Đế Ấn XV đã sớm trong lòng ôm ý chí phải c·hết, hắn không muốn được giải thoát, cho nên chọn cách làm cho ý thức bản thân mẫn diệt. Chu Chính âm thầm thở dài, hắn không hiểu, nhưng cũng không hề ngăn cản. Mỗi người đều có con đường mình muốn đi, chuyện mình phải đối mặt. Thần không phải là thần vong quốc, quân mới là quân vong quốc, nỗi bi thương khổ sở này, người ngoài không trải qua thì rất khó mà hiểu được. Thân thể của Đế Ấn XV phát sáng rồi hư hóa, trôi đi như cát bụi. Hắn hướng về Chu Chính nở nụ cười cuối cùng, nụ cười cởi mở mà kiên nghị, như thể là hai người khác hẳn so với khuôn mặt luôn che giấu ngày thường. “Bí t·h·u·ậ·t ngươi muốn ở ngay đây, tự mình đến mà lấy.” Nói xong, Đế Ấn XV tan biến hoàn toàn, chỗ cũ chỉ còn lại một viên Minh Châu, bên tr·ê·n Minh Châu các màu khác lạ liên tục, vô số hình ảnh, văn tự nhỏ xíu đang chìm chìm n·ổi n·ổi trong viên minh châu. Đây chính là phần thưởng nhiệm vụ mà Đế Ấn XV trao cho Chu Chính, sự kế thừa tri thức của Cổ Ấn Đế Quốc. Minh Châu lững lờ bay đến trước mặt Chu Chính, như con c·hó cưng ngoan ngoãn chờ mệnh lệnh của chủ nhân, nhu thuận dịu dàng vô cùng. Chu Chính đưa ngón tay chỉ vào Minh Châu. Minh Châu lập tức hóa thành một đạo lưu quang chui vào cơ thể Chu Chính. Cùng lúc đó, một lượng lớn thông tin tràn vào đại não, phần lớn những tin tức này là về phong tục tập quán, thể chế quy định của Cổ Ấn Đế Quốc, chúng như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác đ·á·n·h thẳng vào ý thức bản ngã của Chu Chính. "Tên này thật đúng là c·hết rồi cũng không tử tế chút nào, khó trách người ta nói từ xưa các bậc đế vương đa phần đều vô tình mà." Chu Chính ngứa răng, hận không thể treo ngược Đế Ấn XV lên mà quất cho một trận. Nếu hắn không chống nổi sự tấn công dồn dập của dòng tin tức, ý thức bản ngã sẽ bị mê hoặc, rồi sẽ trở thành fan t·ử tr·u·ng của Cổ Ấn Đế Quốc, cam tâm tình nguyện mở lại bánh xe lịch sử, dốc hết gia sản tính m·ạ·n·g để phục dựng Cổ Ấn Đế Quốc. Nhưng Đế Ấn XV nhất định sẽ phải thất vọng. Ý thức bản ngã của Chu Chính rất cao minh vững chắc, mặc cho thủy triều thông tin hỗn loạn kia có cọ rửa thế nào, ta vẫn cứ sừng sững bất động. Trong thế giới tinh thần vốn không có khái niệm thời gian. Không biết đã trôi qua bao lâu, dòng thông tin như thủy triều bắt đầu tan đi, Chu Chính quyết đoán thừa thắng xông lên, nuốt trọn từng dòng thông tin, phân loại cất giữ. Hắn đọc kỹ càng, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình cần. Bí t·h·u·ậ·t kh·ố·n·g chế 【 Cụ Phong 】. Sau khi đọc đi đọc lại mấy lần, lông mày của Chu Chính dần giãn ra. “Thì ra là thế này” Cái gọi là bí t·h·u·ậ·t, bản chất của nó là một viên lạc ấn tinh thần kế thừa được kéo dài ra, cũng có thể coi nó là một hạt giống tinh thần. Sơ đại cổ Ấn Vương nhờ cơ duyên xảo hợp, đã gieo một hạt giống tinh thần vào thế giới tinh thần của con quỷ dị cấp t·h·iên t·ai 【 Cụ Phong 】. 【 Cụ Phong 】 vốn trời sinh ngu dốt, ý thức bản ngã đang trong trạng thái ngủ say, chỉ hành động theo bản năng điều khiển, nên hạt giống tinh thần mà sơ đại cổ Ấn Vương gieo xuống có thể hạn chế những hành vi của 【 Cụ Phong 】. Dựa vào sự lúc có lúc không của 【 Cụ Phong 】 cùng thủ đoạn “mượn oai hùm” l·ừ·a d·ố·i, sơ đại cổ Ấn Vương đã thành c·ô·ng xây dựng nên đế quốc, và có những truyền thuyết về Vu t·h·u·ậ·t thần bí. Thật ra sơ đại cổ Ấn Vương vẫn luôn có một mong ước. Hắn muốn kh·ố·n·g chế hoàn toàn 【 Cụ Phong 】. Chuyện này cũng không phải là không thể, ý thức bản ngã của 【 Cụ Phong 】 vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ say, nếu hạt giống ý thức của ông có thể nhân cơ hội ức chế được ý thức bản ngã của 【 Cụ Phong 】 thì sẽ có thể đạt được mục đích này. Nhưng cho dù 【 Cụ Phong 】 rơi vào trạng thái ngủ say, ý thức bản ngã của nó vẫn vô cùng ngoan cố và mạnh mẽ, sơ đại cổ Ấn Vương đến lúc c·hết vẫn chưa thực hiện được nguyện vọng này. Sơ đại cổ Ấn Vương nảy ra một ý, hắn cũng giống như lão gia tử Ngu c·ô·ng nào đó, đã dòm ngó tới con cháu đời sau của mình, tính toán rằng đời đời con cháu mình không được thiếu tinh thần Lệ nương, hắn đã c·ướp đi hạt giống tinh thần rồi truyền cho người kế vị mình. Đáng tiếc, người kế vị này cũng không khống chế được hoàn toàn 【 Cụ Phong 】. Vội vã mấy chục năm thoáng qua, trước khi c·hết vị quốc vương này lại dùng cách cũ, truyền hạt giống tinh thần lại cho người kế vị mới. Cứ như vậy, hạt giống tinh thần này đã trở thành vật kế thừa của các quốc vương Cổ Ấn Đế Quốc. Đúng như câu người xưa trồng cây, người sau hưởng bóng mát, đến chỗ Đế Ấn XV, hạt giống tinh thần cuối cùng cũng đã lớn mạnh đến mức nào đó, có thể miễn cưỡng thao túng 【 Cụ Phong 】 chính vì vậy, hắn đã ảo tưởng muốn xây dựng một thành phố vĩnh hằng trong cơ thể 【 Cụ Phong 】. Lúc này mới dẫn đến hàng loạt những bi kịch về sau. “Chậc chậc, đã có thể điều khiển được 【 Cụ Phong 】 rồi, không nghĩ đi mở rộng bờ cõi, ngược lại nghĩ đến chuyện xây Hoàng Kim Thành, cuối cùng làm cho Đại Hảo Đế Quốc bị chôn vùi.” Chu Chính nghĩ, nếu đổi lại là mình chắc cũng phải bực mình đến hậm hực. Không đúng, hắn vốn dĩ không có những suy nghĩ lẩm cẩm như thế. Chu Chính suy diễn mấy lần bộ bí pháp này, rất nhanh đã quen thuộc đồng thời nắm giữ được yếu lĩnh, linh giác của hắn tản ra, như vô số sợi tóc, như những thanh âm nhỏ yếu, từ từ chui vào bầu trời. Hắn đang ở ngay trong cơ thể của 【 Cụ Phong 】, đây là cơ hội tốt nhất để tiếp nh·ậ·n hạt giống tinh thần. Trong cơ thể 【 Cụ Phong 】 là những dòng linh tính năng lượng cuồng bạo, Chu Chính thử mấy lần, sợi tơ tinh thần của hắn đều bị nó làm cho xoắn nát. Chu Chính cũng không nản lòng, hắn liên tục vận chuyển bí pháp, kiên cường đưa sợi tơ tinh thần mò về phía hạt giống tinh thần. Sau nhiều lần thất bại, sợi tơ tinh thần của Chu Chính cuối cùng cũng kết nối được với hạt giống tinh thần một cách kỳ diệu, hắn cảm thấy tầm mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, ngũ quan đột nhiên sáng tỏ. Hắn "nhìn" thấy hạt giống tinh thần được cấy ghép trong thức hải của 【 Cụ Phong 】, rễ của nó đã ăn sâu vào cơ thể của 【 Cụ Phong 】 tạo thành một mạng lưới dày đặc. Khi Chu Chính cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t, tầm mắt của hắn tối sầm lại, một luồng ý niệm như có như không đột nhiên xông vào đầu hắn, chặn đứng sự liên hệ ngắn ngủi giữa hắn và hạt giống tinh thần. Ý thức của 【 Cụ Phong 】 đã tỉnh lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đồng thời vị đại gia này cũng nổi trận lôi đình. "Không hay rồi, sao ý thức bản ngã của vị đại gia này lại tỉnh chứ" Chu Chính thầm chửi một tiếng. Trước mặt ý thức tinh thần mênh mông như tinh không, uyên thâm như biển cả của luồng ý thức kia, mình như đóm đóm so với mặt trời vậy. Có thể hết lần này đến lần khác, đóm đóm đó lại chính là mình. Mỗi lần cái ý niệm mênh mông kia va vào một lần, Chu Chính đều cảm thấy dấu ấn linh hồn của mình như bị làm cho nhạt đi một phần, theo ý thức còn sót lại của 【 Cụ Phong 】 cuồn cuộn tràn tới, Chu Chính chỉ cảm thấy trí nhớ của mình dường như bị thôn phệ xóa bỏ hết. “Nếu cứ tiếp tục như thế này, ta nhất định sẽ c·hết mất thôi.” Ý thức của Chu Chính đã trở nên mơ hồ không rõ. Ngay lúc hắn sắp bị ý chí bản ngã của 【 Cụ Phong 】 nghiền nát thì hai đạo kinh văn tồn tại trong cõi U Minh hiện ra. Thần sắc Chu Chính vui mừng, đó là 【 Cổ Phật Kinh 】 và 【 Hồng Mông Đạo Tàng 】. Một màu vàng, một màu xanh hóa thành hai đạo lụa, xông ngược vào thức hải của 【 Cụ Phong 】, hóa thành màn trời hai màu, chặn đứng ý thức bản ngã của 【 Cụ Phong 】 một cách vững chắc. Trong thức hải, 【 Cụ Phong 】 co lại thành phiên bản bỏ túi, kịch chiến với hai màn sáng. Hai bên đ·á·n·h nhau kịch l·i·ệ·t hồi lâu, 【 Cụ Phong 】 bị hai màn sáng đặt xuống đất, sau đó hai màn sáng hóa thành những sợi xích gắt gao t·r·ó·i chặt nó lại. Một đạo khí tức mục nát sâu thẳm từ trong cơ thể 【 Cụ Phong 】 phiên bản bỏ túi nhảy ra. Nó đắc ý tự mãn, muốn tự mình trốn thoát, lại bị hai sợi xích từ phía sau đuổi kịp, cùng nhau t·r·ó·i lại rồi ném đến một góc xó của ý thức hải. "Không!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi lại im bặt. Thoát khỏi khốn cảnh, Chu Chính nhìn thấy cơ hội, thuận lợi tiếp nh·ậ·n hạt giống tinh thần, đồng thời in dấu ấn của mình lên đó.