Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 79: Miệng pháo vương giả Lạc Bạch Vân

Chương 79: Miệng pháo vương giả Lạc Bạch Vân
Phủ thành chủ trước đây là quảng trường thành phố rộng lớn, lúc này một đài lôi đứng vững ở giữa quảng trường. Đây là nơi diễn ra các cuộc thi đấu thách đấu giữa các võ quán. Bốn phía quảng trường đều dựng lên những chòi nghỉ mát đơn sơ để mọi người có chỗ dừng chân, dưới các chòi nghỉ bày biện không ít bàn ghế. Bên ngoài quảng trường, còn có đội vệ binh của phủ thành chủ tuần tra canh gác, ngăn những đám đông hóng chuyện ở ngoài, chỉ cho phép người của võ quán vào trong.
Vì đây là cuộc thi xếp hạng đầu tiên sau khi Hiệp hội Võ Quán thành lập, phủ thành chủ rất xem trọng, thành chủ Trần Cửu Sóc đã sớm an vị tại vị trí chủ tọa, hai bên là các quan chức của Cửu Nguyệt Thành tiếp khách. Tại một chòi nghỉ phía bên trái lôi đài có mười ba vị quán chủ võ quán ngồi, bọn họ đều là các nguyên lão của Hiệp hội Võ Quán, cũng là ban giám khảo của cuộc thi xếp hạng lần này. Có điều Lạc Bạch Vân lại không có mặt trong nhóm này. Đệ tử theo lệnh xướng tên ở lối vào, thuận tiện để người hầu dẫn vào sau đó.
“Võ quán Phong gia đến.”
“Võ quán Cửu Tiết Quyền đến.”
Ở giữa ban giám khảo là một lão giả có thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo, trông đặc biệt hung dữ, mọi người đều ngầm coi ông ta là người đứng đầu. Đây là quán chủ Lâm Thái Hào của võ quán Lâm gia, một võ giả cửu phẩm cao đoạn. Ông ta dù là về thực lực hay thế lực, đều hoàn toàn xứng đáng với vị trí này. Mỗi khi có võ quán vào sân, ông ta đều cùng những quán chủ võ quán bên cạnh bình phẩm một phen, rất có cảm giác "nấu rượu luận anh hùng". Lúc này ông ta hỏi: "Cũng không biết binh sĩ nhà ai có thể độc chiếm vị trí đầu trong cuộc thi đấu thách đấu lần này?"
“Đương nhiên là võ quán Long Hưng rồi, nghe nói trưởng tử của Long Quán Trường đã bước vào cửu phẩm.” Một lão giả đeo đao nói. Ông ta tên Tiêu Đao, là quán chủ của võ quán Huyết Đao.
“Tiêu Quán Trường quá khen rồi, ta nghe nói Nhị đệ tử của nhà ngươi năm trước bước vào cửu phẩm sau đó liền ra ngoài xông xáo, hôm nay hẳn là quay về rồi chứ.” Long Hưng cười nhạt đáp, nhưng trong lòng lại thầm oán hận. Mấy ngày trước con trai ta bị tấn công, nhà lại bị trộm, có khi nào chính là do lão tiện nhân này làm ra không chừng. Chẳng lẽ là muốn nâng người giết ta sao? Vụ trộm sách đã gieo rắc sự nghi ngờ trong lòng các quán chủ võ quán, nghi kỵ đã hình thành, điều này Chu Chính không hề nghĩ tới.
“Bang Nhi là người dẫn đội lần này, Bạch Vân Lộc của Bạch gia võ quán cũng là võ giả cửu phẩm, cũng có khả năng đoạt quán quân đấy.”
Những người này ngoài mặt xã giao với nhau, nhưng trong lòng lại cất giấu bao nhiêu mưu tính thì thật khó mà nói hết. Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì các đội võ quán dự thi lần lượt ra sân.
“Võ quán Vân Thị đến.”
“Võ quán Song Kiếm đến.”
“Võ quán Xích Dương đến.”
Phía trước thì còn ổn, nhưng đến khi nghe danh hào Xích Dương Võ Quán cuối cùng, sắc mặt những người này đều thay đổi. Lâm Thái Hào trầm mặt xuống, ông ta đặc biệt thù hằn với Lạc Bạch Vân.
"Võ quán Xích Dương không có trong danh sách các võ quán, ta đề nghị hủy bỏ tư cách dự thi của hắn, chư vị nghĩ sao?"
Ông ta nhìn về phía các thành viên còn lại trong ban giám khảo, ánh mắt rực sáng.......
Lôi Tượng Tôn Giả cầm trong tay thiệp mời thi đấu thách thức võ quán, đi đến trước phòng của tiểu hòa thượng Minh Tu. Ông đẩy cửa phòng ra.
“Đồ đệ, bồi sư phụ đi xem...... Người đâu?”
Lôi Tượng Tôn Giả sững sờ, căn phòng trống trơn, tiểu hòa thượng Minh Tu không có trong phòng. Ông ta để ý thấy chăn gối lộn xộn bày trên giường. Lôi Tượng Tôn Giả cảm thấy bất an trong lòng, Minh Tu xưa nay vốn rất chú trọng hình tượng, sẽ không bao giờ phạm phải sai sót này. Ông ta nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện một tờ giấy trắng trên bàn, dùng một chuỗi phật châu đè lên.
“Thành nam mười dặm, quá trưa không đợi.”
“Thật đúng là một tên tặc tử tốt.”
Sắc mặt Lôi Tượng Tôn Giả trở nên tái xanh. Ông cảm thấy mùi âm mưu, liền đứng dậy đi về phía phủ thành chủ, nhưng đi được mấy bước ông ta liền dừng lại. “Hôm nay là thi đấu thách đấu võ quán, Trần lão đầu muốn chèn ép mấy võ sư kia, e rằng không rảnh để giúp ta tìm đồ đệ.”
Lôi Tượng Tôn Giả nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định. “Ta đường đường là một võ giả bát phẩm trung đoạn, ngược lại muốn xem là ai muốn cùng bần tăng mở trò đùa như thế.”
Nghĩ vậy, ông ta lập tức đi về phía nam thành.......
“Vì sao cuộc thi đấu thách đấu võ quán lại không cho ta biết về Xích Dương Võ Quán?” Lạc Bạch Vân đứng trước ban giám khảo.
"Trong danh sách của phủ thành chủ không có Xích Dương Võ Quán..." Lâm Thái Hào cố gắng nói một cách hòa nhã.
“Thật là nực cười a.” Lạc Bạch Vân phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường: "Làm bại tướng dưới tay ta, không ngờ ngươi đã luân lạc tới mức không dám nhìn thẳng mặt ta sao?"
"Ta khuyên ngươi nên về nhà cho con bú đi, ngươi ngay cả tư cách làm một võ giả phế thải cũng không có."
Lạc Bạch Vân châm chọc khiêu khích, miệng pháo toàn bộ phát huy, hắn nói chuyện không hề mang theo một chữ thô tục nào, nhưng Lâm Thái Hào nghe xong lửa giận bùng lên tới trán. Gân xanh trên tay ông ta nổi lên, sợ rằng bản thân sẽ không nhịn được mà đánh chết cái tên này mất. Tiêu Đao vỗ vỗ vai ông ta, Lâm Thái Hào toàn thân rung động, như vừa tỉnh khỏi cơn mộng. Ông ta nhìn sâu vào mắt Lạc Bạch Vân, muốn cho người đuổi những người của Xích Dương Võ Quán ra ngoài. Hôm nay có thành chủ xem thi đấu, không nên phát sinh sự cố gì thêm, nhưng chỉ cần qua ngày hôm nay, ông ta có biện pháp để cho Xích Dương Võ Quán bị xóa tên.
"Là do sự cường đại của ta đã lưu lại ấn tượng quá sâu trong lòng ngươi sao. Đều là lỗi của ta cả." Lạc Bạch Vân chân thành xin lỗi, từng chữ từng chữ đều như đâm vào tim.
Ngọn lửa giận như thủy triều từng lớp từng lớp dâng lên, trong lòng Lâm Thái Hào dường như có một âm thanh đang vang vọng.
“Đánh chết hắn...... Đánh chết hắn......”
“Ngươi......” Ông ta không nhịn được liền muốn đứng lên, nhưng may là Tiêu Đao kịp thời ngăn lại.
“Lão Lạc à, chúng ta là làm theo quy tắc thôi, cũng không có cách nào khác mà.” Tiêu Đao cười nhạt nói.
"Ôi, người già các ngươi cũng thế thôi, làm gì mà không biết điều như vậy?"
“Trước đây không lâu, võ quán nhà ta bị mất hai quyển quyền thuật, dựa vào sự hiểu biết của ta về ngươi, chắc chắn là ngươi lấy đi chứ?” Lạc Bạch Vân có chút phiền muộn nói.
"Ngươi đừng nói lung tung, nhà ta cũng bị mất quyền thuật đấy." Tiêu Đao thấy ánh mắt những người khác nhìn mình rất kỳ lạ, liền biến sắc.
“Vừa ăn cướp vừa la làng thôi, bọn ta hiểu.” Lạc Bạch Vân thờ ơ đáp.
"Ngươi ngậm máu phun người, ta liều mạng với ngươi!" Tiêu Hùng liền muốn rút huyết đao của mình ra.
"Đây là tiếng kêu gào của kẻ yếu à?" Lạc Bạch Vân lùi lại hai bước, giả vờ kinh ngạc. Động tác của hắn có biên độ rất lớn, khiến đệ tử các võ quán xung quanh nhìn với ánh mắt quái dị.
“Lão Lạc ngươi làm cái gì vậy, Lão Tiêu, ngươi cũng vậy, mau kiềm chế đao của ngươi lại.” Long Hưng vội vàng tiến đến hòa giải.
“Rác rưởi.” Lạc Bạch Vân lười biếng nhìn hắn.
Mẹ kiếp. Long Hưng nổi giận, giơ tay định rút đao của Tiêu Đao, nhưng lại bị người ngăn cản.
“Xin lỗi, ta nói sai rồi, ý của ta là tất cả các ngươi đều là rác rưởi.” Lạc Bạch Vân bắt đầu dùng địa đồ pháo công kích.
“Giết chết cái lão già miệng thối này đi!” Long Hưng đề nghị.
Lâm Thái Hào vội vàng ngăn lại, ông phát hiện thành chủ đang nhìn về phía này.
"Lạc Bạch Vân, ngươi tham gia cuộc thi đấu thách đấu võ quán đi, chúng ta sẽ gặp nhau trên lôi đài." Lâm Thái Hào cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.
“Hừ.” Lạc Bạch Vân dùng mũi hừ một tiếng, quay người bỏ đi. Đám người nhìn Lạc Bạch Vân như nhìn một người sắp chết, đằng sau cuộc thi xếp hạng võ quán là cuộc thi đấu thách thức giữa các võ sư......
Lạc Bạch Vân ngồi về vị trí của mình, giấu đôi tay đang run rẩy vào trong tay áo. Chế nhạo người ta một chút thì rất thoải mái, sau đó sẽ bị hỏa táng ngay. Hắn gọi một đệ tử lại.
"Nhanh đi mời Chu Chính đến đây, nói với hắn buổi chiều nhất định phải có mặt, nếu đến muộn thì có thể trực tiếp đến nhặt xác ta."
Đệ tử vâng lời rồi đi, Lạc Bạch Vân uống một ngụm trà để trấn an, đây là do hắn phát hiện ra có mấy ánh mắt oán độc đang nhìn mình. Lạc Bạch Vân trấn tĩnh lại, khẽ hít một hơi, sau đó đáp lại bằng một vẻ mặt phách lối. Là một diễn viên gạo cội, khí chất thế này thì hắn nắm rất chắc.
Cùng lúc đó, Chu Chính - người mà hắn kỳ vọng - lại không có mặt tại phủ Thái. Tại một đình nghỉ mát cách thành nam mười dặm, Chu Chính cùng Tảo Địa Thần Tăng đứng chắn một trước một sau trước mặt Lôi Tượng Tôn Giả.
“Đại sư có lòng từ bi, có thể cho ta mượn một thứ được không?” Chu Chính nói một cách đầy hào khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận