Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 200: Năm đường vây khốn, Tinh Gia Thôn nguy

Chương 200: Năm đường vây khốn, Tinh Gia Thôn nguy
"Thế mà lại phát ra âm thanh, hình như là đánh trúng người nha?" Chu Chính lập tức phản ứng lại. Vừa rồi hắn tiện tay đánh ra một kích chỉ là phản xạ có điều kiện, chứ không hề cố ý gây thương tích cho ai. Hắn vội vàng tiến lại gần, phát hiện người kia đã tử vong. Chu Chính có chút ngượng ngùng sờ mũi, thầm nhắc nhở mình, nơi này không còn là Vô Sinh Hải.
"Hừ, ngươi giết đúng lắm, loại người này chỉ tổ làm bẩn đất." Tinh Lạc Tuyết lúc này mới tiến lại. Nàng liếc nhìn, trong miệng hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất chán ghét.
Chu Chính có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng, Tinh Lạc Tuyết không phải người có tính cách như vậy.
Tinh Lạc Tuyết như súng liên thanh nói: "Những người này chính là đám hoang dã chi dân mà chúng ta đã đề cập."
"Bọn họ có thói quen sinh hoạt khác hoàn toàn với chúng ta, thích huyết tế, tôn sùng đồ đằng, ăn lông uống máu, không thể giáo hóa, không thể nói lý..."
"Nói tóm lại đây chính là một đám người điên."
Chu Chính từng nghe qua về hoang dã chi dân. Chính vì nghi ngờ hắn là hoang dã chi dân, Tinh Lạc Tuyết mới bắt hắn về Tinh Gia Thôn, cũng mới có chuyện đi Vô Sinh Hải. Lúc này, như Lý Quỷ gặp Lý Khôi, hắn lập tức quan sát kỹ. Nhìn kỹ mới phát hiện ra nhiều điểm khác biệt. Hoang dã chi dân ăn mặc rất sơ sài, chỗ cần che thì lại hở, còn chỗ cần hở lại che, xương đầu của họ hình như so với người thường rộng và dài hơn một chút, ngũ quan cũng sâu hơn, góc cạnh hơn, giống như loài vượn chưa tiến hóa hết.
Thật là khó coi...... Chu Chính thầm nghĩ trong bụng.
"Nơi này là chỗ sâu trong Linh Thứu Sơn, sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?" Chu Chính tò mò hỏi.
"Ta cũng không rõ, chúng ta nhanh trở về... Ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản." Tinh Lạc Tuyết lộ vẻ bối rối trên mặt. Linh Thứu Sơn luôn được Tinh Gia Thôn coi như địa bàn riêng, việc hoang dã chi dân lảng vảng ở đây đã là một tín hiệu nguy hiểm đáng báo động rồi.
Gặp chuyện này, Chu Chính cũng không còn hứng thú đi khám phá nữa, hắn cùng Tinh Lạc Tuyết nhanh chân chạy về Tinh Gia Thôn. Tốc độ của hai người đều rất nhanh, chưa đến mười phút đã tới gần khu vực Tinh Gia Thôn.
Vừa tới gần khe núi nơi Tinh Gia Thôn tọa lạc, sắc mặt Chu Chính hơi biến, hắn kéo Tinh Lạc Tuyết vào một khu rừng gần đó để ẩn nấp. Sau đó hai người cẩn thận quan sát xung quanh. Chỉ thấy trong khe núi lúc này người đông như kiến, vô số hoang dã chi dân đang vây kín nơi này. Những hoang dã chi dân này mơ hồ chia thành năm phương trận, trang phục có chút khác biệt, mỗi phương trận lại tỏa ra khí tức Hàn Ly không hề yếu. Bất quá, do số người quá đông, nhiều hoang dã chi dân không tìm được chỗ đứng liền trèo lên cây quan sát, nhìn cứ như đang đi xem hội. Có thể nói, đây là đội quân không chính quy nhất mà Chu Chính từng thấy.
"Bọn mọi rợ này làm sao lại đánh tới đây?" Tinh Lạc Tuyết trong lòng hoảng loạn, lo lắng hỏi.
Chu Chính đã trải qua không ít chuyện nên lúc này có vẻ bình tĩnh hơn, hắn nhỏ giọng trấn an: "Đừng vội, chúng ta hãy tìm người nghe ngóng tình hình đã."
Tinh Lạc Tuyết ngạc nhiên: "Lúc này còn tìm ai để nghe ngóng?"
"Sẽ có người hảo tâm thôi..." Chu Chính cười gian, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía chiến trận.
Người hảo tâm rất nhanh đã xuất hiện... Đó là một tên xui xẻo, lính tách đàn, có dáng vẻ khá giống vượn người Thái Sơn, mặt đầy râu ria, chẳng khác nào đem kem cạo râu thay cho sữa rửa mặt. Vượn người ca vừa thu hồi công cụ gây án, đã bị Chu Chính đánh ngất rồi kéo đến. Chu Chính vỗ cho vượn người ca tỉnh lại, cười nói với Tinh Lạc Tuyết: "Việc hỏi han này nàng giỏi rồi."
Tinh Lạc Tuyết nghiêm trọng gật đầu, lấy ra từ túi đeo vai một chiếc roi da...
Thái Sơn ca tỉnh lại trong sự mơ màng, vẻ mặt hung ác, trong miệng phát ra âm thanh như dã thú gầm gừ. Rồi hắn thấy Chu Chính...
"Ngươi đã làm gì hắn vậy, sao đứa nhỏ này lại sợ ngươi như thế?" Tinh Lạc Tuyết chuẩn bị sẵn công cụ rồi lại không dùng đến, nàng liếc mắt nhìn Chu Chính đầy thâm ý, đáy mắt ẩn chứa một tia quái dị. Ánh mắt kia như đang nói: Không ngờ ngươi mày rậm mắt to mà ngay cả dã nhân cũng không tha.
Chu Chính tức giận. Hắn cứng rắn đáp trả: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không làm gì hết."
Thật ra cũng không thể trách Tinh Lạc Tuyết nghĩ như vậy, thật sự là biểu cảm của vượn người ca quá khoa trương. Hắn tựa như một con thú dữ đang kinh hãi, vẻ mặt kinh hoàng, run rẩy toàn thân, trong miệng phát ra những tiếng lộc cộc lộc cộc.
"Hắn đang nói cái gì vậy?" Chu Chính nhìn sang Tinh Lạc Tuyết.
Tinh Lạc Tuyết nghiêng tai lắng nghe. Một lúc sau nàng nói một cách nghiêm túc: "Hắn đang cầu xin ngươi tha thứ, cầu Thần Sứ đại nhân đừng giết hắn."
"Ta từ bao giờ trở thành Thần Sứ của Man Hoang vậy?" Chu Chính lắc đầu một cách thẳng thắn. Hắn chưa từng tiếp xúc với hoang dã chi dân bao giờ, làm sao có thể là Thần Sứ vớ vẩn được?
"Ngươi hỏi hắn, vì sao lại nói vậy?" Tinh Lạc Tuyết dùng thứ ngôn ngữ Man Hoang lạ tai, bắt đầu trò chuyện với vượn người ca. Chu Chính nhìn mà ngưỡng mộ, sau một hồi lâu hắn hoàn toàn không hiểu thứ tiếng Man Hoang kia, vì thế, trong lòng hắn âm thầm thề phải chế tạo ra một bộ máy móc phiên dịch tự động ngôn ngữ...
Lúc này Tinh Lạc Tuyết đã thẩm vấn xong, quay đầu lại nhìn Chu Chính.
"Linh giác của hoang dã chi dân rất nhạy cảm, hắn phát hiện trên người ngươi có khí tức Thần Linh, nên coi ngươi là Thần Sứ."
Câu trả lời này khiến Chu Chính có chút kinh ngạc, nhưng khi hắn cẩn thận hồi tưởng lại, phát hiện trên người hắn đúng là có khá nhiều thứ liên quan tới thần linh. Nào là Lưu Ly Phật quang cốt, nào là xương ngón tay Hoang Thần, rồi cả truyền thừa của Phật chủ, đến cả cái đỉnh đồng cũ nữa... Cũng không rõ hoang dã chi dân cảm nhận được cái gì nữa.
"Thôi bỏ đi, hỏi thẳng tin tức luôn cho nhanh." Hiểu rõ nguyên nhân rồi, Chu Chính mất kiên nhẫn.
Tinh Lạc Tuyết gật đầu, quay sang hỏi vượn người ca, có lẽ do sự uy hiếp của danh xưng Thần Sứ từ Chu Chính, nên vượn người ca tỏ ra cực kỳ hợp tác.
"Thì ra là chuyện này..." Chu Chính giật mình. Thực tế thì lần tập kích này là do năm bộ lạc Man Hoang liên thủ tổ chức, mỗi bộ lạc đều có thần tọa trấn. Đáng nhắc tới là, Hổ Thứu là Thần Sứ của Mãnh Hổ bộ lạc. Mấy ngày nay nó quấy phá thôn cũng chỉ là để đánh lạc hướng Tinh Gia Thôn, tạo cơ hội cho hoang dã chi dân trà trộn vào. Tất nhiên, cái giá phải trả cũng rất lớn. Hổ Thứu đã bị Tinh Gia Thôn đánh trọng thương, thực lực chỉ còn một nửa so với lúc sung sức, chỉ tiếc khi đó Tinh Gia Thôn muốn thu phục nó nên đã không hạ sát thủ. Giờ thì đã mất cơ hội rồi. Mà ngoài Mãnh Hổ bộ lạc, những bộ lạc còn lại cũng có những nhân vật hung ác trấn giữ. Lần lượt là Ly Loan của Liệt Hỏa bộ lạc, Quỷ Tôn của Ngũ Quỷ bộ lạc, yêu thi lão nhân của Hắc Thủy bộ lạc cùng với Bạch Cốt Yêu Bà của bộ lạc Xương cốt. Xét về chiến lực cao cấp thì Tinh Gia Thôn đang ở thế yếu, nhưng nhờ địa hình dễ thủ khó công, nên đã đánh lui được hai đợt tấn công của hoang dã chi dân, cả hai bên đều có thương vong. Bất quá, nói tóm lại, Tinh Gia Thôn đang ở thế bất lợi.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Chu Chính tiễn vượn người ca về trời. Để phòng ngừa tin tức sai lệch, hắn còn cố ý bắt thêm mấy tên xui xẻo nữa để kiểm tra lại, nhưng hầu hết những thông tin thu được đều giống nhau.
"Ta biết một con đường nhỏ có thể dẫn tới Tinh Gia Thôn." Tinh Lạc Tuyết nhìn về phía Chu Chính, ánh mắt tràn đầy mong chờ. Nàng hiểu rõ thực lực của Chu Chính, nếu Chu Chính đồng ý giúp đỡ, Tinh Gia Thôn có lẽ sẽ có hy vọng.
Chu Chính trầm ngâm một lát, hắn nhìn Tinh Lạc Tuyết nói khẽ: "Ta có thể ra trận, nhưng ta sẽ không dùng độ ách thuyền, ngoài ra, ta cần thêm thông tin chi tiết về Bất Tử Điểu."
"Thỏa thuận." Tinh Lạc Tuyết đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận