Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 232: Quỷ dị tượng sáp, cấm ma lĩnh vực

Chương 232: Tượng sáp quỷ dị, lĩnh vực cấm ma
Tiếng chuông cửa vang lên vô cùng gấp gáp, rõ ràng người ngoài cửa liên tục nhấn chuông không ngừng. Nhưng có lẽ đối phương không có ác ý. Chỉ là khí tức của người đó rất suy yếu, dường như vừa ốm nặng, còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Chu Chính vừa đi về phía cửa, vừa nghĩ ngợi trong lòng. Từ khi đạt tới thất phẩm cảnh giới, tinh thần lực của hắn đã tăng lên một bậc nữa, giác quan đối với sự thay đổi của môi trường xung quanh trở nên cực kỳ nhạy bén. “Kim phong vị động ve đã sớm hay, xuân giang thủy ấm vịt tiên tri”, đó chính là tình trạng của hắn hiện giờ.
Cảm thấy người sau cánh cửa không có ý đồ xấu, Chu Chính liền hào phóng mở cửa phòng. Nhưng vừa mở cửa, hắn lại thấy một thân ảnh không ngờ tới.
“Nam Cung Thọ, ngươi đây là...”
“Rầm.”
Chu Chính chưa kịp chào hỏi xong, Nam Cung Thọ đã ngã nhào xuống trước mặt hắn. Sắc mặt Nam Cung Thọ trắng bệch, gần như không còn chút máu, khóe môi rướm máu. Trên người hắn vẫn còn mặc đồng phục tác chiến đặc chế, trên đó có không ít chỗ bị rách, ống quần còn dính đầy bùn đất màu đỏ.
Đây là mới đi làm nhiệm vụ gì sao, mà trông thảm hại vậy? Còn nữa, chạy đến nhà ta là có ý gì? Chu Chính trong lòng liên tiếp đặt ra dấu chấm hỏi. Hắn vội đỡ Nam Cung Thọ vào nhà để ngồi xuống, rồi tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Chu Chính, có thứ gì đó đang đuổi theo ta, ta vừa lúc ở gần nhà ngươi nên đến nhờ cậy ngươi.”
“Bây giờ chỉ có ngươi có thể giúp ta thôi.”
“Ngươi lập tức gọi điện cho tổng bộ, nói là ta gặp phải chuyện lớn, cần sự giúp đỡ khẩn cấp!”
Không đợi Chu Chính hỏi, Nam Cung Thọ đã giải thích trước. Chu Chính lập tức gọi điện cầu viện. Sau khi cúp máy, Nam Cung Thọ mới thở phào một hơi dài, có vẻ đã yên tâm hơn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chu Chính hỏi.
“Từ sau vụ nổ đầu đạn hạt nhân kia, ở Lạc Hà Thị xuất hiện ngày càng nhiều vụ án kỳ quái, mới hôm qua, đội của chúng ta đã tiếp nhận một vụ mất tích tập thể.”
“Đó là một gia tộc ngự ma giả cỡ nhỏ bản địa của Lạc Hà Thị, nhà họ Trương, bọn họ ở Lạc Hà Thị chúng ta.”
“Nhà họ Trương... Là cái nhà họ Trương đó sao?” Chu Chính cau mày, lên tiếng hỏi. Nam Cung Thọ gật đầu.
“Ờ.” Chu Chính nhếch miệng, vẻ mặt rất lạnh nhạt. Nhà họ Trương là một gia tộc lớn ở địa phương, kinh doanh nhiều hộp đêm, tài chính hùng mạnh, cả trên thương trường và trong giới xã hội đen đều rất có tiếng tăm, là nhân vật có thể "một tay che trời" ở Lạc Hà Thị.
Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì đến một "trạch nam" như Chu Chính. Bởi vì hắn chưa từng có ý định "cua" các tiểu thư con nhà giàu, nên tất nhiên chẳng có giao du gì. Nhưng mà cách đây không lâu, có tin tức tố cáo nhà họ Trương dụ dỗ các thiếu nữ chưa thành niên đi tiếp rượu, nghe đâu còn có người chết, việc này lập tức gây ra làn sóng phẫn nộ trong toàn thành phố.
Vậy rồi tin tức ầm ĩ lên. Chuyện sau đó phát triển như thế nào, Chu Chính không được biết. Có vẻ nhà họ Trương đã bồi thường tiền, hộp đêm xảy ra chuyện cũng đã mở cửa kinh doanh trở lại. Có hôm tối đi dạo phố, hắn vừa đi ngang qua đó, thấy trước cửa vẫn tấp nập xe ngựa, người qua lại nhộn nhịp, từng hàng dài các cô gái đứng trước cửa tranh nhau khoe sắc, đúng là nơi “tiêu kim quật”.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng tổ chức đặc biệt có trách nhiệm giải quyết các sự kiện đặc biệt, chứ không phải xét xử người xấu.” Nam Cung Thọ lắc đầu cười khổ. Nhưng động tác này dường như khiến vết thương của hắn bị động, hắn không nhịn được mà nhăn nhó.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Thọ mới khá hơn một chút.
“Sau khi nhận được vụ án, ta lập tức đến điều tra, nhưng quá trình điều tra lại hoàn toàn không có manh mối, bốn mươi lăm người nhà họ Trương dường như biến mất vào hư không, không để lại bất kỳ dấu vết gì.”
“Ngay lúc chúng ta bó tay hết cách thì đội tin tức trên mạng đã tìm ra một số manh mối.”
“Đó là ở trên một diễn đàn kết bạn nào đó trong thành phố, có một người dùng đã đăng bài, nói là đến thăm một quán tượng sáp vô cùng kỳ lạ, vì trong đó toàn là tượng sáp người bình thường, hơn nữa lại giống người thật như đúc.”
“Ngươi phải biết tượng sáp chế tạo rất đắt, nên các quán tượng sáp đều sẽ chọn hình tượng minh tinh, rất hiếm khi dùng người thường làm tượng sáp, dù có đi chăng nữa thì số lượng cũng không nhiều như vậy.”
“Đội tin tức liền điều tra ảnh chụp mà người dùng đó cung cấp, phát hiện những bức tượng sáp đó giống hệt người nhà họ Trương mất tích, chúng ta lập tức nhận ra có vấn đề, đêm đó ta liền đến quán tượng sáp đó điều tra.”
“Nhưng mà chúng ta phát hiện, điều kinh khủng thật sự mới bắt đầu.”
Thần sắc Nam Cung Thọ căng thẳng, giọng điệu cũng có chút run rẩy.
“Là những bức tượng sáp đó sống lại.” Chu Chính nói thêm.
“Sao ngươi biết?” Nam Cung Thọ ngạc nhiên, rồi bổ sung thêm: “Còn khủng khiếp hơn thế.” Nhưng hắn chợt tỉnh ngộ, mở to mắt nhìn về phía Chu Chính.
Chu Chính tốt bụng chỉ ra phía cửa, vừa cười vừa nói: “Bọn chúng đã vào rồi, đến tìm ngươi.”
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, ba tượng sáp đã đứng ở ngay cửa phòng khách, phía sau chúng, cánh cửa phòng vừa rồi còn đóng đã mở rộng ra. Ba tượng sáp này, tay ai cũng cầm một con dao găm, trên mặt thì treo nụ cười giả tạo. Điều quỷ dị ở chỗ, khi chúng đến gần, từng vòng từng vòng gợn sóng trong suốt nhạt nhòa khuếch tán ra, dường như đang âm thầm ảnh hưởng và thay đổi một thứ gì đó.
Chu Chính cau mày cảm nhận một hồi, cũng không phát hiện có gì thay đổi.
“Chỉ có mấy tượng sáp yếu như thế, mà đã khiến ngươi thảm hại đến vậy sao?” Chu Chính đi về phía ba tượng sáp. Trong cảm nhận của hắn, thực lực của mấy tượng sáp này cao nhất cũng chỉ cỡ tai cấp, thuộc loại có thể tùy ý nghiền ép.
Nam Cung Thọ không khỏi rùng mình một cái, hắn lớn tiếng nhắc Chu Chính.
“Coi chừng, chúng có một loại lĩnh vực kỳ lạ, chỉ cần ở gần chúng, chúng ta sẽ mất đi sức mạnh!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy tay phải ba bức tượng sáp khẽ động, chém vào cổ Chu Chính. Nam Cung Thọ không nhịn được nhắm mắt lại. Tốc độ xuất dao của tượng sáp cực nhanh, dù tốc độ phản ứng của hắn cũng chưa chắc tránh được, đừng nói là ở trong lĩnh vực đã mất hết sức lực.
Nhưng âm thanh va chạm trong tưởng tượng không hề xuất hiện. Hắn cẩn thận hé mắt ra, phát hiện Chu Chính vẫn đứng ở vị trí ban nãy, chỉ là hai ngón tay đang kẹp chặt con dao găm.
Một giây sau, Chu Chính một cước đạp tượng sáp bay ra ngoài. Lực chân của hắn quá mạnh, bề mặt tượng sáp lập tức xuất hiện những vết nứt chằng chịt, văng vào tường không thể động đậy. Cùng lúc đó, chất lỏng màu vàng nhạt từ những kẽ nứt chảy xuống, một mùi hôi thối theo đó lan ra. Đó là mùi xác chết thối rữa.
Chu Chính lập tức hiểu ra. Hắn lướt tới một bước, vừa hay né tránh hai tượng sáp còn lại chém đến, sau đó nhanh tay tóm lấy cánh tay của chúng. Chu Chính bất ngờ dùng sức.
Rắc!
Toàn bộ cánh tay cầm dao găm của tượng sáp lập tức đứt gãy, bị hắn giật xuống. Các tượng sáp bị phá hủy dường như có sức sống vô cùng ương ngạnh, giơ tay còn lại chụp lấy Chu Chính. Chu Chính không hề khách sáo, hắn đạp hai tượng sáp ngã xuống, sau đó đá thêm mấy cú, triệt để đánh tan hai tượng sáp này. Tượng sáp bị vỡ thì ngừng hoạt động.
Chu Chính đưa tay nhặt đầu tượng sáp lên, xem xét kỹ lưỡng. Chất liệu của tượng sáp rất đơn giản, hoàn toàn khác biệt với con người. Nhưng điều kỳ dị chính là, mặt cắt ở cổ được làm vô cùng tỉ mỉ, từ mảnh xương gãy, mạch máu, huyết dịch, thậm chí cả nội tạng sâu bên trong, thứ gì cần có đều có đủ cả.
Chu Chính vứt cái đầu tượng sáp trong tay, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Thọ.
“Vừa rồi ngươi nói gì, tới gần tượng sáp sẽ khiến ngươi mất đi sức mạnh?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không bị sao?” Nam Cung Thọ nháy mắt.
“Ta cũng bị chứ.” Chu Chính nói ngay.
Nam Cung Thọ không cảm xúc nói: “Ngươi coi ta là người mù sao?”
Chu Chính trợn mắt, vô tội nói: “Ta sinh ra vốn đã có sức khỏe hơn người, có vấn đề gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận