Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 86: Trò chơi chiếu vào hiện thực

Sau khi trở về Thái phủ, Chu Chính nhìn vào bảng hệ thống. Thời gian trò chơi lần này sắp kết thúc, chỉ còn không đến mười phút nữa. “Chờ Lạc Bạch Vân trở lại rồi tính tiếp, dẹp loạn đại quân. Cũng có chút thú vị.” Hắn nằm trên giường, nhắm mắt lại, một lát sau liền ngủ thiếp đi. “Đại mộng ai người sớm giác ngộ, bình sinh ta tự biết.” Chu Chính thoải mái duỗi lưng một cái, từ trên giường ngồi dậy. Hiện tại hắn có của ăn của để trong túi nên trong lòng không hoảng hốt, buổi tối không có chuyện gì còn có thể chơi game mạnh lên, cuộc sống trôi qua tương đối hài lòng. Hắn đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày xong xuôi thủ tục bàn giao nhà, rất nhanh, hắn đã sắp xếp xong lịch trình cho ngày hôm nay. Đúng lúc này, hắn cảm thấy một cảm giác quen thuộc trong cơ thể. Đây là...... Hắn giơ tay lên, ý niệm trong lòng khẽ động. Rất nhanh, một vòng ánh sáng chói lóa từ lồng ngực hắn phát ra, cuối cùng ngưng tụ thành một bộ quyền giáp hồng bạch dữ tợn, rơi vào trên tay hắn. Tinh tú thần binh Thiên Quân, vũ khí của hắn trong game. Lại có thể xuất hiện ở thế giới hiện thực? Hắn đeo quyền giáp lên, nhẹ nhàng tung ra một quyền. Lập tức, trong căn phòng không lớn vang lên một tiếng nổ lớn, quyền phong xuyên qua không khí, đánh vào bức tường đối diện. Rầm. Bức tường cứng rắn đột ngột xuất hiện một cái hố nông. “Ta đi, chuyện này là thật, ta có thể dùng thanh vũ khí này ở thế giới này, tuyệt đối mạnh vô địch!” Chu Chính vui mừng khôn xiết. Trong lòng hắn đoán rằng, Thiên Quân có thể hiện ra được, có lẽ là do hiệu ứng đặc biệt của vũ khí. “Tinh quang, sau khi kích hoạt Bản Đặc Hiệu, có thể thu 【 Thiên Quân 】 hóa thành tinh quang vào trong cơ thể.” Đúng lúc này, ý tưởng của hắn nảy sinh, nếu vũ khí thu vào trong người có thể đưa đến thế giới thực, vậy liệu có thể triệu hồi Tảo Địa Thần Tăng ra không? Nghĩ là làm, Chu Chính nhắm mắt lại thử nghiệm. Một lát sau, vô số ánh sáng vàng phật quang cuồn cuộn trào ra từ lồng ngực hắn, giao thoa xoay tròn trước người, cuối cùng tụ tập ngưng tụ thành hình dáng một vị lão tăng. Chính là Tảo Địa Thần Tăng, lúc này đang dùng ánh mắt từ bi hiền hòa nhìn hắn. Chu Chính sắc mặt cổ quái, há to miệng, nửa ngày không ngậm lại được. Vậy mà thành công............ “Nghỉ!” “Nghiêm!” “Lên mặt đỉnh!” “Đấm vào tường một cú!” “Khoan đã, đừng...” Chu Chính hai tay che mặt, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách biến thành một khoảng trống lớn, khắp nhà đều là gạch vỡ ngói nát. Đây chính là nhà đi thuê mà… Thôi tính, lát nữa tìm người đến gia cố lại bằng thép là được. Chu Chính kéo thần trí về từ những suy nghĩ hỗn độn, vẻ mặt mờ ám nhìn Tảo Địa Thần Tăng. Suốt cả một buổi sáng, hắn đều dùng để kiểm tra Tảo Địa Thần Tăng. “Vật triệu hồi ở thế giới thực, không có ý thức tự chủ, chỉ là một con rối ta có thể điều khiển...... Có hai cách điều khiển, một là trực tiếp hạ lệnh, một là do ta tự mình điều khiển......” “Sự tồn tại của vật triệu hồi, liên tục tiêu hao tinh thần lực của ta, với trạng thái hiện tại của ta, có thể duy trì trong sáu giờ mà không gặp áp lực......” “Phạm vi khống chế lớn nhất của vật triệu hồi là ba cây số, vượt quá sẽ tự động tan biến, cần phải triệu hồi lại......” “Vật triệu hồi không cần ăn, có thể chuyển đổi giữa dạng hư thể và thực thể……” Sau khi trải qua một hồi khảo nghiệm, nhìn những dòng chữ chi chít trên laptop, Chu Chính đã hiểu sơ bộ về vật triệu hồi của mình. Đây đúng là trò chơi chiếu vào thực tế mà. Hắn suy nghĩ, chợt có một ý tưởng. Vật triệu hồi tận tâm tận lực, có lẽ có thể để Tảo Địa Thần Tăng canh đêm cho mình, như vậy sẽ không cần lo lắng việc bị người ta đánh úp NTR khi ngủ. “Ừm… Có thể thử một chút…” Hắn âm thầm ghi lại trong lòng, dự định thử vào đêm nay. Ở thế giới thực, hắn tiếp xúc đến thế giới của ngự ma giả, thế giới này điên cuồng và nguy hiểm, Chu Chính thật sự lo lắng rằng một ngày nào đó mình đang chơi game thì bị địch nhân đánh lén, sau đó ngã luôn. Vậy thì thật sự là khóc không ra nước mắt. Chu Chính suy nghĩ một hồi, hắn ngẩng đầu nhìn thời gian, lúc này mới thu hồi Tảo Địa Thần Tăng, sau đó ra khỏi nhà. “Tiên sinh, đây là tất cả thủ tục của ngài.” Giọng của cô môi giới ngọt ngào vang lên. “Cảm ơn cô, cô cũng rất tận tâm.” Chu Chính khách khí nói lời cảm ơn. Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, thủ tục mua nhà của hắn đã hoàn thành, có thể nhận nhà mới bất cứ lúc nào. Sau khi tiễn cô môi giới, Chu Chính đặt mông ngồi xuống ghế salon, hắn nhìn căn nhà này, trong lòng tràn ngập cảm giác mãn nguyện. Đây có lẽ chính là tâm tư của người Hoa, có một căn nhà thuộc về mình. “Ừm… Hôm nay phải ăn mừng một chút, hay là gọi mì xoắn ốc Trương Tam Gia, hay là bún thập cẩm cay Lý Tứ nhỉ?” Chu Chính có chút do dự, đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên. Bắt máy xem thì là Triệu Vĩ. “Ha ha, Tiểu Chính Chính, ta thoát kiếp độc thân rồi.” Điện thoại vừa kết nối đã truyền đến tiếng hoan hô nhảy cẫng của Triệu Vĩ. “À.” Chu Chính cúp máy, đến một dấu chấm câu cũng chẳng muốn nói. Điện thoại lại gọi đến, hắn tắt. Lại gọi đến, hắn tắt. Đến khi một loạt tin nhắn văn bản gửi đến: Có vụ án, muốn nhờ cậu giúp. Chu Chính suy tư một hồi, cuối cùng vẫn nghe điện thoại của Triệu Vĩ. “Trong viện bảo tàng thành phố có một nhân viên công tác chết, vụ này có vẻ kỳ lạ, cần cậu hỗ trợ.” Lần này Triệu Vĩ nói năng gọn gàng linh hoạt, không hề nói nhảm nửa lời. Cùng lúc đó, Triệu Vĩ gửi một tấm hình. Bối cảnh trong hình là một phòng vẽ tranh, người chết là một người đàn ông, nhưng không nhìn ra rõ nguyên nhân cái chết. Đồng thời, Triệu Vĩ giải thích thêm: “Người đàn ông này là nhân viên phụ trách phục chế thư họa cổ vật ở thư viện thành phố, tên là Tiểu Đổng.” “Người ở viện bảo tàng báo án nói rằng Tiểu Đổng đã không đi làm liên tục một tuần, điện thoại không bắt máy, vì lo lắng cho sự an toàn của anh ta, nên đã báo án, cảnh sát thông qua camera giám sát phát hiện, Tiểu Đổng đã không hề rời khỏi nhà suốt một tuần.” “Đợi đến khi cảnh sát vào nhà Tiểu Đổng, mới phát hiện Tiểu Đổng đã chết nhiều ngày.” Chu Chính vừa nghe, vừa tiện tay rót cho mình một cốc nước nóng, hắn uống một ngụm rồi hỏi: “Nguyên nhân cái chết là gì?” “Bị ăn quá nhiều mà chết, pháp y đã tìm thấy một lượng lớn giấy vẽ trong dạ dày Tiểu Đổng...... Anh ta đã ăn hết tranh vẽ trong phòng vẽ tranh.” Triệu Vĩ chen vào nói. “Ăn hết tất cả tranh vẽ… Đến mức chết vì bội thực… Khó trách cậu nói vụ này có thể do ma quỷ gây ra.” Chu Chính gật đầu, hắn nghĩ ngợi rồi mới nói: “Gần đây tôi hơi bận, hay là mấy cậu điều tra trước, khi nào cần thiết thì hãy tìm tôi.” Chu Chính không cố tình từ chối, mà là vì hiện tại trò chơi đang trong giai đoạn phát triển then chốt, hắn không muốn bị phân tâm. “Cũng được… Tiểu Chính, cậu thật sự không muốn nghe câu chuyện tình yêu của tớ à?” Giọng cười tà tà của Triệu Vĩ từ trong loa truyền đến. Chu Chính đưa tay xoa trán, hắn biết tính Triệu Vĩ, nếu như không nói ra, chắc sẽ nhịn đến chết mất. “Cậu cứ nói đi, tớ nghe…” Chu Chính mệt mỏi nằm xuống ghế salon, thuận tiện điều khiển Tảo Địa Thần Tăng làm việc nhà. Hắn chợt cảm thấy, chức năng của vật triệu hồi không chỉ dừng lại ở việc bảo vệ, mà còn có thể phát triển thêm như nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa các thứ. “Cô nàng tên Tiểu Mỹ, là một trong những đối tượng hẹn hò của tớ.” “Tiểu Mỹ là một cô gái cá tính, thế là… Tớ đã hoàn toàn lún sâu.” Đúng là chuyện tình dở hơi củ cải trắng mà... Chu Chính nghĩ. “Dưới sự theo đuổi không ngừng của tớ, cuối cùng chúng ta cũng có bước tiến mới.” “Hôm trước, Tiểu Mỹ uống say ở quán bar, là tớ đưa Tiểu Mỹ về nhà.” “Cô ấy nằm trên giường, say bí tỉ, tớ đã dứt khoát nhịn được xúc động, chăm sóc cô ấy cả đêm.” Xem ra là một cốt truyện không bằng cầm thú, cũ rích thôi mà... Chu Chính có chút chán nản nhìn đồng hồ. “Sau khi tỉnh dậy Tiểu Mỹ đã rất cảm động, cô ấy khen tớ là một người tốt, đã vượt qua bài kiểm tra của cô ấy, khác với hai mươi mấy người đàn ông trước kia, cuối cùng đã đồng ý làm bạn gái của tớ.” “Khoan đã… Cậu nói kiểm tra?” Chu Chính ngạc nhiên hỏi. “Không sai, kiểm tra đấy!” Triệu Vĩ nói chắc như đinh đóng cột. Tốt thôi, không hổ là cậu... Thì ra là câu chuyện cái ao và con cá… Hắn, Chu Chính, bái phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận