Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 388: Khủng bố sơn mạch, quỷ dị gió lốc

Chương 388: K.h.ủ.n.g. b.ố sơn mạch, quỷ dị gió lốc
Máy bay thực hiện nhiệm vụ được sắp xếp vào chiều hôm đó. Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng, Dạ Hoa về đến nhà thu dọn qua loa, liền rời khỏi cửa chính. Lần nữa trở về bản bộ quỷ dị cục điều tra, một chiếc “quái thú” màu đen đang ẩn nấp trên đỉnh tháp sân bay. Đây chính là máy bay vận tải Thiên Long hào của quỷ dị cục điều tra, bố cục hai cánh xuyên hàng, không phải dáng thon dài mà thân máy góc cạnh rõ ràng, giống như một con Cự Long thép đang bay lượn trên bầu trời, trên thân máy còn phun lên logo cực lớn của quỷ dị cục điều tra.
Sau khi lên máy bay, Dạ Hoa gặp được người phụ trách nhiệm vụ lần này.
“Tiểu tử, ta là đội trưởng nhiệm vụ lần này, ngươi có thể gọi ta là U.” Người đàn ông nói chuyện có dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt, một bộ dạng như là túng dục quá độ.
Dạ Hoa không dám khinh thường chút nào. Trên da U trần trụi lộ ra những hình xăm quỷ dị màu đen, hình xăm rất sống động. Đột nhiên quỷ đồng xung quanh xoay chuyển, cuối cùng nhìn về phía Dạ Hoa.
Dạ Hoa cảm thấy không gian xung quanh một trận lắc lư.
“Két két két. Hoa!”
Con quỷ đột nhiên từ trên người U chui ra, nó có khuôn mặt dữ tợn k.h.ủ.n.g. b.ố, móng vuốt sắc như móc câu, xông về phía Dạ Hoa tấn công.
Cổ họng Dạ Hoa ngứa ngáy, tim đập thình thịch loạn xạ, không khí xung quanh như một chất đặc quánh lại, nghiền ép lên người. Hắn gần như không thể hô hấp, hai tay không tự chủ bóp chặt cổ họng mình.
“Hừ!”
Trong cõi U Minh vang lên một tiếng hừ lạnh, áp lực xung quanh giống như thủy triều rút đi, Dạ Hoa chân nhũn ra lập tức quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.
“Thật mạnh, ít nhất cũng có thực lực của người phong ấn tứ giai.”
Trong lòng Dạ Hoa sợ hãi, ánh mắt nhìn U mang theo vài phần kinh hãi.
U có chút bất ngờ, nhìn Dạ Hoa từ trên xuống dưới. Với tư cách là đội trưởng nhiệm vụ, hắn vốn định cho người trẻ tuổi trước mặt một đòn phủ đầu, không ngờ đối phương cũng có dị năng cao cấp, thậm chí ngay cả quỷ cũng cảm thấy sợ hãi.
Bất quá U cũng không quá để ý, dị năng cao cấp thì sao, chiến đấu chân chính vẫn là phải xem người phong ấn. Đạo lý kia cũng giống như đua xe, không phải cứ xe thể thao tính năng tốt, cấu hình cao thì chắc thắng, mà còn phải xem tố chất tâm lý của tay đua, kinh nghiệm điều khiển, sự quen thuộc với đường đua và những yếu tố tổng hợp khác.
U từ giọng điệu công nhân trở thành cán bộ, nghiêm nghị nói: “Ngươi không tệ, đi theo ta gặp gỡ đồng đội tương lai của ngươi.”
Dạ Hoa đứng dậy từ dưới đất, lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ đi theo U vào cabin.
Trong khoang máy bay, hắn gặp được mấy đồng đội khác trong nhiệm vụ lần này, nhưng những đồng đội này đều rất lạnh lùng, hoàn toàn không có ý muốn tiến lên chào hỏi. U ho khan vài tiếng, những người này miễn cưỡng báo tên, nhưng không hề đề cập đến thông tin khác.
Dạ Hoa nhíu mày, không nói gì.
Người phong ấn luôn luôn đồng hành cùng quỷ dị, khó tránh khỏi bị quỷ dị ô nhiễm, dưới áp lực sinh t.ử và ảnh hưởng trái chiều của quỷ dị, tính cách khó tránh khỏi trở nên quái gở.
“Mọi người đều biết, hoàng kim là báu vật mà trời ban cho nhân loại, là vật chất cơ sở không thể thiếu của người phong ấn, theo nghiên cứu của các nhà khoa học, hoàng kim có thể khiến quỷ dị rơi vào trạng thái ngủ say, kìm hãm ảnh hưởng của quỷ dị, giảm bớt độ khó nắm giữ dị năng của người phong ấn.”
“Nhưng những năm gần đây quỷ dị liên tục xuất hiện, lượng hoàng kim tiêu thụ tăng mạnh, số lượng vàng dự trữ của quốc gia đã ở mức báo động.”
“Mà nhiệm vụ lần này của chúng ta vô cùng quan trọng, có thể nói là liên quan đến quốc vận!”
Giọng U thay đổi trở nên sôi nổi, thu hút sự chú ý của mọi người, lúc này mới trải từng phần tài liệu ra: “Mục tiêu của nhiệm vụ lần này của chúng ta là thành phố vàng!”
Ma Lạc Ca nằm ở vương quốc phía Nam, là một vùng núi rộng lớn trùng điệp, tên đầy đủ là dãy núi Ma Lạc Ca. Nơi này là ngọn núi cao thứ ba trên thế giới, ít người qua lại, chưa từng bị con người chinh phục.
Sự việc bắt nguồn từ một nhóm người thích leo núi. Bọn họ leo núi băng rừng, vất vả đến được giữa sườn núi Ma Lạc Ca, khi cố leo lên đỉnh thứ sáu của Ma Lạc Ca thì bị lạc, vô ý rơi vào khe núi băng, khi đội cứu hộ đến nơi thì đám người này đã lạnh cóng đến không còn khả năng cứu sống.
Nhưng trong bản ghi âm của điện thoại di động của họ lại có một đoạn ghi chép kỳ quái như thế này.
“Thành phố Hoàng Kim to lớn sừng sững giữa không trung, đó là kỳ tích của nhân loại, một vị thần! Ngay cả bầu trời cũng phải thần phục vị thần này!”
“Thành phố Hoàng Kim” Dạ Hoa lẩm bẩm.
Truyền thuyết về Thành phố Hoàng Kim đã có từ rất sớm. Vào thời cổ đại, có một Cổ Ấn Đế Quốc lấy Ma Lạc Ca làm trung tâm, rất cường thịnh. Người Cổ Ấn nắm giữ vu thuật thần bí, họ chinh phục bầu trời, đại địa và dòng sông, khi cường thịnh nhất, Cổ Ấn Đế Quốc đã huy động toàn bộ sức mạnh của đất nước để xây dựng một tòa Thành phố Hoàng Kim, nơi đó có vàng bạc châu báu chất thành núi, đồng thời chôn vùi bí ẩn cuối cùng của vu thuật Cổ Ấn Đế Quốc.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Cổ Ấn Đế Quốc thần bí biến mất, nhưng những truyền thuyết về Thành phố Hoàng Kim lại lưu truyền đến ngày nay. Trong hơn nghìn năm, vô số đội thám hiểm đã đến Ma Lạc Ca để tìm kiếm Thành phố Hoàng Kim trong truyền thuyết.
Nhưng dãy núi Ma Lạc Ca rộng lớn lại có địa hình phức tạp. Nơi đây có cả rừng mưa, núi băng ở cùng một ngọn núi, mãnh thú độc xà, bộ lạc man hoang, thiên tai ác liệt có thể thấy ở khắp mọi nơi, đối với những đội mạo hiểm mà nói, mỗi bước tiến lên đều mang theo sợ hãi và cái chết.
Mà điều quan trọng nhất là, cho dù đội mạo hiểm có phải trả cái giá đắt đau đớn như thế nào đi chăng nữa, cũng khó mà tìm được Thành phố Hoàng Kim, thậm chí ngay cả một chút dấu vết của hoàng kim cũng không thấy. Dần dà, mọi người cũng mất hứng thú với Ma Lạc Ca và những câu chuyện về Thành phố Hoàng Kim, nơi đây cũng dần dần bị hoang phế, chỉ còn những người thích leo núi định kỳ lại đến đây, quyết tâm chinh phục đỉnh cao.
Chính trong bối cảnh như vậy, truyền thuyết Thành phố Hoàng Kim xuất hiện lại đã nhanh chóng gây sự chú ý của phía quan chức, và chính vì thế mà có đội Dạ Hoa.
“Kỳ lạ, nếu phía quan chức coi trọng Thành phố Hoàng Kim như vậy, tại sao lại phái chúng ta đến?” Dạ Hoa nhíu mày.
Hắn nhận rõ tình trạng hiện tại của mọi người. Bọn họ tuy là những tinh anh ở các phân bộ quỷ dị cục điều tra, thực lực hơn người thường rất nhiều, nhưng phần lớn chỉ là người phong ấn nhị giai, tam giai. Ngay cả đội trưởng cũng chỉ là người phong ấn tứ giai. Nếu thật sự có Thành phố Hoàng Kim, hẳn là phải điều người phong ấn cấp cao hơn mới thỏa đáng.
Người phong ấn đẳng cấp càng cao, càng phối hợp tốt với quỷ dị, có thể phát huy ra uy lực càng khủng bố.
Nghe nói khi người phong ấn đạt đến thất giai trở lên sẽ xuất hiện những chuyện kỳ dị...... Dạ Hoa đã từng nhìn thấy những miêu tả về người phong ấn cấp cao trong hồ sơ nội bộ của quỷ dị cục điều tra.
Hình người thiên tai!
“Bởi vì phía quan chức cũng không xác định Thành phố Hoàng Kim có tồn tại hay không, cho nên mới điều những tinh anh đang nghỉ phép như chúng ta đến...... Hơn nữa, nơi đó có một sự tồn tại đáng sợ, chúng ta đi không có vấn đề gì, nhưng người phong ấn cao giai thì không dám đến gần.”
Một giọng nói dễ nghe vang lên. Dạ Hoa quay đầu lại, phát hiện phía sau có một cô gái, ngũ quan cô đẹp đẽ, da trắng như tuyết, trông có chút xinh đẹp.
“Chào ngươi, ta là Bạch Sương.” Cô gái xinh đẹp đưa tay ra, tự nhiên hào phóng chào hỏi Dạ Hoa.
“A a, chào ngươi, ta là Dạ Hoa.”
Dạ Hoa nắm tay Bạch Sương, đột nhiên cảm thấy xúc cảm trơn mềm, trong lòng có chút rung động. Nhưng Dạ Hoa rất nhanh đã điều chỉnh lại, “Ý của ngươi là......”
“Quỷ dị: Gió lốc...... Đẳng cấp khó mà phán đoán, nó đang ngủ say trong dãy núi Ma Lạc Ca.”
“Khí tức của người phong ấn cao giai quá mạnh, bọn họ xuất hiện tại dãy núi Ma Lạc Ca rất có khả năng sẽ đánh thức nó......”
Đúng lúc này, một giọng nói mang theo sự chế nhạo vang lên.
“Gió lốc chó má gì, ta thấy đều là truyền thuyết dọa người, chỉ có ngươi mới tin......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận