Chương 218: Cưỡi Bằng thiếu niên, xuyên qua Ưng Giản Chu Chính đón Chiếu Dương đi ra khỏi sơn cốc. Hắn dựa theo Tinh Lạc Vũ chỉ điểm hướng thâm sơn đi đến, mang theo trong người Kim Sí Đại Bằng chim ly hôn loan. Linh Cữu Sơn chỗ sâu hắc khí lượn lờ, mây che sương mù, quỷ khóc sói gào, chỉ cần không phải mù lòa đều có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm trong đó. “Chủ nhân, Ly Loan phi hành linh động, chi bằng gọi nó đi dò đường đi.” Kim Sí Đại Bằng dạng chim như là hảo tâm nhắc nhở. Ly Loan trên mặt lập tức treo lên dối trá cười lạnh, triển khai phản công. “Chủ nhân, chi bằng cưỡi cái tên ngốc Bằng này mà đi đường đi, ta tin rằng Kim Sí Đại Bằng chim nhất định sẽ là một kỵ thú vô cùng tốt.” Chu Chính cảm giác trở nên đau đầu. Hai con chim nhỏ này cùng là sủng thú, lại ở giữa không ưa nhau, thường xuyên trước mặt Chu Chính châm chọc chế giễu lẫn nhau. Ly Loan trời sinh đã có thiên phú ác khẩu, Kim Sí Đại Bằng chim thì là lưu manh đầu đường xó chợ chính hiệu, bởi vậy hai con lực lượng ngang nhau, khó phân cao thấp. Bất quá... Hắn nhìn sơn lâm rậm rạp, cảm thấy đó là một đề nghị rất không tệ. Hắn vung tay lên, hào sảng vô cùng. “Lão Bằng, chở ta bay vọt Linh Cữu Sơn.” Kim Sí Đại Bằng chim trong lòng trăm cái không muốn. Là một kẻ trong từ điển chỉ có mỗi ngồi cưỡi, nó cự tuyệt bất cứ hình thức nào bị cưỡi. “Chủ nhân, ta mới sinh có hai ngày, làm sao cõng người được a...” Kim Sí Đại Bằng chim lằng nha lằng nhằng nói. “Bớt nói nhảm, không học sao được!” Chu Chính ngữ khí cứng rắn, rút ra quỳ Ngưu côn. “Không cõng chính là không nể mặt ta! Coi chừng ta lại như hôm qua treo ngược ngươi lên đánh…” Kim Sí Đại Bằng chim dường như nhớ lại ký ức kinh khủng nào đó, mặt Bằng tái nhợt, đầu như gà mổ thóc cuống cuồng gật gù. “Ta cõng... ta cõng…” Khóe mắt nó tràn ra nước mắt… Ly Loan tự thấy thắng một trận. Nó đắc ý kêu to, âm thanh réo rắt, lộ ra vui sướng trên nỗi đau của người khác. Chu Chính thanh âm thăm thẳm truyền đến. “Gió nhỏ, ngươi đi phía trước dò đường.” Ly Loan: “…” Yên tĩnh trong núi rừng, một đạo kim mang nhanh chóng lướt qua, tựa như một ngọn lửa màu vàng sáng chói, làm tăng thêm một chút màu sắc cho rừng rậm tĩnh mịch âm lãnh. Kim Sí Đại Bằng chim cuốn theo kim sắc lưu diễm nhanh chóng bay qua. Nó giống như một con cá linh hoạt, tại giữa rừng cây loạn thạch trái đột phải xông, xuyên qua những dây leo chằng chịt, mỗi khi có đại thụ cản đường đi, sáu cái cánh của Kim Sí Đại Bằng chim liền quang mang lóe lên, bắn ra đạo đạo đao mang màu vàng vô cùng sắc bén, đem vật cản đường nhất đao lưỡng đoạn. “Sảng khoái, thật là sảng khoái!” Gió mạnh thổi làm áo quần hắn bay phấp phới, Chu Chính vững vàng ngồi trên lưng chim Kim Sí Đại Bằng, trải nghiệm cảm giác nhanh như điện chớp. Phía trước hắn không xa chính là Ly Loan. Ly Loan có tính cơ động cao hơn, nó lướt trên tầng mây, thỉnh thoảng báo cho Chu Chính tình hình phía trước. “Nếu có thể bay thẳng vọt Linh Cữu Sơn thì tốt, thực lực vẫn là quá yếu.” Chu Chính cảm thán một tiếng, ngước đầu nhìn lên. Xuyên thấu qua những cành lá lít nha lít nhít, có thể lờ mờ nhìn thấy trên bầu trời nơi xa, những hắc sắc quái dị bay lượn vòng quanh, bọn chúng tựa như Viễn Cổ dực long, nhưng lại tàn bạo và cường đại hơn, và mấu chốt là, bọn gia hỏa này còn có tập tính quần cư. Sau khi trải qua chuyện bị những quái dị bay lượn đen như mây bao vây, suýt chút nữa bị xé thành từng mảnh, Chu Chính liền ngoan ngoãn lựa chọn bay tầng thấp, không còn dám vượt lôi trì một bước. Như vậy tuy tốc độ có bị ảnh hưởng, nhưng ít nhất an toàn a... Ngay lúc này, lại có một bạch cốt quái dị đánh tới. Chu Chính mượn lực xung kích của Kim Sí Đại Bằng chim, quỳ Ngưu côn trùng điệp vung mạnh ra, đem bạch cốt quái dị nện thành xương vụn. Nhờ vào thế bay của Kim Sí Đại Bằng chim, uy lực sát thương của quỳ Ngưu côn ít nhất tăng lên gấp ba bốn lần. Hắn một chiêu hoành tảo thiên quân, dọn dẹp sạch sẽ bạch cốt quái dị xung quanh, lập tức đưa mắt nhìn về phía xa. Rừng rậm phía trước vẫn còn tiếp nối thi sơn cốt hải nhìn không thấy điểm dừng, thậm chí còn có không ít quái dị bộ dạng thụ nhân quơ cành, quật về phía Chu Chính. Chu Chính thở dài, tiếp tục cắm đầu đánh lén. Cái Linh Cữu Sơn này nói là một ngọn núi, chi bằng nói là một mảnh dãy núi liên miên, người thường căn bản không biết nó rộng lớn bao nhiêu. Núi này cây cối rậm rạp, chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều vật kỳ dị cổ quái, thêm vào mấy ngày trước cực âm địa huyệt của Linh Cữu Sơn vừa nứt ra, từ đó phun ra vô số thi yêu thi tướng, cho nên hiện tại mật độ quái dị trong Linh Cữu Sơn nhiều chưa từng có. Cũng may nhờ vào khả năng cơ động ưu việt của Kim Sí Đại Bằng chim, Chu Chính phi tốc xông qua vô số quái dị cản đường, trong đám quái vật mở ra một con đường máu. Không biết chém giết bao lâu, Chu Chính càng phát thuần thục Kỵ Chiến. Hắn nhanh chóng dùng lực xung kích gây ra thương tổn trí mạng cho quái vật bốn phía, quỳ Ngưu côn lướt qua cổ họng đám quái vật trong lúc lao vụt cực nhanh, nhẹ nhàng giết địch. Đúng lúc này Ly Loan bay trở về, rơi trên vai Chu Chính. “Phía trước chính là Lão Ưng Giản.” Nghe vậy, ánh mắt Chu Chính lộ ra vẻ mong chờ. Lão Ưng Giản là con đường phải đi qua để đến chỗ Bất tử Điểu. “Tăng nhanh tốc độ, không cần chơi.” Chu Chính vỗ vỗ Kim Sí Đại Bằng chim, nhẹ nhàng nói ra. Kim Sí Đại Bằng chim lập tức hét dài một tiếng. Thân thể nó hơi nhô cao một chút, sáu đôi cánh đại bàng cùng mở ra, tốc độ đột ngột tăng lên rất nhiều. Oanh! Như một mũi tên rời cung, Kim Sí Đại Bằng chim mang theo Chu Chính trong nháy mắt biến mất trong rừng rậm. Phi hành tốc độ cao cũng không duy trì được bao lâu, bọn họ rất nhanh đã đến trước khe núi. Chu Chính để Kim Sí Đại Bằng giảm tốc độ lại, còn hắn thì quan sát tỉ mỉ chỗ khe núi này. Nơi đây là một khe tuyệt nằm giữa dãy núi, chung quanh đều là những ngọn núi cao vút, một dòng suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, cây cối hai bên cao lớn mà xanh biếc. Nhìn về phía xa, thâm giản là con đường tắt duy nhất để đi tiếp. Đương nhiên, bọn họ cũng có thể bay thẳng qua Lão Ưng Giản, bất quá số lượng quái dị bay lượn trên đỉnh khe núi càng nhiều vô số kể, trong đó còn không ít dực long trạng quái dị mà hắn đã từng gặp. Càng nghĩ, Chu Chính cuối cùng vẫn quyết định xuyên qua trong khe núi. Hắn thấy Kim Sí Đại Bằng chim đã nghỉ ngơi khá đủ, xoay người lên Bằng, nghênh đón ánh mặt trời ban sớm tiến vào khe núi... Bên trong Lão Ưng Giản cảnh sắc âm u, tràn ngập một sự kiềm chế khó tả. Kim Sí Đại Bằng đang dần gia tốc đột ngột tăng tốc vọt về phía trước, tựa hồ để tránh né một mối nguy hiểm nào đó, Chu Chính trở tay không kịp, suýt chút nữa loạng choạng ngã khỏi lưng Bằng. Hắn lập tức ý thức được không ổn. Kim Sí Đại Bằng chim có tha tâm thông, vô cùng nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, bởi vậy hắn nằm thấp người, áp sát lưng Kim Sí Đại Bằng chim, lựa chọn tin tưởng Kim Sí Đại Bằng chim. Ca Bằng trong khoảnh khắc có lực bộc phát cực kỳ xuất chúng. Thân thể nó hơi nghiêng, bốn chân đồng thời phát lực trên vách đá, trong nháy mắt đã vọt ra hơn mười thước, lúc này phía sau truyền đến âm thanh “Thấu Thấu”. Chu Chính cảm thấy nặng trĩu trong lòng. Lúc này, từ trên vách đá đột ngột xuất hiện rất nhiều quái dị, bọn chúng chấn động cánh, ngậm hắc diễm, như mũi tên rời cung lao tới Chu Chính. Âm thanh vừa rồi là tiếng hắc diễm nện xuống mặt đất. Khi đến gần, hình dạng của hơn trăm quái dị bay lượn mới có thể thấy rõ ràng. Những quái dị này có vẻ ngoài như dân hoang dã, tay chân gầy guộc, thân hình trơ xương, như những xác chết đã bị hong khô từ lâu. Trên trán chúng có một đôi râu sâu bọ, phía sau mọc ra cánh có lân phấn như cánh bướm. Điều kỳ lạ nhất là da của chúng. Trên da của chúng lộ ra một tầng ánh sáng mờ ảo, ánh sáng luân chuyển làm chúng hòa vào một thể với cảnh vật xung quanh, thậm chí ngay cả khí tức cũng che giấu luôn. “Là quái dị bay lượn, hắc diễm huyết nga!”