Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường

Ta Cũng Là Sinh Vật Dị Thường - Chương 1331: Muốn như vậy làm sao? (length: 15594)

"Ta làm sao vậy?" Lòng tràn đầy hoang mang, đến chính Khê Vân cũng thấy không ổn, hắn ý thức được mình đúng là bị 'hù dọa'.
Cũng không phải hắn nhát gan, mà là cảnh hoàng hôn kia để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng hắn!
Dù hắn từng thấy cảnh hoàng hôn tương tự trong mắt vị tiền bối kia, nhưng giữa hai bên tuyệt đối khác biệt.
Trong mắt vị tiền bối có cảm xúc của con người, còn cảnh hoàng hôn hắn nhìn thấy chỉ có... lạnh nhạt, không, phải nói là sự thờ ơ nhìn xuống tất cả.
Tuy cảnh hoàng hôn khác biệt, nhưng Khê Vân lại cảm nhận cực kỳ mãnh liệt, hắn thấy được chắc chắn là cảnh hoàng hôn cùng một nguồn gốc, chỉ là từ người khác nhau mà thôi.
Cảnh hoàng hôn kia mang theo người, chính là kẻ thù của vị tiền bối?
Ngoài vùng sấm chớp mưa bão, hiểu biết của hắn về Trịnh Dật Trần chỉ có vậy, mà lần này... Không đúng!
Khê Vân đột nhiên nhận ra mình xem nhẹ một điểm, đó là hắn không nên nhớ rõ những chi tiết này, rất nhiều thứ liên quan đến vị tiền bối kia, hắn chỉ cần rời khỏi vùng sấm chớp mưa bão, chỉ còn lại ký ức liên quan đến năng lượng.
Còn ấn tượng về vị tiền bối sẽ gần như biến mất, chỉ còn lại chút ký ức không ảnh hưởng mà thôi.
Hoàng hôn trong mắt, sau khi rời vùng sấm chớp mưa bão, hắn không nên vẫn 'nhớ kỹ' phần này, nhưng bây giờ hắn lại 'nhớ' đến.
Hắn chỉ nhớ được mỗi phần này.
"... Ai, tiền bối à." Khê Vân lắc đầu, trở về phòng mình, hắn lần này không có tâm trạng ngủ, nhưng nghi hoặc vẫn tràn ngập trong lòng.
Vì sao hắn lại bị 'chú ý'?
"Ngươi sao...! !" Tiếng sấm chớp ầm ầm tàn phá bừa bãi, khu vực của thanh niên liên tục lặp lại quá trình hủy diệt và phục hồi.
Không gian bị xé rách tạo ra những gợn sóng không gian vặn vẹo nhỏ, sự điên cuồng này kéo dài rất lâu, thanh niên mới bình tĩnh lại.
Môi trường xung quanh hắn giờ phút này đã có thay đổi cực lớn, chiếc chiến hạm lao vào vùng sấm chớp mưa bão cũng không thấy nữa.
Thanh âm êm dịu từ bốn phương tám hướng truyền đến: "Hiện tại chưa phải lúc..."
"Ngươi câm miệng a a a! ! !"
"Lại tới nữa sao? ?" Âm thanh lôi đình kinh thiên làm Hồ Đông Môn đột nhiên bừng tỉnh, hắn nhanh chóng ra khỏi phòng, nhìn về phía vùng màu trắng bạc xa xăm, xoa xoa mắt rồi lộ vẻ kinh ngạc.
Vùng sấm chớp mưa bão di chuyển là chuyện thường thấy trong ghi chép, chỉ là trong ghi chép, vùng sấm chớp mưa bão thường biến mất một lần rồi sau đó xuất hiện ở vị trí khác.
Chưa từng có lần nào vùng sấm chớp mưa bão vừa tồn tại đã di chuyển cả.
Hồ Đông Môn đi tìm ông mình, khi hai người ra đến nơi thì cửa bộ tộc đã có người tập trung, người dẫn đầu là Khê Vân.
"Khê Vân các hạ, các ngươi muốn đến vùng sấm chớp mưa bão sao?" Hồ Phúc tiến lên hỏi.
"Ừm, vùng sấm chớp mưa bão xuất hiện di lệch, chúng ta mau đi xem sao."
Khê Vân nhìn về phía vùng sấm chớp mưa bão đang lệch đi, không chút chần chừ, dẫn người rời khỏi nơi này.
"Đến lúc này, hắn ra ngoài không sợ có chuyện sao?" Hồ Đông Môn hơi lưỡi.
Vừa khai thông được giếng địa hỏa, nơi này đã bị chú ý tới, Khê Vân hiện tại còn ra ngoài...
"Xảy ra chuyện gì? Giếng địa hỏa sẽ không chạy, ai dám đắc tội hắn?"
Hồ Phúc nói, chỉ cần Khê Vân còn sống, sau này sẽ không ai dám gây sự ở đây, chưa kể, chọc đến Khê Vân, Khê Vân trực tiếp chui vào tổng bộ của những thế lực đó phun một ngụm địa hỏa, ai chịu nổi?
"Chúng ta cũng đi xem sao, đi hỗ trợ."
Ở đây, thái độ của Hồ Phúc cực kỳ đúng đắn.
Khê Vân đi trước, bọn họ theo sau, đều dẫn theo người, hiệu suất di chuyển cơ bản, khi đến nơi, cái đầu tiên họ nhìn thấy là một chiếc chiến hạm to lớn.
Chiến hạm này vẫn hư hại nhưng trên mặt đất xung quanh lại rải rác rất nhiều đồ đạc, chính là những thiết bị đầu cuối, cùng một số thiết bị điện tử khác.
Khê Vân nhặt một cái trong số đó lên nhìn, thứ này giống với đồ vị tiền bối kia dùng, đã ở trạng thái mở khóa.
Thông tin lưu trữ bên trong cũng rất đầy đủ.
Không chỉ có thế, những người bị đóng băng kia cũng ở đây.
"Những người này... Ừm, chính là bị vị tiền bối kia định ở chỗ này, là loại lực lượng gì ta không hiểu, các ngươi có hiểu được không?" Khê Vân hỏi Hồ Phúc và những người khác.
Những người này thuộc học viện phái, kiến thức hiểu biết chi tiết và chuyên sâu hơn.
Nhưng Hồ Phúc cũng không hiểu: "Đây không phải lực lượng không gian, cũng không giống một dạng phong ấn nào."
"Vậy đừng quan tâm đến bọn hắn." Khê Vân dứt khoát nói, những người này hoặc là được vị tiền bối phục sinh, nhưng do một vài nguyên nhân mà bị đóng băng tại chỗ này.
Tuy tiền bối không giết chết những người này, nhưng trạng thái đóng băng này khác gì cái chết?
Dù họ vẫn còn sống, nhưng những người này ở đây cho Khê Vân cảm giác giống một hình ảnh có thể tiếp xúc đến hơn.
Hắn không nói trong những người này có ai là bị phục sinh, thậm chí trước đó thăm dò, phát hiện những mảnh vỡ của những người kia, hắn đều cho dọn dẹp.
Hồ Phúc và những người khác ở đây đương nhiên không phát hiện ra điều này, chỉ ngạc nhiên về tỷ lệ người sống sót cao như vậy.
Các chiến hạm khác đều là người chết, chỉ có bên này là một đống lớn người sống?
Những người này như tượng đá, dù rất sống động, nhìn lâu vẫn có chút đáng sợ.
Hồ Đông Môn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khu vực người đầu cuối, thông qua những người đầu cuối này, đại năng ở nơi sấm chớp mưa bão hẳn là đã lục soát kỹ lưỡng nơi này.
Bên ngoài trên mặt đất còn có không ít vũ khí, những thứ này đều được bảo tồn rất hoàn chỉnh.
"Nơi sấm chớp mưa bão lệch đi, khoảng cách bộ tộc bên kia càng gần." Một tộc lão có vẻ lo lắng.
"Lo lắng cái gì? Nơi sấm chớp mưa bão tồn tại lâu như vậy, có thấy chuyện gì xảy ra đâu, cứ mang mấy thứ này về trước đã." Khê Vân xoa tay, dưới con mắt trợn tròn của Hồ Phúc, chiếc chiến hạm lớn được Khê Vân nhấc lên.
Hồ Đông Môn ở bên cạnh cười thầm, lúc trước khi thấy Khê Vân di chuyển chiếc chiến hạm đầu tiên, hắn đã có vẻ mặt này rồi, giờ thì đến ông mình cũng có.
"Khê Vân các hạ, chúng ta còn cần ở lại đây điều tra..."
"Các ngươi tự nhiên, lúc về thì cẩn thận chút." Thanh âm Khê Vân truyền đến từ xa.
Nhìn theo Khê Vân rời đi hẳn, Hồ Phúc ra hiệu cho người mang theo tiến hành điều tra hiện trường, nơi sấm chớp mưa bão thì đã lệch đi, nhưng nơi này cũng là nơi mà nó từng lưu lại.
Biết đâu có thể có phát hiện khác.
Nhưng họ đã thất vọng, nơi này ngoài chiếc chiến hạm đã bị Khê Vân dọn đi, hầu như không tìm thấy dấu vết sinh hoạt nào, đồ vật bất thường dường như đều đã bị một bàn tay lớn xóa sạch.
Ngoại trừ những 'Thiên nhân' còn lưu lại, nhưng những người này họ có thể tiếp xúc đến thì lại cứng đờ, ban đầu họ còn thử dùng chút kỹ thuật để tiếp xúc, sau thì dứt khoát dùng búa.
Nhưng dù có bạo lực can thiệp như thế nào, cuối cùng đều vô hiệu, những công kích rơi vào lớp ngoài thiên nhân thì giống như bị hấp thụ, một chút dư âm cũng không khuếch tán ra ngoài.
"Ông, cái này cũng không được rồi."
Hồ Đông Môn nhìn cái hố bị khoét trên mặt đất, bất đắc dĩ nói với Hồ Phúc.
Họ đã dùng cách đào hố, kết quả những người này cứ lơ lửng như không, như không ở cùng một tầng tranh với họ.
"Vậy thì về đi." Hồ Phúc lắc đầu, không phí sức nữa, có lẽ dùng không gian lực lượng có thể can thiệp những người này, nhưng trước mắt thì không thể.
Hiện trường cũng không có gì khác, ở lại đây cũng vô ích.
Thời gian họ trở về là giữa trưa, không có Khê Vân dẫn đường, họ không lạc được, nhưng những nguy hiểm trên đường thì liên tiếp xảy đến.
Thiên Vẫn Sơn vốn đã là nơi cực kỳ hiểm trở, rời khỏi sâu trong Thiên Vẫn Sơn, cả đội về đều không tránh được sự mệt mỏi.
Còn bộ tộc thì lại rất náo nhiệt, từ xa đã thấy trẻ em vây quanh chiếc chiến hạm vừa mang về chơi đùa, trên tay chúng còn cầm vũ khí lạnh trông rất đáng sợ.
Còn mấy thứ phát sáng, phóng ra vũ khí tấn công tầm xa thì bị phụ huynh tịch thu, đồ chơi mà bọn nhỏ dùng đều đã được Khê Vân xác nhận là không có vấn đề gì.
Ở một chỗ khác, người bộ tộc bận rộn thu xếp đồ đạc, những thứ này là móc ra từ chiếc chiến hạm đó.
Toàn bộ chiến hạm đều đang trong trạng thái giải tỏa.
Hồ Phúc thấy Khê Vân đem một chiếc chiến hạm tàn phá khác tới, đặt bên cạnh chiếc chiến hạm còn nguyên vẹn.
Cảnh tượng này khiến ông lão không khỏi lần nữa trầm mặc, ma pháp làm được chuyện, lại trực tiếp dùng sức mạnh của cơ thể làm được, điều này mang đến cảm giác chấn động còn mạnh hơn cả ma pháp.
Hồ Phúc chủ động đến hỏi xem có thể giúp gì không.
"Tạm thời không cần, chiếc chiến hạm này dường như có 'Tháp Linh' vẫn còn sống."
"Tháp Linh? ?" Hồ Phúc kinh ngạc, thứ đó không phải là trí não điều khiển chính của chiến hạm sao?
Không phải chứ, đã là trí não điều khiển còn may mắn sống, thứ đó có thể để Khê Vân ở lại đây sao?
Ai cũng biết xâm nhập trái phép sẽ bị xử lý, chiến hạm của Thiên nhân bị xâm nhập thì thứ này sẽ phản kích, nhìn cái ống pháo bị bẻ gãy trên chiến hạm, và pháo đài to lớn trên chiến hạm là biết thứ đó nguy hiểm thế nào.
"Tháp Linh này nói chuyện rất dễ, còn cho ta cái gì đó giống như chứng nhận." Lời nói của Khê Vân làm Hồ Phúc trầm mặc, nói cách khác Khê Vân đã có được một chiếc chiến hạm của Thiên nhân rồi sao?
"Cái này có thể chứng nhận sao?" Hồ Đông Môn không nhịn được hét lớn, chuyện này thật quá khó tin.
"Ta cũng không rõ nguyên do, nhưng cứ chứng nhận đi, dù sao ta cũng sẽ không rời khỏi đây." Khê Vân tùy ý nói.
Nguyên nhân chiến hạm yêu cầu chứng nhận, hắn đương nhiên biết, chỉ là hắn không muốn cho người khác hay mà thôi.
Không phải do chiến hạm bị vị tiền bối kia làm choáng váng, mà là do trí não của chiến hạm thông báo rằng quyền hạn chứng nhận đã bị tiền bối tiện tay thiết lập lại.
Mà theo thuyết minh của trí não, việc thiết lập lại này là chuyện 'không thể xảy ra', trừ phi giải tỏa toàn bộ trí não mới có thể hoàn thành thiết lập lại.
Việc giải tỏa trí não cần phải quay về hành tinh mẹ để tiến hành hai bước giải tỏa mật mã và giải tỏa vật lý, thiếu một trong hai công đoạn đều khó mà thành công.
Chuyện không thể xảy ra như vậy lại phát sinh ở đây, khiến quyền hạn bị thiết lập lại, trí não cần tiến hành chứng nhận hạm trưởng mới.
Nhưng trí não vốn có đầy đủ trí tuệ, tình trạng chiến hạm cũng rất tốt, đương nhiên sẽ không tùy tiện chọn người để chứng nhận, lý do chọn Khê Vân là vì Khê Vân đã xuất hiện bên cạnh thanh niên kia, bị chiến hạm ghi nhận lại.
Bởi vậy chiến hạm mới chọn hắn làm người chứng nhận mới.
"Vậy... Vậy cái chiến hạm này sẽ không bị mất khống chế chứ? Chiến hạm Thiên Nhân có không ít chiếc bị khống chế từ xa." Hồ Đông Môn vẫn còn hơi lo lắng.
"Sẽ không đâu." Khê Vân lắc đầu.
Sau khi hoàn thành chứng nhận, trí não của chiến hạm đã nhanh chóng báo cáo thông tin tự kiểm chi tiết cho hắn, dù hắn không hiểu nhiều nhưng sau khi được đơn giản hóa, hắn vẫn có thể hiểu rõ.
Vị tiền bối kia đã thiết lập lại chiến hạm vô cùng triệt để, không chỉ là quyền hạn thiết lập lại, mà đến cả hiệp nghị văn minh của nơi chiến hạm xuất xứ cũng bị thiết lập lại...
Hiện tại Khê Vân có thể mở chiến hạm này ra và nổ tung các tộc tạo ra chiến hạm, cũng không cần lo lắng chiến hạm này bị người của các tộc sản xuất ra gây ảnh hưởng.
Mã hóa các loại đối với vị tiền bối kia tựa như là hạt bụi, thổi một cái là giải quyết xong.
Rất nhanh trong chiến hạm xuất hiện những thứ giống như nhện, sau khi chúng chui ra liền nhanh chóng bắt đầu phá giải chiến hạm bị hư hại kia.
Nhện phóng ra những chùm sáng cắt chém, khiến người đi theo Hồ Đông Môn đều im lặng.
Loại chùm sáng trông như quang nhận kia chứa đựng năng lượng rất lớn, nói cách khác, những con "nhện" dùng để cắt xẻ và phân giải chiến hạm kia đều nguy hiểm hơn rất nhiều so với ma thú cấp cao.
Những mảnh vật liệu bị nhện cắt ra được đưa nhanh về trong bộ tộc, qua lò luyện địa hỏa mà nung chảy, sau khi chế thành vật liệu mới, chúng lại được chuyển về chiến hạm mới của Khê Vân để sửa chữa chiến hạm.
Hồ Phúc quyết định bảo người của học viện nhanh chóng tăng tốc, đừng lề mề nữa, mà lề mề nữa là bọn họ khỏi tham gia vào dự án chế tác lò luyện địa hỏa luôn!
"Thứ này..." "Chúng ta đừng quấy rầy thì hơn."
Hồ Phúc kéo Hồ Đông Môn đi, thứ này kiểu gì cũng chẳng liên quan đến bọn họ, Khê Vân không định rời khỏi bộ tộc, chiến hạm này chẳng qua là một tòa cung điện lớn hơn một chút ở nơi này mà thôi.
Dù cho có ai muốn mượn thứ này đi dùng, cũng không nên bắt đầu từ chỗ bọn họ.
Bọn họ chỉ cần truyền tin về là được.
Còn chuyện chiến hạm này sẽ hấp dẫn những gì tới... Nếu Khê Vân không dễ dàng mở được kỷ lục địa hỏa giếng như vậy, thì sẽ có rất nhiều thứ bị hấp dẫn tới.
Nhìn chiến hạm đang được sửa chữa, Khê Vân nhận lấy chiếc ghế dựa rung rung mà tộc nhân đưa tới, ngả lưng xuống, ban ngày thì không nhìn thấy được dải ngân hà.
Nhưng lúc này hắn vẫn không kìm được suy nghĩ về dải ngân hà, thậm chí cả ý nghĩ mà hắn đã từng đè nén.
Có chiến hạm Thiên Nhân này, liệu hắn có thể dễ dàng đến dải ngân hà không?
Dù là lo lắng cho tộc nhân, chiếc chiến hạm này cũng có thể mang theo toàn bộ tộc nhân đi cùng.
Thông tin mà trí não cung cấp rất đầy đủ, trong chiến hạm hiện tại không có bất kỳ thuyền viên nào.
Theo ghi chép của chiến hạm, những thuyền viên kia sau khi rơi xuống đất, thậm chí còn được phục sinh, rồi sinh ra ác ý với thứ gì đó không xác định trong ghi chép, họ còn phát lệnh bắt giữ đơn thể cấp cao nhất với mục tiêu hướng xuống chiến hạm.
Loại lệnh có độ ưu tiên và tính nhắm vào cực mạnh như vậy, là để bắt một tồn tại đặc biệt trong dải ngân hà.
Kết quả là chẳng có kết quả gì.
Trong ghi chép của chiến hạm, Khê Vân biết vị tiền bối kia cũng là người 'trống không' ghi chép lại hoàn hảo, chỉ là không thấy tung tích vị kia, nhưng lúc trí não tự kiểm lại không hề phát hiện ra bất kỳ lỗi nào.
Thông qua trí não này, Khê Vân biết được rất nhiều chuyện về dải ngân hà, điều này càng làm hắn muốn đi xem dải ngân hà hơn, muốn tìm hiểu về dải ngân hà hơn.
Dùng chiến hạm mang theo tộc nhân cùng đi, hắn cũng sẽ không còn lo lắng gì về sau, chỉ cần tộc nhân đều còn đó, hắn nhất định có niềm tin bảo vệ tốt bọn họ, cũng sẽ không có chuyện 'Nguy hiểm' xảy ra.
Chỉ là thật sự muốn làm như vậy sao?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận