Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 159: Mong muốn lực lượng (length: 12105)

Máu của Thần Ma mang lại cảm giác phản hồi như thế nào?
Trịnh Dật Trần còn chưa kịp cảm nhận tỉ mỉ thì đã bị Chiến Cuồng Tu La một đao đánh bay, đao khí cuồng bạo va vào hắc thương trước người Trịnh Dật Trần, như đầu tàu kéo hắn văng xa. Hắc thương trong tay hắn cũng vỡ vụn trong quá trình này, ngược lại chiếc cần câu vẫn nguyên vẹn, chống đỡ được đòn tấn công vừa rồi.
Điều này khiến Trịnh Dật Trần có chút thán phục vì trước đây dùng thứ đồ chơi này làm vũ khí quả thực quá chính xác.
Có thể phong bế loại 'Tạc đạn', đồng thời sau khi tạc đạn nổ vẫn cứng cáp giữ nguyên được hình dạng, tính thích hợp quá cao.
Đỡ được đao khí khó phá tan kia, xu thế đao khí cuồng bạo không giảm bay về phía xa, những sinh vật nhiễu sóng không may vừa chạm phải đã bị áp lực đao khí xé nát, một đao kia trực tiếp quét sạch một lượng lớn sinh vật nhiễu sóng.
Giống như trước đây Trịnh Dật Trần kết thúc công việc mỗi ngày sau khi chiến đấu, chỉ là đòn kết thúc công việc của hắn là để tiêu hao lượng sức mạnh tích lũy quá nhiều, thuộc về lãng phí, còn một đao của Chiến Cuồng Tu La kia chính là sử dụng toàn bộ sức mạnh bản thân.
Lúc này, hắn mới có cơ hội cảm nhận rõ ràng phản hồi trực quan mà máu của Chiến Cuồng Tu La mang lại. Lúc trước loại hóa thân máu kia chất lượng không tệ, còn cao hơn cả Tu La ma, nhưng chưa tính là Thần Ma chi huyết, giờ có được thì khác, đây là Thần Ma chi huyết thật sự.
Trong thời gian cực ngắn, Trịnh Dật Trần cảm nhận được cơ thể mình sinh ra sự tăng tiến, dù rất nhỏ bé, và sự tăng tiến này không trực tiếp tăng lên thể chất và sức mạnh mà là trực quan hơn… ưu hóa thể chất.
Về phía Trịnh Dật Trần, hắn vừa đánh vừa lùi với Chiến Cuồng Tu La, dần dần tiến gần về phía yêu hoa. Mục tiêu của hắn không phải đối phó với Thần Ma trong thế giới này, yêu hoa luôn là mục tiêu số một. Thậm chí hắn muốn thương lượng với Chiến Cuồng Tu La một chút, xin hắn cho mình cơ hội giải quyết yêu hoa xong rồi sẽ đánh một trận thật đã.
“Chúng ta phải lấy được món vũ khí kia.” Liễu Hồng Chiêu ánh mắt rực sáng nhìn thanh cự kiếm cắm nghiêng trên mặt đất. Thanh kiếm đó dài gần bằng chiều cao của các nàng: “Đó là vũ khí của Thần Ma, chúng ta có nó dù bị sinh vật nhiễu sóng bao vây cũng có thể đối phó tốt hơn.” Như vậy, nhóm người phá giới của bọn họ nếu có thể liên kết lại, chưa chắc không thể giải quyết được tên đại hành giả này, chỉ cần lợi dụng được sơ hở bên cạnh hắn là được, tất nhiên không tận dụng được thì có thể sẽ làm đại hành giả tăng thêm một lượng cuồng nộ buff ngoài dự tính.
Liễu Hồng Chiêu vội vàng muốn lấy thanh cự kiếm đó. Vừa chạm vào chuôi kiếm, ống tay áo của nàng lập tức rách nát, để lộ cánh tay trắng nõn mịn màng.
Còn về vũ khí của hắn, một chiếc cần câu tuy kỳ quái nhưng độ cứng cáp của món đồ chơi kia vượt xa hắc thương trong tay Trịnh Dật Trần. Vừa rồi hơi chút chủ quan nên để Trịnh Dật Trần làm bị thương, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Đây là người đầu tiên không dùng võ học, chỉ bằng sức lực bản thân làm hắn bị thương.
Trịnh Dật Trần coi như đã trưởng thành nhanh chóng.
Nhưng Chiến Cuồng Tu La cũng đã nhận ra ý đồ của Trịnh Dật Trần, hắn một tay cắm thanh cự kiếm xuống đất, mặt đất nổ tung, lửa bốc lên dữ dội từ dưới đất. Trong môi trường ngập lửa này, Trịnh Dật Trần cảm nhận rõ rệt không khí khô nóng, hô hấp có chút khó khăn.
Đây là hắn duy trì bạo khí và có lá phổi sắt cùng khả năng kháng lửa có được từ thân rồng, mẹ nó, đây là võ công sao?
Ngọn lửa phun trào từ mặt đất che khuất tầm mắt của những người khác. Kỳ Tương Vân ủ rũ nhìn chỗ bị lửa bao phủ, nàng lại không nhịn được nhìn về phía yêu hoa, không kìm được mà sờ vào bùa hộ thân trên người. Lúc Trịnh Dật Trần rời đi, đã đưa tất cả bùa hộ thân cho bọn nàng.
"Thật là khó chịu…" Lâm Dao Dao nhìn thanh kiếm kia, cảm thấy ngực có chút khó chịu.
Ngay khi nàng định hành động thì bị hai bóng dáng ngăn lại: “Chủ ta có chuyện muốn nói với các ngươi!” Vũ khí bị hất ra bay rất xa, rơi xuống mặt đất cách chỗ Kỳ Tương Vân mấy trăm mét.
Một chút thay đổi đã khiến khả năng phát huy của Trịnh Dật Trần trong trận chiến sau đó càng thêm xuất sắc.
Nhưng nàng thất bại, điều này làm nàng lại nghĩ đến lời rắn thần ảo ảnh đã nói, nàng không có tư chất Thần Ma như Trịnh Dật Trần, những việc Trịnh Dật Trần làm được nàng không làm được. Máu của Trịnh Dật Trần có được nhiều đặc tính, còn nàng thì không.
Sau đó dùng nước loại sức mạnh này thử một bước cải thiện võ công, làm cho càng thêm phù hợp với nhu cầu bản thân, ví dụ như dùng nước để trung hòa và làm sạch lượng huyết khí khác loài vượt mức, dù không thể hoàn toàn làm sạch mà dùng huyết khí khác loài thúc đẩy đốt máu hóa nguyên còn sót lại, nhưng có thể trong một mức độ nhất định phong bế những tàn dư đó, rồi sau đó thải ra cũng được.
Lâm trận đột phá ư? Không đúng, lâm trận đột phá thì thường sẽ có sự tăng tiến tương đối rõ ràng, hắn từng gặp qua thiên tài võ học lâm trận đột phá, vốn dĩ bị hắn đánh cho tơi tả, nhưng sau khi bị kích thích mà đột phá thì liền có thể đánh cùng hắn vài chiêu, thậm chí có thể làm hắn bị thương.
Đặc tính Thần Ma...
"Sao lại không phải?" Liễu Hồng Chiêu căng thẳng mặt nói, nàng dùng máu của Trịnh Dật Trần để tu luyện, thêm vào ảo ảnh rắn thần cung cấp một ít nhắc nhở và chỉ dẫn, từ đó lấy được đặc tính thôn phệ và gió, còn những đặc tính khác thì nàng phát hiện mình không thể tiếp tục thu hoạch, nếu không nàng còn muốn thêm được một cái đặc tính nước.
Không, phải nói là Thần Ma mới có đặc tính, từ trước đến nay Trịnh Dật Trần đã đánh mất không ít sinh vật dị thường, nhưng chưa từng có được loại sức mạnh đặc thù nào, nhiều nhất cũng chỉ là một vài loại năng lực hoặc đặc tính, chứ không có loại sức mạnh có thể trực tiếp cảm nhận được từ trong thân thể như vậy.
"Vậy chẳng phải là Chiến Cuồng Tu La có phần thắng sao? Vậy thì... cơ hội của chúng ta đến rồi." Lư Kính Minh chuẩn bị làm gì đó, dư chấn chiến đấu từ chỗ của Trịnh Dật Trần gây ra động tĩnh rất lớn, những sinh vật nhiễu sóng nào lại gần đều bị đánh chết, còn đám người Kỳ Tương Vân vẫn luôn giữ một khoảng cách an toàn với Trịnh Dật Trần.
Đây là võ công trong Huyết Tu La, sau khi bị thương, vết thương sẽ xuất hiện thêm một loại trạng thái 'chuyển biến xấu', Trịnh Dật Trần không học chiêu này chủ yếu là do nó cần nội công hạch tâm của Huyết Tu La để vận hành.
Dù chỉ có một loại sức mạnh đặc tính là gió, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được tiềm lực và tìm thấy một chút linh cảm khác biệt từ đó, phối hợp với loại đặc tính này, rồi phối hợp với võ công, sau khi kết hợp lại có thể khuếch đại biểu hiện tấn công, đây không phải là pháp thuật, mà là sức mạnh đặc tính và võ công như là hạt nhân bên trong để phát ra tấn công.
Đó đều là chuyện sau này, việc Chiến Cuồng Tu La dẫn động ngọn lửa dữ dội cho nàng thấy được ý nghĩ của nàng có tính khả thi.
"Thật là đáng sợ, đánh với Thần Ma bản địa mà thành ra thế này." Lư Kính Minh nhìn trận chiến của Trịnh Dật Trần, khóe mắt hơi giật giật, đại hành giả thật không phải là người, Chiến Cuồng Tu La bản thể đã đến mà vẫn có thể đánh ngang ngửa.
Nói đơn giản là sau khi có được một chút phản hồi nhỏ này, hắn cũng có thể giống như những con cự long, chỉ số thuộc tính con người sẽ tăng vượt trội hơn người bình thường, không thay đổi đến mức khoa trương như cự long, nhưng cũng có thêm một chút nâng cao đáng kể, đây xem như là sức mạnh Thần Ma sao?
Nếu muốn thì vẫn là mình tự luyện, ví dụ như luyện vài ngày để cảm nhận được chút nội công, còn có cái ma lực gì đó nữa, thứ đó có được từ ma pháp hệ hỏa cơ bản, ma lực ít đến đáng thương.
Trịnh Dật Trần liếc qua vũ khí trên tay mình, ném nó ra ngoài, hắn từng có được đặc tính ma của Tu La, có thể dễ dàng song sử vũ khí, nhưng những vũ khí kiểu kiếm hắn rất ít khi dùng, dù có thêm một thanh vũ khí nữa thì sức chiến đấu cũng không tăng lên bao nhiêu.
"Ta biết rồi." Kỳ Tương Vân vặn tay ga xe máy, nhanh chóng đến gần món vũ khí kia, ở gần món vũ khí, những sinh vật nhiễu sóng kia cũng không muốn đến gần, vũ khí là do Chiến Cuồng Tu La dùng, bên trên có sát khí rất mạnh, khiến cho đám sinh vật nhiễu sóng bản năng tránh xa.
"Hửm?" Lần nữa giao đấu với Trịnh Dật Trần, Chiến Cuồng Tu La nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi nhỏ, hắn tinh thông nhiều loại võ công nên nắm bắt lực lượng cực kỳ chính xác, biểu hiện tấn công tổng thể của Trịnh Dật Trần so với vừa rồi có phần cao hơn một chút, dù biên độ không lớn nhưng những đòn tấn công như mưa đã tăng lên.
Sát khí trên cự kiếm phun trào, khiến ảo ảnh quanh Liễu Hồng Chiêu tạm thời tách ra, Liễu Hồng Chiêu chịu đựng cơn đau ở cánh tay, trong lòng thoáng nhẹ nhõm, ảo ảnh kia cho nàng biết nhiều chuyện, làm nảy sinh một chút tham vọng trong lòng, nhưng cứ ở bên cạnh nàng khiến nàng cảm thấy không tự tại lắm.
"Ngươi quá hồ đồ rồi."
Hành vi của bọn hắn đã ảnh hưởng đến tính toán của Thần Ma.
"Trường Thanh ca ca không sao chứ?"
Lâm Dao Dao nhìn ngọn lửa bao trùm khu vực, lo lắng nói: "Cái này căn bản không phải võ công nữa rồi..."
Nói thẳng là pháp thuật thì không được sao?
"Là Chiến Cuồng Tu La cho hắn cơ hội." Minh Nguyệt nói, nàng toàn bộ quá trình đều chăm chú vào Trịnh Dật Trần, việc Trịnh Dật Trần giải quyết đại lượng sinh vật nhiễu sóng, thu hoạch lực lượng, giúp hắn đạt đến trình độ bây giờ, nếu Chiến Cuồng Tu La không cho Trịnh Dật Trần cơ hội này, thực lực Trịnh Dật Trần biểu hiện ra sẽ yếu đi rất nhiều.
Chỉ cần các nàng chịu một chút ảnh hưởng, bên Trịnh Dật Trần chiến đấu chắc chắn sẽ vì vậy mà phân tâm.
Có chút phù hộ thân này, dù cho quầng trắng xung quanh bị phá hủy, các nàng cũng có thể bình yên một khoảng thời gian.
"Mẹ nó" Lư Kính Minh thấp giọng mắng một tiếng, đã biết những thần ma này sẽ can thiệp, mắt bọn hắn không thống nhất, hắn mong muốn là đại hành giả lập tức chết, tốt nhất là chết rõ ràng, còn ý của Thần Ma là để Chiến Cuồng Tu La cùng đại hành giả lưỡng bại câu thương.
Không bao lâu, ngọn lửa biến mất, hai bóng dáng từ trong cuộc chiến giằng co tách ra, Trịnh Dật Trần một tay cầm xác ngoài đã bóc ra của cần câu, một tay khác cầm một thanh cự kiếm nặng nề, chiến y trên người đã bị chém rách rất nhiều chỗ, xuất hiện vết cháy.
Trên một cánh tay của Chiến Cuồng Tu La có thêm một lỗ máu, nhìn từ bên ngoài Trịnh Dật Trần hiển nhiên thảm hại hơn một chút, lỗ máu trên cánh tay Chiến Cuồng Tu La không chảy máu, vết thương trên người Trịnh Dật Trần lại không ngừng xuất hiện sương máu, ngăn cản vết thương của hắn khép lại và gia tốc sự bốc hơi máu.
"Ngươi, không, chúng ta đều không khống chế được thanh kiếm này, cố dùng nó sẽ bị phản phệ." Kỳ Tương Vân nhìn vẻ mặt cố chấp của Liễu Hồng Chiêu, chần chờ nói, trên đời này có thần binh lợi khí, nhưng vũ khí này lại là vũ khí của Thần Ma, bản chất khác với vũ khí thế gian.
"Ta chỉ muốn có được lực lượng mạnh hơn, không còn trở thành kẻ bị quyết định cái gì cả..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) END - 159.
Bạn cần đăng nhập để bình luận