Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 145: Trí mạng sơ hở, tháng chín quỷ biến

Chương 145: Sơ hở trí mạng, tháng chín quỷ biến Sắp chết mang bệnh kinh ngồi dậy, Boss đúng là chính ta. Chu Chính hiện tại rất có một loại cảm giác hoang đường. “Có thể hay không biến thành người khác?” Hắn mặt đầy vẻ khổ sở mà hỏi. Chu Chính hiện tại ban ngày thì làm việc không ra gì, ban đêm trong mộng lại thức khuya dậy sớm, cuộc sống như vậy có quy luật rất lành mạnh, hắn hy vọng sẽ tiếp tục duy trì mãi như vậy.
“Đặc biệt cái chức vụ đội trưởng tiểu đội điều tra này cũng không phải ai muốn cũng được đâu.” Anh tỷ ngắt lời Chu Chính: “Ngươi nhất định muốn từ chối?” “Ta xác định.” Chu Chính nói chắc như đinh đóng cột.
“Lại có người từ chối chức vụ này, đây là lần đầu tiên ta nghe đấy.” “Thật đáng tiếc, ngươi còn không biết mình bỏ lỡ điều gì......” Anh tỷ thở dài thườn thượt. Tiểu đội thứ ba là do một tay nàng gây dựng, thay vì tiện nghi cho người khác, còn không bằng để Chu Chính tiếp quản.
“Đáng tiếc cái gì?” Chu Chính dựng đứng tai lên.
“Mỗi đội trưởng đội điều tra của các tiểu đội đều là nhân tài dự bị mà quốc gia ra sức bồi dưỡng, mỗi tháng tiền lương ít nhất sáu con số...... Có động lòng không?” “Không động lòng.” Chu Chính quả quyết lắc đầu. Với hắn mà nói, tiền vừa đủ là được, mấu chốt vẫn là tăng thực lực lên. Không có thực lực, lại có nhiều tiền cũng không giữ được.
“Vậy tài nguyên tu luyện thì sao?” Anh tỷ tiếp lời: “Sau khi trở thành đội trưởng đội điều tra, ngươi có thể thu được tài nguyên tu luyện ưu tiên, bao gồm nhưng không giới hạn trong vật liệu, dược phẩm, vũ khí, tình báo các loại.” “Chu Chính, tuy rằng ngươi dung hợp quái dị có đẳng cấp rất cao, nhưng chỉ dựa vào chính mình, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải bình cảnh. Sau lưng ngươi không có gia tộc Ngự Ma Giả chống đỡ, nếu muốn nhanh chóng quật khởi, tài nguyên tu luyện đối với ngươi rất quan trọng đấy.” Anh tỷ nói chân thành tha thiết, Chu Chính nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Được, ta đồng ý trở thành đội trưởng!” Chu Chính lập tức đổi giọng. Lời nói của Anh tỷ đánh thức hắn, hắn từ trước đến nay đều không để ý một chi tiết. Ngự Ma Giả tu luyện cũng cần tài nguyên.
Nói một cách nghiêm chỉnh, Ngự Ma Giả chia làm ba loại. Một loại là người dung hợp quái dị. Loại Ngự Ma Giả này muốn tăng thực lực, cần không ngừng gia tăng độ tương thích với quái dị, đồng thời phải tăng thực lực cho quái dị. Loại thứ hai là người có được huyết mạch quái dị. Loại Ngự Ma Giả này muốn tăng thực lực, cần tăng độ đậm đặc của huyết thống quái dị, khai thác năng lực của quái dị ở mức độ lớn nhất. Loại thứ ba thì là cả hai đều có. Tổng kết lại, Ngự Ma Giả muốn tăng thực lực đều cần tiêu hao lượng lớn tài liệu quý hiếm.
Nhưng Chu Chính lại không giống vậy. Hắn không cần bất kỳ tài nguyên gì, chỉ cần không ngừng săn giết quái dị là có thể tăng thực lực lên. Thời gian ngắn thì tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng thời gian dài thì không tránh khỏi gây ra nghi ngờ. Tại sao thực lực tăng nhanh như vậy mà tiêu hao vật liệu lại gần như bằng không? Bất cứ người nào có trí thông minh bình thường, đều sẽ có một kết luận: à, tên này chắc là khả năng cao tám chín phần mười có được Tụ Bảo Bồn hoặc là phát hiện bảo tàng. Sai lầm trong nhận thức này sẽ mang đến phiền phức lớn cho Chu Chính, mọi người sẽ trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn để đạt được phần bảo tàng đó. Dù sao lòng tham là không có giới hạn. Huống chi Chu Chính không có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình — lẽ nào hắn sẽ đem thành ác mộng giao ra? Nếu không muốn “cây cao đón gió” thì cũng chỉ có thể “ẩn mình”. Trước đây Chu Chính không để ý đến vấn đề này, hiện tại đã phát hiện ra thì khẳng định phải tìm cách bù đắp. Nhưng nếu thực sự đi làm đội trưởng, ngày nào cũng xông pha sinh tử sao? Chu Chính có chút đau đầu.
“Tốt quá rồi Chu Chính, ta rất coi trọng ngươi đấy. Ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ hết lòng giúp đỡ ngươi......” Anh tỷ vỗ ngực bảo đảm. Chu Chính nghe vậy, đột nhiên lại linh quang lóe lên, hắn cười hắc hắc vào micro: “Anh tỷ, có một việc ta muốn nhờ chị.” Chu Chính gần như là cất tiếng hát tỉnh lại từ trong trò chơi. Trong trò chơi sắc trời vẫn u ám. Trăng máu treo cao, tỏa ra thứ ánh sáng huyết sắc khiến người ta lạnh sống lưng.
“Tông chủ đang vui cái gì vậy?” Tảo Địa Thần Tăng không hiểu hỏi. Chu Chính đương nhiên sẽ không nói cho Tảo Địa Thần Tăng biết việc mình đã giải quyết êm đẹp một sự lựa chọn khó khăn trong thế giới hiện thực. Chu Chính cười cười, tiện miệng hỏi: “Còn xa Cửu Nguyệt Thành không?” “Còn không đến nửa ngày đường nữa.” “Tốt, vậy chúng ta xuất phát ngay trong đêm.” Chu Chính vung tay lên, dẫn đầu bước ra ngoài.
“Tông chủ, tông chủ.” Tảo Địa Thần Tăng vội hô: “Ngài đi nhầm hướng rồi, Cửu Nguyệt Thành ở bên trái.” Chu Chính lúng túng vỗ vỗ đầu, vội vàng đổi hướng. Bận rộn một ngày ở thế giới thực, khiến cho ký ức của hắn cũng hơi lẫn lộn...... Lúc trời tờ mờ sáng, bọn hắn rốt cục cũng đến được chân Cửu Nguyệt Thành. Có lẽ là do thành chủ mang theo số lượng lớn tinh nhuệ rời khỏi thành, binh lính thủ thành trở nên đặc biệt lười biếng, cổng thành đóng chặt, chỉ có một cửa hông được mở ra. Nhưng mà cửa hông này thế mà không có ai trấn giữ, Chu Chính cùng Tảo Địa Thần Tăng cứ thế đi thẳng vào trong thành, cũng không có ai trong số các lính gác ra mặt hỏi han.
“Sao lại lỏng lẻo vậy, lính canh thành đi đâu hết rồi?” Chu Chính có chút tức giận. Cái chết của Trần gia phụ tử đã khiến hắn coi Cửu Nguyệt Thành là địa bàn của mình, định biến nơi này thành đại bản doanh. Nếu tình hình như vậy thì không được. Nghĩ như vậy, hắn không vội về Thái phủ, ngược lại mang Tảo Địa Thần Tăng đi tản bộ trong thành. Đi tới đi lui, ngó nghiêng một hồi, sắc mặt Chu Chính càng thêm âm trầm. Đoạn đường đi tới đây, thế mà hắn không hề thấy một ai mập mạp, tuyệt đại đa số đều là gầy trơ xương, sắc mặt héo hon, tựa như đã rất lâu rồi chưa thấy thức ăn mặn. Hơn nữa không ít nhà còn treo chiêu hồn phướn trắng, rõ ràng là trong nhà có người vừa chết.
“Lời nguyền bị khống chế rồi chứ?” Chu Chính cau mày hỏi.
“Đúng là đã bị khống chế, lão tăng dám cam đoan, chí ít trong vòng một tháng sẽ không chuyển biến xấu.” Tảo Địa Thần Tăng nghiêm túc nói.
Chu Chính không nói gì, trực tiếp đi về phía khu phồn hoa nhất trong thành. Trên đường người dân vội vàng, tinh thần khẩn trương, hoàn toàn không hề có ý dừng lại dọc đường, dường như vô cùng sợ hãi. Hắn còn phát hiện mấy khu chợ nhộn nhịp đều bị đóng cửa, mặt đất bừa bộn, như thể đã từng trải qua một cuộc đập phá bạo lực nào đó.
“Đây là chuyện gì vậy?” Chu Chính cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc này, hắn đã đi đến khu chợ của Thái gia, nơi này thì ngược lại vẫn mở cửa, bất quá từ đầu đường đến cuối ngõ đều có mấy gã mặt mày hung ác trấn giữ.
“Tiểu tử kia, dừng lại, ngươi muốn làm gì?” Một gã tráng hán chỉ thẳng vào mũi Chu Chính nói.
“Nhà ta sắp hết ăn rồi, tranh thủ mua chút lương thực.” Chu Chính thu lại ánh mắt âm trầm, vẻ mặt ôn hòa nói.
“Muốn mua đồ?” Tráng hán đánh giá Chu Chính từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Một lượng bạc tiền thuế.” “Ta không mua gì, sao lại phải nộp thuế, với lại các ngươi có quyền gì thu thuế?” Chu Chính suýt chút bật cười.
“Không muốn nộp?” Tráng hán sắc mặt âm trầm, rút thanh đao bên hông: “Các huynh đệ, có người muốn gây sự kìa.” Lập tức có mấy tên tráng hán lao ra từ trong nhà, tay ai cũng cầm đao kiếm.
“Ta nộp... ta nộp tiền thuế này.” Chu Chính híp mắt, giả bộ vẻ sợ hãi, từ trong ngực lấy ra một lượng bạc.
“Bây giờ mới biết sợ?” Tráng hán nhếch mép, cười lạnh: “Mười lượng bạc, không đưa ra, đảm bảo bọn ta sẽ cho ngươi nằm ngang mà ra đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận