Tiếng chim hót véo von lọt vào tai, đồng thời từ xa tiến lại gần, trở nên càng lúc càng rõ ràng. Rất nhanh liền có một cái quái dị từ trong bóng tối đi đến cầu tàu vong giả. Chu Chính mượn ánh sáng từ cầu tàu vong giả, mơ hồ nhìn thấy bộ dáng xấu xí của nó. Đó là một con thần điểu cao hơn một trượng. Thân thể nó do bóng ma hắc ám cấu thành, giống như sương mù nhàn nhạt, mông lung và không chân thật, nhưng điều này cũng không thể che lấp được vẻ tuấn tú thần thánh của nó. Thần điểu ngẩng cao đầu, bước những bước ưu nhã tiến về phía cầu tàu vong giả, trong lúc nó nhìn quanh mang theo một phong thái khó tả, đôi mắt mảnh như lá liễu lóe lên ngọn lửa hừng hực. "Bất tử Điểu?" Trong lòng Chu Chính hơi chấn động. Quái dị này tám chín phần mười chính là mục tiêu của chuyến đi này, nhưng nhục thân của nó đi đâu rồi? Chẳng lẽ nói Bất tử Điểu đã chết? Mặc dù Chu Chính đã sớm nghĩ tới rất nhiều tình huống đặc biệt, nhưng vẫn không nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống trước mắt, lòng hắn rối bời, trong nhất thời không biết phải làm gì. Bóng ma Bất tử Điểu có tốc độ cực nhanh, nó chỉ vài bước đã đi qua cầu tàu vong giả, đi thẳng tới dưới Kiến Mộc đen thẫm, sau đó quen thuộc gia nhập đội ngũ tế tự quái dị bóng ma khác. Những quái dị bóng ma này nương theo giai điệu cổ quái, hát những bài ca kỳ dị, vây quanh Kiến Mộc đen thẫm xoay tròn. Theo nghi thức tế tự diễn ra, trên người chúng lại có từng sợi từng sợi hắc khí phiêu tán ra, sau đó chui vào bên trong Kiến Mộc đen thẫm. Sau khi hắc khí thoát ra, hơi thở của những quái dị bóng ma này có chút suy sụp, ngược lại là cành lá của Kiến Mộc đen thẫm lại vô cùng phấn chấn, như ăn thuốc bổ vậy. Kiến Mộc đen thẫm thông qua cầu tàu vong giả triệu hồi vong giả ở phụ cận, lại lợi dụng nghi thức tế tự hấp thụ tinh hoa của những quái dị bóng ma, thủ đoạn này tựa hồ có chút quen mắt a. Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, nhớ tới đồ đằng thần bắt nguồn từ Hồng mông. Lẽ nào Kiến Mộc đen thẫm đang đi trên con đường thông đến đồ đằng thần? Chu Chính mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng tình huống trước mắt tựa hồ có thể khẳng định phỏng đoán của hắn. Nhưng ngay lập tức, Chu Chính lại lộ ra vẻ cười khổ. Chính mình vì huyết của Bất tử Điểu mà đến, chứ không phải vì nghiên cứu Kiến Mộc đen thẫm này. Hiện giờ Bất tử Điểu đã sớm tử vong, thân thể đoán chừng cũng đã không còn, vậy mình bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ cứ vậy mà rời đi sao? Trong lòng Chu Chính đột nhiên sinh ra một tia cảm giác thất bại, trong lòng hắn có chút không cam lòng, lại ẩn ẩn đang mong đợi một loại kỳ tích nào đó, vì vậy tiếp tục trốn ở một bên quan sát. Nghi thức tế tự trong sân vẫn tiếp tục. Những quái dị bóng ma phát ra âm thanh êm ái có quy luật, động tác của chúng mang theo vẻ đẹp khó hiểu, lại vô cùng quỷ dị khiến Chu Chính sinh ra cảm giác yên lặng. Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu. Đúng lúc này không gian xuất hiện một tầng dao động khác thường. Trong lòng Chu Chính đột nhiên hiện lên một tia cảm giác kỳ dị, giống như nguyên bản không có vật gì bỗng nhiên xuất hiện thêm một vật thể, nhưng hắn lại không cách nào xác định được nó. Có chút giống trăng trong nước, hoa trong gương, nhìn thấy nhưng không sờ được, cảm giác khó chịu này khiến lòng hắn như muốn thổ huyết. Cũng may cảm giác này rất nhanh liền qua đi. Không gian trước mặt hắn như màn sân khấu bị từ từ tách ra, lộ ra một khoảng không đen kịt. Tiếng huýt sáo véo von đột nhiên vang lên. Ban đầu còn rất nhỏ không nghe thấy, sau đó dần dần lớn lên, cuối cùng giống như tiếng chuông thần buổi sớm vang vọng trong lòng Chu Chính. Cùng lúc đó, một áp lực nặng nề tự nhiên sinh ra. Chu Chính chớp mắt một cái, phát hiện bên trong khoảng không đen kịt đột nhiên xuất hiện một con thần điểu dục hỏa. "Lại một con Bất tử Điểu!" Chu Chính trợn tròn mắt, kinh ngạc không nói nên lời. Con Bất tử Điểu này hình thể lớn hơn một chút, tựa hồ thực lực cũng mạnh hơn, xung quanh nó thiêu đốt ngọn lửa trắng tinh, tản ra sóng nhiệt cuồn cuộn. Nhưng Chu Chính lại nhạy cảm quan sát được, trên người Bất tử Điểu có nhiều vết thương, có chỗ thậm chí lộ ra cả xương trắng âm u. Hắn đột nhiên kịp phản ứng, đây có lẽ mới là con Bất tử Điểu mà Tinh Lạc Vũ nói. Chẳng lẽ nơi này vốn có hai con Bất tử Điểu, một con không biết vì sao mà tử vong, vong hồn bị Kiến Mộc đen thẫm bắt giữ, còn con còn lại vì muốn đoạt lại linh hồn của đồng bạn nên mới nhiều lần công kích Kiến Mộc đen thẫm? Những vết thương đó là do khiêu chiến Kiến Mộc đen thẫm mà ra sao? Sau khi Bất tử Điểu từ trong hư không chui ra, đột nhiên phát ra một tiếng huýt sáo, nó giương cánh bay lên không trung, ngọn lửa như cột từ miệng phun ra, trực tiếp bắn về phía Kiến Mộc đen thẫm. Cành lá của Kiến Mộc đen thẫm lay động, từng lớp từng lớp khí tức hắc ám tràn ra, hóa giải ngọn lửa bắn tới. "Lệ!" Lá cây trên Kiến Mộc đen thẫm phát ra một trận tiếng vang quái dị, những quái dị bóng ma đang vây quanh nó như từ trong mộng tỉnh lại, chúng dừng động tác trong tay, cùng nhau nhìn về phía Bất tử Điểu giữa không trung. Chúng phát ra một tiếng rít gào, nghênh hướng Bất tử Điểu. Trong đó có cả bóng ma Bất tử Điểu kia. Trong ánh mắt Bất tử Điểu lộ ra vẻ bi thương, nó huýt sáo một tiếng, cũng nghênh đón. Đánh nhau! Ánh mắt Chu Chính ngưng lại, hắn lẳng lặng trốn trong bóng tối, nhìn những quái dị này chém giết lẫn nhau. Thực lực của Bất tử Điểu còn mạnh hơn những gì hắn nghĩ, khi đánh nhau với đám quái dị bóng ma, nó thế mà không hề rơi xuống hạ phong. Nó không ngừng phun ra hỏa cầu, hành động mang theo từng con hỏa xà, những quái dị bóng ma kia cũng không né tránh hỏa diễm của Bất tử Điểu, tùy ý ngọn lửa thiêu đốt thân thể của chúng. Những quái dị bóng ma này như những con rối mất lý trí, liều mình nhào tới trước hỏa diễm của Bất tử Điểu, không ngừng dùng móng vuốt xé rách thân thể Bất tử Điểu. Phụt! Tiên huyết bắn tung tóe, sau đó bị nhiệt độ cao thiêu đốt. Chu Chính nhìn mà đau lòng không thôi, đây chính là mấu chốt nhiệm vụ của hắn đó. Bất tử Điểu cùng đám quái dị bóng ma này đều chém giết đến đỏ cả mắt, chúng đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, thân thể khi di chuyển gần như trở thành bóng mờ, dư chấn giao thủ làm mặt đất sụp xuống từng lớp từng lớp, khí lưu cuồng loạn tàn phá bừa bãi, thổi đến mức mặt Chu Chính đau nhức. Chu Chính cẩn thận trốn trong bóng tối, hào hứng làm người xem. Chỉ có điều hắn mới xem một lát, lại đột nhiên nhíu mày. Những quái dị bóng ma vây quanh Bất tử Điểu, năm ngón tay như móng vuốt không ngừng cào lên thân Bất tử Điểu, mỗi một cái đều mang theo máu tươi bắn ra. Bất tử Điểu tùy ý để chúng xé rách thân thể mình, còn nó thì không ngừng thúc giục ngọn lửa, từ đầu đến cuối mục tiêu chỉ có một. Đó chính là bóng ma Bất tử Điểu. Bóng ma Bất tử Điểu phẫn nộ kêu lên, nhưng bị ngọn lửa đánh lui liên tục, thân thể càng lúc càng mờ đi. Trong mắt Bất tử Điểu tràn ngập đau khổ, nhưng lại dồn dập tấn công bằng lửa. Thời gian chiến đấu không hề kéo dài. "Oanh" một tiếng vang lên, Bất tử Điểu thao túng ngọn lửa thành công chém bóng ma Bất tử Điểu làm đôi, vô số hắc khí bóng ma theo trong thân thể tàn phế của nó xuất hiện. Thân thể nó càng trở nên hư ảo. "Cảm ơn ngươi đã giúp ta giải thoát..." Trước khi chết, bóng ma Bất tử Điểu khôi phục lý trí, trong tròng mắt của nó ánh lên một vòng thoải mái, sau đó hóa thành bóng ma tiêu tán. "Ngang!" Trong mắt Bất tử Điểu tựa hồ có nước mắt tràn ra. Nó rất xúc động, ngọn lửa quanh thân lập tức bùng lên dữ dội, khiến những quái dị bóng ma xung quanh tránh ra, sau đó nó gào lên thê thảm, thừa cơ xông ra khỏi vòng vây quái dị bóng ma, chạy về nơi xa. Sau khi Bất tử Điểu chạy trốn, những quái dị bóng ma lại quay về bên cạnh Kiến Mộc đen thẫm tiếp tục nghi thức tế tự, tựa hồ sự xuất hiện của Bất tử Điểu chỉ là một đoạn nhạc đệm không quan trọng. Chu Chính nhìn mà hít thẳng hơi lạnh, hắn không ngờ lại có kết cục như vậy.