Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 502: Nhiều không nhất định tốt (length: 12582)

Một thứ vừa hư vừa thực là vật triệu hồi bẩm sinh đặc biệt, nếu như nói nghi thức triệu hồi anh linh lấy ra được vật triệu hồi đặc biệt đã là tỷ lệ một phần vạn người khó có, thì cái thứ trước mắt này lại càng gần như không thể xuất hiện, vậy mà bây giờ lại có một ví dụ như thế... Đương nhiên, Bán thần cảm thấy dù có đoán sai, cất giữ một vật triệu hồi đặc biệt cũng không tệ, vật triệu hồi này có thể tiêu hóa thần tính đã cho thấy nội tình rất tốt, cộng thêm năng lực đã thể hiện trước đó, đúng là thứ cực kỳ hiếm có... "Ta đã nghe qua ngươi, gần đây rất nổi danh 'Kẻ đồ long', dâng lên lòng trung thành của ngươi." Bán thần liếc nhìn Trịnh Dật Trần, hắn nhìn vào cây hắc thương Trịnh Dật Trần cầm trên tay, từ thứ vũ khí có chút đặc biệt kia, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh thuần túy của cái chết. Còn có cái mũ che màu xám trên người hắn, hơi thở ban phúc phía trên làm hắn có chút khó chịu, thứ sức mạnh mục nát mà thủ hạ hắn mang tới đến giờ vẫn chưa có tác dụng, có lẽ là do loại sức mạnh ban phúc kia đã bảo vệ hắn. Thứ đồ hơi ghê tởm. "Vậy thì ta có thể tha thứ cho sự bất kính của ngươi"
"Bán thần làm cùng Chân Thần, Chân Thần là như vậy sao?" Trịnh Dật Trần nhỏ giọng hỏi hỏa long bên cạnh. Hỏa long hơi suy tư rồi lập tức lắc đầu: "Ta lại chưa từng gặp Chân Thần, sao biết Chân Thần là loại kiểu cách gì?"
Sau khi nói xong hắn nhìn Bán thần kia một chút, Bán thần xuất hiện có hình dáng con người, nhưng da lại có màu nâu nhạt, trên người còn có một loại vết tích giống hình xăm, thứ đó là bẩm sinh, bởi vì thể chất của Bán thần không giống Chân Thần, không thể dung nạp tốt huyết mạch của Chân Thần truyền xuống thần tính, nên sẽ xuất hiện một vài vết tích trên bề mặt cơ thể. Thứ được gọi là thần văn này khiến đại bộ phận người bình thường đều ngưỡng mộ, càng lớn càng nhiều càng làm cho người ta ngưỡng mộ, nhưng long lại biết tin tức mà người khác không biết, thần văn đúng là khiến người bình thường vì thế mà ngưỡng mộ, nhưng một số đại lão long tộc đã đánh giá rồi, thứ đó chỉ là do thực lực của Bán thần bình thường mà thôi. Nếu Bán thần có thiên phú đủ tốt, thì trên người Bán thần sẽ không xuất hiện một chút vết tích nào, dù cho cha hoặc mẹ của Bán thần là Chân Thần rất mạnh, nhưng huyết mạch mà bọn họ truyền lại vẫn cứ sẽ mạnh mẽ, cái này đều mang tính tương đối. Thần văn to và nhiều kiểu kia chỉ làm cho những kẻ tinh thông nghề nghiệp cảm thấy buồn cười, tự thân thiên phú không tốt, không dung nạp được hết thần tính do huyết mạch mang tới, dẫn đến thần tính hiện quá nhiều trên bề mặt cơ thể hình thành những mảng thần văn dày đặc, người bình thường thì cảm thấy lớn là đẹp, nhiều là mạnh mẽ. Nhưng trong giới Bán thần thì lại là chuyện khác. Cho nên, thứ thần văn này không phải càng nhiều càng tốt, đương nhiên cũng phải xem xét các tình huống khác, ví dụ như nồng độ huyết thống của Bán thần, nồng độ huyết thống đủ cao sau đó thần văn trên người cực kỳ tinh giản thì Bán thần đó tuyệt đối không dễ chọc, mà thần văn tinh giản nhưng nồng độ huyết thống không đủ cao thì chưa chắc đã đánh lại được những kẻ có thần văn lớn và dày đặc kia. "Nhìn thần văn lộ ra trên người hắn, dù đã cố gắng che giấu nhưng ta vẫn nhìn ra thần văn của hắn cực kỳ phức tạp."
Trịnh Dật Trần thấy hỏa long lại muốn khoe mẽ kiến thức, liền nói: "Nghe ghê gớm vậy."
"Ghê gớm? Đối với người bình thường mà nói thì ghê gớm đấy, dù sao cũng là phú nhị đại... à, có thể là ba đời bốn đời, nhưng ngươi phải biết giàu mấy đời cũng khác nhau, có kẻ thiên phú xuất chúng có thể làm cho gia tộc lớn mạnh, có kẻ lại chỉ biết tiêu tiền, Bán thần nào có càng nhiều thần văn càng phức tạp, thì tổng thể biểu hiện sẽ càng kém cỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận