Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 98: Cái gì gọi là nam nhân lãng mạn

"Chương 98: Cái gì gọi là nam nhân lãng mạn
"Có ai không, có người xông doanh rồi!" Người lính gác cổng lớn tiếng la lên, bên cạnh hắn đã ngổn ngang lộn xộn nằm không ít đồng đội. Mà lão hòa thượng, chính là kẻ cầm đầu. Trong đêm khuya tĩnh mịch, một tiếng hô hoán này đặc biệt rõ ràng. Liền như một giọt nước rơi vào một chảo dầu sôi. Ầm ầm ầm! Hắc Giáp Vệ từ bốn phương tám hướng xông ra, hội tụ thành thủy triều màu đen mãnh liệt ập tới. Nhưng mà có chút quỷ dị chính là, những hắc giáp vệ này trừ tiếng va chạm của áo giáp bên ngoài, cũng không phát ra âm thanh, mà là tiếng thở dốc khò khè, ở giữa kẽ hở của bộ áo giáp của chúng, không ít mảng da thịt u cục nhô ra. Giống như một đám áo giáp mọc ra nhục thể vậy. Tảo Địa Thần Tăng nhẹ niệm phật hiệu, đối với cảnh tượng trước mắt coi như không thấy. Trong tay hắn mang theo một cây côn đen dài không biết kiếm đâu ra, tinh thiết chế tạo, hai tay hắn vung lên, ngang nhiên xông vào Hắc Giáp Vệ bên trong. Thiếu Lâm 72 tuyệt kỹ! Tiểu Dạ Xoa côn pháp chi —— Tam Sinh Tu La! Cây côn dài màu đen tạo nên một trận vòi rồng tử vong. Như là Định Hải Thần Châm bình thường, chặn đứng thủy triều màu đen lại. Dưới cây côn tung bay, vung ra mấy chục đạo côn ảnh, Hắc Giáp Vệ hàng trước bị đánh bay ra ngoài, chấn động mãnh liệt khiến bọn chúng thất khiếu chảy máu, thể chất kém thì chết tại chỗ.
Trần Lão nhìn thấy động tĩnh bên này, hắn không kịp mai phục nữa, vội vã từ đại doanh bên ngoài chạy tới. Mắt thấy Hắc Giáp Vệ liên miên ngã xuống, đầu hắn đau như búa bổ. Những quái dị đê giai này là sản phẩm sau huyết tế, mỗi một con đều vô cùng trân quý, tuyệt đối không thể tiêu hao hết ở chỗ này. Nghĩ như vậy, hắn hét lớn một tiếng nhảy vào giữa sân. “Tặc ngốc, dừng tay cho ta!” Tảo Địa Thần Tăng thuận thế lui lại, nhìn về phía Trần Lão. Chỉ thấy Trần Lão bắt đầu quỷ súc hóa. Lúc này khuôn mặt hắn dữ tợn, hình thể bành trướng lớn lên, dưới xương sườn càng sinh ra bốn cánh tay. Điều hiếm thấy hơn là, một đóa hoa hồng nhỏ trên đầu hắn sinh trưởng. Ờ. là một đóa hoa ăn thịt người, trên cánh hoa mọc ra răng nhọn tua tủa.
“Ngươi là lão hòa thượng của Kim Ngân Miếu.” Nó ồm ồm nói.
“Ngươi thành quyệt người rồi?” Tảo Địa Thần Tăng không trả lời mà hỏi lại. Đặc trưng của quyệt người rất rõ ràng, bình thường có dáng vẻ con người, nhưng lại có năng lực quái dị, có thể tự do chuyển đổi giữa hai trạng thái. Trần Lão cùng mình đều là bát phẩm, sau khi trở thành quyệt người, thực lực có lẽ còn hơn mình một bậc. Hắn không dám khinh thường. Tảo Địa Thần Tăng vung cây côn dài màu đen, lập tức trên đó bốc lên đại nhật phật diễm. Trần Lão tuy không biết đại nhật phật diễm, nhưng cũng nhìn ra thủ đoạn của Tảo Địa Thần Tăng không tầm thường. “Hay cho s.át sinh hòa thượng, hôm nay nhất định không thể thả ngươi đi.”
“Sát sinh tức là hộ sinh, lão tăng hôm nay không màng tính mạng, cũng muốn trừ ma vệ đạo.” Tảo Địa Thần Tăng nói mạnh mẽ, thấy chết không sờn. Trần Lão không nói thêm lời, nó tiếp nhận đao kiếm đưa tới, hóa ra ngàn vạn đao quang kiếm ảnh, xông tới.
Bên trong trung quân đại doanh. Liên tiếp mười mấy dòng chữ xuất hiện trên bảng hệ thống. “Hệ thống nhắc nhở, chúc mừng người chơi [Chu Chính] đánh giết bạch du cấp [Huyết Tế Mộc Khôi] ban thưởng khí huyết +2, tinh thần +1, hồn lực +8.”
Chu Chính từ bảng hệ thống thu lại tầm mắt. Xem ra là Tảo Địa Thần Tăng động thủ. Trước khi đi vào đại doanh của tru quyệt, hắn đã chuẩn bị hai tay. Đầu tiên là sắp xếp Tiểu Quyên do thám trại địch, nắm được tình báo của địch nhân, thứ hai chính là triệu hồi ra Tảo Địa Thần Tăng, phân phó hắn tạo hỗn loạn, tiện cho mình hành động. Bây giờ thời cơ đã đến. Lúc này trong đại doanh các võ sư nhao nhao đứng dậy, khí tức dao động trên người bọn họ đều đã đạt tới cửu phẩm cao giai. Còn có hơn mười tên Hắc Giáp Vệ, từ phía sau Trần Cửu Sóc xông ra. Chu Chính gọi ra thiên quân, hoạt động cổ tay.
“Hôm nay ta sẽ dạy ngươi, cái gì gọi là nam nhân lãng mạn!” “Để ta đập nát đầu chó của ngươi!” Chu Chính ngữ khí lạnh lùng, lời còn chưa dứt liền ngang nhiên xuất thủ. Hai nắm đấm của hắn mang theo thế lôi đình vạn quân, với tư thái cường hoành không thể kháng cự, xông qua trùng trùng lớp lớp cản trở đến trước mặt Trần Cửu Sóc.
“Long Tượng!” Chu Chính hét lớn một tiếng, hung hăng đánh tới hướng Trần Cửu Sóc. Trần Cửu Sóc ngồi ngay ngắn bất động, trên mặt mang chút đùa cợt. Dưới xương sườn hắn đột ngột sinh ra hai cánh tay, đón đỡ lấy một quyền khí thế nghiêm nghị của Chu Chính. Hai quyền va vào nhau, lại quỷ dị không có tiếng va chạm truyền ra. Trần Cửu Sóc biến sắc. Một quyền này nhìn hung mãnh, hắn lại có cảm giác hư không thụ lực, như là đánh vào một đống bông. Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Chu Chính đã dựa thế nhảy lên, trực tiếp xông phá nóc doanh trướng, sau đó thân thể tan thành mây khí biến mất không thấy gì nữa. Chính là Ngũ Tướng Thần Biến của Chu Chính.
Thỏ lên chim khách rơi xuống, Chu Chính đã chạy thoát. Trần Cửu Sóc đuổi theo không kịp, sắc mặt hắn cổ quái, nửa ngày chưa kịp phản ứng. Nói những lời vô cùng tàn nhẫn nhất, làm chuyện khiến người ta hết hồn. Hóa ra nam nhân lãng mạn là thế này sao?
Ngay tại cổng đại doanh của tru quyệt. Trần Lão và Tảo Địa Thần Tăng vẫn đang kịch chiến không ngừng. Bỗng nhiên, Tảo Địa Thần Tăng tựa hồ nhận được tín hiệu nào đó, thế công của hắn lập tức trở nên dũng mãnh hơn. “Phật Phun Kim Liên!” “Cứu Vãn Tam Giới!” “Đòn Cảnh Tỉnh!” Tảo Địa Thần Tăng liên tục tấn công. Đại nhật phật diễm trên cây côn dài màu đen lập tức bùng lên cao gần nửa người, hung hăng đập xuống đầu Trần Lão. Phật gia am hiểu nhất gia trì binh khí, lần kịch chiến này đã liên tiếp làm hư hại bốn kiện binh khí của Trần Lão, nhất thời hắn máu dồn lên não, không tránh né nữa, liền muốn đối đầu trực diện. Bốn cánh tay dưới xương sườn hắn đột nhiên dài ra, mọc lên một lớp hộ giáp giống như vỏ cây, sau đó cùng nhau chộp về phía cây côn màu đen. Trong tiếng nổ vang cùng tiếng xương cốt gãy răng rắc, Trần Lão bị đánh thẳng xuống đất sâu hơn một thước. Nhưng hắn thành công bắt được cây côn. Trên gương mặt dữ tợn của hắn lộ ra một nụ cười, hai tay còn lại vung lên, trường đao giơ lên cao, muốn chẻ Tảo Địa Thần Tăng ra làm ba bảy mảnh.
Nhưng mà một khắc sau, Tảo Địa Thần Tăng buông cây côn đen dài ra, xoay người bỏ chạy. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, hắn biến mất vào trong bóng đêm đen ngòm, không mang theo một gợn mây. Cái này... Trần Lão vẫn đang giơ đao, rơi vào ngốc trệ. Đã nói bỏ qua tính mạng cũng muốn trừ ma vệ đạo. Sao lại chạy mất rồi? Tình người giữa người và quyệt ở đâu?
Chu Chính đang ở trong rừng cây không xa đại doanh của tru quyệt, gặp mặt Tảo Địa Thần Tăng. “Thế nào?” Chu Chính hỏi.
“Trần Thi chủ quả nhiên đã biến thành quyệt người, hắn còn biến cả Hắc Giáp Vệ thành quyệt nô đê giai.”
“Có làm kinh động hắn không?” Tảo Địa Thần Tăng lắc đầu. “Ta vẫn luôn nghe theo phân phó của ngươi, chỉ ở ngoài cổng doanh, không bước vào đại doanh.”
“Như vậy rất tốt, ta cũng cơ bản hiểu rõ nội tình của Trần Cửu Sóc, sau đó sẽ xem ngao cò tranh nhau, ta là ngư ông sẽ được lợi mấy phần.” Chu Chính cười, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài đại doanh. Hành động lần này của hắn không phải vô ích. Thứ nhất, thăm dò rõ nội tình của Trần Cửu Sóc, chỉ dựa vào việc Tiểu Quyên do thám thì khó tránh khỏi có sơ hở. Thứ hai, tìm hiểu nguyên nhân những động tác liên tục của Trần Cửu Sóc. Bây giờ hắn đã xác nhận, Trần Cửu Sóc nắm giữ một loại nghi quỹ tế tự tà thần nào đó, đã chuyển hóa bản thân cùng người thân tín thành quyệt người. Thứ ba, chính là hắn muốn nhờ cơ hội này từ sáng chuyển sang tối. Cho nên hắn phân phó doanh trinh sát, còn bản thân thì trốn trong bóng tối.
“Vừa rồi lại có không ít hồn lực thu vào, cứ dùng nó để tăng thực lực lên thôi, tự thân mạnh mới là đạo lý quyết định.” Chu Chính nghĩ thầm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận