Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 1317: Điên rồi người (length: 15432)

"Oa a a a! Ta muốn ngươi chết thật thê thảm a a! !" Tiếng sấm rền vang lên.
Đang đi săn một đám người nghe lấy tiếng gào thét như vậy, vẻ mặt có chút e ngại và khó tả, nhưng không hề bối rối.
Quen thuộc. . .
Một đời lại một đời người đã sớm quen với loại tiếng gầm kinh thiên động địa này, trong truyền thuyết hình như có đại năng đang đuổi giết một nhân vật đặc biệt nào đó, lại có truyền thuyết là người nào đó bị bức bách không còn gì cả phát ra sự cuồng nộ bất lực.
Đủ loại truyền thuyết đều có, nhưng bất kể là loại nào trong truyền thuyết, đều không liên quan đến việc đại năng này hung tàn đến mức nào, ngược lại cường giả điên rồi này đối với người khá là thân thiện.
Điều kiện tiên quyết là những người đó tỏ ra bình thường, có một vài gia tộc đã từng tìm kiếm vị đại năng này, ý đồ từ 'tên điên' này nắm giữ sức mạnh của đối phương, hoặc là chi phối đối phương.
Một người điên, chỉ cần tìm ra phương pháp, luôn có thể lợi dụng.
Nhưng mà vị đại năng này dù điên, cũng không ngốc.
Chỉ cần có thể chịu đựng sự lên cơn điên bất chợt của đối phương, ở gần nơi vị đại năng này tồn tại, ngược lại có thể sống tốt hơn, ít nhất không cần lo lắng những dị thú hoạt động giữa trời đất.
"Ai. . . Vị này lại điên rồi." Một ông lão vạm vỡ thở dài, nhìn về phía khu vực mây đen dày đặc cuồng bạo ở nơi xa, vẻ mặt tràn đầy kính sợ.
Bọn hắn biết truyền thuyết về vị đại năng kia, nhưng người thực sự đã gặp đối phương thì không nhiều, dù cho trong truyền thuyết đối phương cũng không tàn bạo, nhưng thần uy khó lường, không nói cái khác, chỉ xem nơi xa cái hoàn cảnh giống như có người độ lôi kiếp, cũng làm người ta âu sầu trong lòng.
Ai dám đi qua a?
"Đúng vậy a, ta gặp qua vị kia, khi còn bé ta còn ăn trái cây hắn cho ta." Một người trẻ tuổi khác hoài niệm nói ra.
Ông lão vạm vỡ có chút bất đắc dĩ: "Ông, chuyện này ngài đã nói rất nhiều lần rồi, người khác đều cho là ngài già nên lú lẫn rồi."
"Già mà lú lẫn có được như ta không? Ta chỉ là không nhớ nổi vị kia có bộ dáng gì mà thôi! !" 'Người trẻ tuổi' trợn tròn hai mắt, mặt mày đầy vẻ suy tư.
Hắn xác thực gặp vị 'đại năng' kia và nhớ rõ chuyện lúc đó, nhưng những thông tin liên quan tới thân phận của vị đại năng, trong ký ức của hắn lại không tìm thấy.
Sự trống trải này vô cùng khó chịu, thậm chí đã khiến tinh thần hắn không bình thường một thời gian, đến nỗi tộc nhân đều cảm thấy hắn già nên lú lẫn rồi.
Đương nhiên, hắn chưa từng lú lẫn, hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không.
Việc hắn có thể nhìn thấy đối phương, vẫn là một lần trải nghiệm không tốt trước đây, khi tộc nhân đi săn gặp phải 'Thiên nhân' giáng lâm, một lần thiên nhân giáng lâm đó khiến khu vực săn bắn của bọn họ sinh ra một cơn bão lốc dị thường hỗn loạn.
Không gian đều vặn vẹo, hắn bị cuốn vào trong cơn bão lốc không gian vặn vẹo đó, nghe được tiếng kêu vui mừng kinh ngạc của ai đó, nói là nghiên cứu dịch chuyển không gian thành công, có thể cầm phần thưởng tốt nghiệp ưu tú. . .
Hắn không biết đó là cái đồ chơi gì, nhưng những người đó xuất hiện tuyệt đối là từ trời đến.
Hắn bị cơn bão không gian đó ném đi không xa, nhưng nơi hắn ở lại nguy hiểm trùng điệp, vị đại năng điên cuồng kia khi phát điên thì cực kỳ đáng sợ, mà khi không điên thì lại cực kỳ yên tĩnh.
Thậm chí luôn khiến người ở gần có ảo giác, đối phương có phải đã rời đi hay đã chết.
Năm đó hắn mười bốn tuổi, lần đầu tiên cùng tộc nhân đi săn, liền gặp chuyện này, gặp được vị đại năng kia.
Lúc đó hắn còn chưa nhận ra đối phương, vì vị kia khác với những thông tin ghi chép trong truyền thuyết, hoàn toàn không có vẻ điên cuồng, bộ dạng quần áo tả tơi cứng nhắc.
Ngược lại đối phương ăn mặc chỉnh tề, mi thanh mục tú, hắn chỉ có thể nhớ kỹ chút này, những thứ khác đều như bị xóa bỏ.
Nhưng lúc nhìn thấy đối phương thì ấn tượng bị xóa bỏ đó chưa xuất hiện, đối phương biết trải nghiệm của hắn, tiện tay đưa cho hắn một quả trái cây để hắn ăn.
Nói không thể đưa hắn rời đi, hắn phải dựa vào năng lực của mình để trở về, 'Người trẻ tuổi' lúc ấy đã cảm thấy mình chắc chắn chết rồi, độ nguy hiểm hoang dã quá cao, dù hắn ở trong tộc được coi là thanh niên ưu tú, cũng không thể tự mình trở về ở nơi không biết.
Nhưng kết quả hắn thuận lợi trở về, tất cả đều nhờ vào quả trái cây đó, và đó chỉ mới là sự khởi đầu, về sau hắn dần dần thể hiện ra những đặc tính khác.
Những người đồng trang lứa lớn lên cùng hắn theo thời gian dần trở nên thành thục hơn, còn hắn khi trưởng thành đến trạng thái tốt nhất của cơ thể thì bề ngoài liền dừng lại.
Nhưng sự tăng trưởng sức mạnh của hắn lại không ngừng lại, làm tộc trưởng sáu mươi năm, có cháu trai rồi thì thoái vị, bây giờ cháu trai của hắn đã có chắt, mà hắn vẫn còn trẻ trung.
Thân thể cũng ảnh hưởng đến tâm tính của hắn, cho nên hắn nhiều khi biểu hiện không giống như là lão nhân, nhưng kinh nghiệm sống lại đặc biệt phong phú, trong tộc đi săn khi nào cũng có hắn.
Về phần sức mạnh hiện tại của hắn đối với tộc nhân mà nói cũng là điều bí ẩn.
'Người trẻ tuổi' không có tham vọng gì, chỉ cần đảm bảo bộ tộc kéo dài, phát triển tốt hơn là được, thậm chí theo thời gian trôi qua, đương nhiên hắn cũng không cố gắng ẩn giấu thân phận.
Bởi vậy trong đội, ông lão gọi hắn ông, người khác cũng không thấy kinh ngạc.
Dù sao hắn là người thật sự đã gặp vị kia đại năng phát điên, tại sao phải che giấu thân phận của mình?
Gặp kẻ ngoại lai có vấn đề, trực tiếp đánh chết!
Việc này hắn cũng không phải lần đầu thấy, trước mấy chục năm còn có cái thành phố lớn nào đó đến, gia tộc nào đó đến, muốn đào xương cốt của hắn, đặc biệt hống hách, kết quả bị hắn cho diệt sạch, sau đó đối phương không từ bỏ, từng đợt từng đợt phái đến càng mạnh hơn.
Rồi sau đó thì không còn sau đó, về sau có người mang tin đến, nói gia tộc đó hình như vì mưu phản gì đó, cả tộc bị tru diệt.
'Người trẻ tuổi' dù không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn biết người mang tin đến là cố tình nói cho hắn việc này, người mang tin cũng tin hắn từng gặp vị đại năng kia.
Trong ấn tượng của 'Người trẻ tuổi', lần đi săn này trước đó, vị đại năng kia còn phát điên sáu lần, có lần cách nhau vài chục năm, có lần cách nhau vài năm.
Hắn cũng từng đi tìm đối phương, và tìm được, nhưng mỗi lần lúc gặp đối phương đều ấn tượng sâu sắc, sau khi rời đi, ấn tượng về ngoại hình thậm chí giọng nói của đối phương dường như tan theo gió.
Đây cũng là lý do người xung quanh cảm thấy hắn 'Già mà lẫn', đương nhiên đây là nói đùa, trên thực tế người xung quanh chỉ muốn hắn đừng có rảnh rỗi mà 'Tìm đường chết'.
Vị đại năng kia dù không có truyền thuyết tàn bạo gì, nhưng một lần đối phương phát điên là một lần kinh thiên động địa, quá nguy hiểm, đừng rảnh rỗi mà đi tìm đối phương nói chuyện phiếm.
Nhưng 'Người trẻ tuổi' lại không để tâm, hắn cho rằng vị đại năng kia rất cô độc, lúc phát điên tuy hùng hùng hổ hổ truy tìm cái gì, nhưng trong quá trình đó, thật sự không gây ra thương vong nào.
Hắn hiểu rõ, khu vực sấm chớp mưa bão thoạt nhìn nguy hiểm, khiến người ta e ngại không dám đến gần, thật ra chỉ cần thắng được nỗi sợ do thiên uy mang đến, thì chỗ đó cực kỳ an toàn, thậm chí đến cả động vật nhỏ cũng không chịu ảnh hưởng lớn.
Đương nhiên, có rất nhiều động vật nhỏ sẽ bị dọa ngất xỉu.
'Người trẻ tuổi' cho rằng vị đại năng phát điên này tuyệt đối là thiện lương, dù ấn tượng của hắn về đối phương chỉ có vài chữ.
Ông lão phiền muộn thở dài, nếu người trước mặt là ông lão khác, giờ phút này biểu hiện chắc chắn là trợn mắt dựng râu, nhưng đối phương vẻ ngoài quá trẻ, dù là ông của hắn, nhìn thế nào cũng không thấy uy nghiêm.
Mấy chục năm vẫn vậy, rất nhiều người đều ngưỡng mộ hắn, nhưng tính đặc thù này của ông hắn là độc nhất vô nhị, dù con cháu hắn ở phương diện thiên phú tốt hơn, già chậm hơn, cũng sẽ không giống như ông hắn như vậy.
Ví dụ như hắn, hiện tại nhìn là ông lão, thực tế chỉ là để râu, tiện thể nhuộm râu và tóc cho hợp, cạo râu đi thì hắn lại là người trung niên.
"Ông, có phải ông lại muốn đi xem một chút không?"
"Không được không được, lần này vị kia có vẻ đặc biệt giận, ta vẫn là không đi."
'Người trẻ tuổi' lắc đầu, trong tiếng sấm chớp mưa bão có tiếng gầm gừ ẩn chứa giận dữ, so với bất kỳ lần nào trong ấn tượng của hắn đều mãnh liệt hơn, có khi vị đại năng kia tìm được người muốn truy sát rồi?
Tuy những năm này chỗ vị kia hoạt động không hề thay đổi, nhưng hắn cảm thấy việc tìm kiếm của vị đại năng chưa từng ngừng.
Cũng không biết ai đắc tội với dạng tồn tại này, khiến đối phương nhớ mãi không quên đến vậy.
"Với lại không phải cái học viện gì đó có người muốn tới sao?"
Người trẻ tuổi 'Huyền tôn' đang học ở học viện đó, bộ tộc có giao thiệp với thành phố, nhưng người của bọn họ không muốn chuyển đến đó, cũng không cần thiết.
Bên họ đi săn kiếm được rất nhiều nguyên liệu, đều sẽ có người thành phố lớn đến thu mua, ở đây phát triển không thua kém gì những nơi kia.
"Ừ, tuyển học viên năm mới." Ông lão gật đầu, từ sau khi gia tộc nọ định ý đồ với ông hắn bị tru diệt, ở bộ tộc họ luôn có người bên ngoài đến, số người này có người muốn vào núi sâu khám phá.
Ý định tìm kiếm kỳ ngộ, có đi mà không thu hoạch được gì, có thể trở về coi như vận khí tốt, có đi là một đi không trở lại, bọn họ đi săn bắn thời gian, thường xuyên nhặt được một chút di vật.
Trong tộc đều có một nơi chuyên môn cất giữ những di vật này, mỗi năm đi đi về về thu di vật cũng không ít, bọn họ dựa vào 'nghiệp vụ' này cũng đã nhận được không ít thu nhập.
"Xem lần này có mấy đứa nhóc được chọn." 'Người trẻ tuổi' lắc đầu, lẩm bẩm: "Thật sự là, tới đây tuyển chọn những người này, năm sau so với năm trước đều xinh đẹp hơn."
Lời hắn nói khiến ông lão không nhịn được muốn nói thẳng ra, năm sau so với năm trước xinh đẹp hơn là hơi quá, nhưng lời ông ấy nói không phải không có lý, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng phụ nữ ở thành phố lớn đều như vậy cả.
Sau này đầu óc dùng tốt liền hiểu ra chuyện gì xảy ra, cái này mẹ nó là nhắm vào 'ông' của hắn mà đến!
Với cái vẻ ngoài này của ông hắn, đặt ở chỗ khác, ai mà tin ông ấy là ông chứ?
"Vậy lần này ông không để ý tới ai à?"
"Có chứ, nhưng mà lần này tuyển chọn cũng sắp kết thúc rồi." 'Người trẻ tuổi' nhìn về phía khu vực sấm chớp mưa bão, cho dù nơi đó cách chỗ này rất xa, liếc mắt nhìn thôi đã thấy rợn người.
Hắn nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, đã vị kia lại phát điên rồi, ta đưa các ngươi qua bên đó nhìn xem."
"Hả?" Không chỉ ông lão, những người khác trong đội ngũ cũng không kìm được lộ ra vẻ kinh ngạc: "Khê Vân lão đại, đừng làm vậy chứ!?"
'Người trẻ tuổi' mặc dù so với mọi người đều lớn tuổi hơn, nhưng thân phận của hắn trong tộc cũng không phải bí mật gì, với lại người cũng dễ gần, khi ở bên ngoài, gọi ông cũng không hợp, bọn họ trực tiếp gọi là 'Khê Vân lão đại'.
"Không thích hợp sao? Cứ theo ta là được, cơ hội khó có được, cũng không phải bảo các ngươi trực tiếp đi vào, chỉ là ở phụ cận cảm thụ một chút thôi, có lợi đấy!" Khê Vân hừ lạnh: "Lũ các ngươi còn không bằng mấy cô bé kia!"
Trong đội đi săn có nữ, dù sao cái tộc này của họ dân phong dũng mãnh, không giống như mấy cô nàng da trắng nõn nà trong thành phố lớn.
"Được được được, vậy chúng ta đi nhanh lên, nghe ông nói nhiều về vị đại năng kia, giờ cuối cùng có thể tiếp cận nhìn một chút." Ông lão thấy ông mình hơi có vẻ tức giận, vội vàng phối hợp nói.
Ông ta cũng không lo lắng ông mình sẽ hại tộc nhân, dù sao ông của ông bây giờ mạnh đến mức nào, đến ngay cả cháu như ông ta còn không nhìn rõ, mấy năm trước viện trưởng học viện kia đích thân đến, với ông ông ta cũng rất cung kính.
Ông hắn nếu thực sự muốn hại người, cần gì phải đến mấy lần thế này?
"Mọi người nhanh tay lẹ chân lên, chúng ta không có nhiều thời gian, giờ đi qua đến tối thì về."
Khê Vân nhìn về phía khu vực sấm chớp mưa bão xa xăm, trong mắt mang theo hoài niệm, hắn vẫn luôn vô cùng cảm kích vị đại năng kia, cũng không có ý định đi dây dưa hay tìm kiếm bất cứ thứ gì từ đối phương.
Thậm chí có lúc hắn còn chủ động thanh lý những kẻ có vấn đề, tránh những kẻ đó quấy rầy sự yên tĩnh của vị đại năng kia.
Dù sao đã phát điên thành như thế, lúc không phát điên cũng nên để đối phương được yên tĩnh một chút chứ?
Thậm chí giờ dẫn mọi người tới nhìn, cũng chỉ là vì để cảm nhận ‘thiên uy’ rèn luyện ý chí cho tộc nhân ở khoảng cách gần, sẽ không dừng lại lâu.
Ông lão gật nhẹ đầu, thời gian đi săn của bọn họ thường là từ một đến ba ngày.
Thời gian cụ thể còn tùy vào địa điểm, lần đi săn này vốn định đi hai ngày, nhưng ông của ông ta đã nói vậy, ông lão cũng có thể hiểu rõ nguyên nhân.
Đại biểu bên học viện sắp đến, giờ vị đại năng kia lại phát điên rồi, những đại biểu trên đường đi của học viện chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới.
Bọn họ những người đi săn này cũng nên về sớm một chút, dù sao ông của ông ta cũng không hy vọng có kẻ không đứng đắn quấy rầy vị đại năng kia.
Khi càng tới gần khu vực sấm chớp mưa bão, tiếng gầm rú lúc xa lúc gần càng trở nên rõ ràng, trong những tiếng gào thét này thậm chí còn có không ít câu chửi bậy khiến họ cảm thấy buồn cười.
"Vị đại năng này kiến thức... cực kỳ uyên bác à?" Trong đội có người cố gắng kiềm nén nhịp tim đập nhanh, cố gắng nói một chủ đề nhẹ nhàng hơn, đương nhiên ông ta cũng không dám nói vị đại năng kia chất lượng kém, chửi bậy còn có thể chửi ra được nhiều kiểu, nghe thôi cũng biết thường hay nghĩ.
"Đúng vậy, lợi hại quá." Một gã tráng hán khác từ đáy lòng gật đầu, tràn đầy ý muốn sống sót.
"Bớt nói lời vô ích, lát nữa các ngươi cảm thụ uy áp của đại năng ở gần đây, ai gan lớn có thể thử chạm vào chút sét kia."
"Hả?" Lại có người kinh ngạc: "Khê Vân lão đại, làm vậy được sao?"
"Đương nhiên là được, ta bị đánh nhiều lần rồi, mặc dù đau đấy, nhưng không chết người, ít nhất lúc không có ác ý thì không chết."
Cái này hắn đã thử, người thử nghiệm tự nhiên là những kẻ âm mưu gây loạn.
"Ông, đã có chỗ tốt này, làm sao lại. . ."
"Ngươi im miệng!" Khê Vân trừng cháu trai mình một chút: "Ta chính là gần đây hai lần mới kiểm tra xong đến."
Ông lão không nói, ông hắn nói gần đây hai lần, vậy cái này hai lần cũng có hơn ba mươi năm thời gian. . .
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận