, điều này cho ta cơ hội."
Chúc Lê cười lớn nói, nàng không biết di chuyển không gian, nhưng lại có thể theo lời nguyền mà di chuyển nhanh chóng tới đây, có điều đến nơi vẫn muộn một chút, trận chiến này xem như sắp kết thúc rồi.
Đặc biệt là chỗ Vũ Lăng La tấn công, bên kia còn lưu lại một vết cào rõ ràng.
"Ta đến chậm sao?"
"Ngươi chỉ cần muốn đến, lúc nào cũng không muộn." Vũ Lăng La khẽ cười nói, bọn hắn giết không ít vực chủ, nhưng nơi này vẫn còn rất nhiều pháo hôi.
Bọn hắn không giống như Trịnh Dật Trần, sức chịu đựng cực mạnh, đối mặt một đống lớn pháo hôi có ý chí thế giới gia hộ, bọn hắn trong chiến đấu tiêu hao rất lớn, Chúc Lê đến đây có thể gánh vác nhiều áp lực hơn.
Mà chiến trường quan trọng không ở bên bọn hắn, mà là ở chỗ Trịnh Dật Trần.
"Đã vậy, vậy thì không cần khách sáo." Chú văn yêu dị từ trên người Chúc Lê hiện ra, những đường vân nguyền rủa này từ thân thể nàng lan ra khắp không gian bốn phía.
Nguyền rủa ý chí thế giới đã lan ra đến tầng ngoài của thế giới, như vậy trong hoàn cảnh này, nàng có thể lợi dụng nguyền rủa đó.
Lợi dụng sức mạnh nguyền rủa này, Đồng Duyệt vừa tiếp cận quân địch, các vực chủ kia và pháo hôi mới đến lập tức cảm thấy khó chịu.
Ý chí thế giới gia hộ trên người bọn họ đang bị lời nguyền 'giết chết', gia hộ suy yếu dần, một hình ảnh mới xuất hiện, đó là nguyền rủa phá diệt bắt nguồn từ Lung thành.
Ngọn lửa phá diệt màu đen rất nhỏ bùng ra từ trên người bọn họ...
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận