Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 117: Nhanh chân đến trước, mãnh nam nương pháo

Chương 117: Nhanh chân đến trước, m·ã·n·h nam nương p·h·áo Chu Chính vừa ra khỏi thang máy, đã nghe thấy mùi m·á·u tươi nồng nặc. Hắn thở dài, nói: "Có chuyện rồi." Triệu Vĩ ngẩn người một lát mới hoàn hồn. Hắn ra sức nhăn mũi, cũng ngửi được một chút mùi m·á·u tanh nhàn nhạt. Mặt hắn biến sắc, lập tức chạy về phía cuối hành lang. Nơi đó là phòng chứa những bức tranh của họa sĩ nghiệp dư. Căn phòng có ba lớp cửa sắt mã hóa kiên cố, Triệu Vĩ vừa phải dùng vân tay vừa phải dùng con ngươi để xác thực, cực kỳ nghiêm ngặt. Chu Chính để ý thấy khóa cửa hoàn hảo không hề tổn h·ạ·i. Mất một lúc, Triệu Vĩ cuối cùng cũng mở được cửa phòng. Sau khi cánh cửa vừa mở ra, một khung cảnh kinh khủng như địa ngục hiện ngay trước mắt. Trong phòng toàn là v·ết m·áu, trên sàn nhà ngổn ngang mấy nhân viên điều tra nằm la liệt, họ ngã trong vũng m·á·u, cổ vặn vẹo ở một góc độ quái dị, thân thể c·ứ·n·g đờ, rõ ràng đã t·ử v·ong từ lâu. Trên tường phòng có ai đó dùng máu tươi vẽ lên hình một t·h·iếu nữ váy đỏ, dù chỉ là tranh phác họa giản lược, nhưng vài nét vẽ đã lột tả một cách sinh động hình ảnh một mỹ nhân yêu dị. Chỉ cần nhìn thôi, cũng khiến người ta cảm thấy k·h·ủ·n·g b·ố quỷ quái. Về phần những bức tranh kia thì bị p·h·á hỏng tan tành, vứt ngổn ngang trên mặt đất. Triệu Vĩ kinh ngạc nhìn Chu Chính. Từ khi có năng lực c·h·ó quỷ, khứu giác của hắn rất nhạy bén, vậy mà đến khi Chu Chính nhắc mới ngửi thấy mùi m·á·u tươi. Tuy rằng có nguyên nhân do chính hắn không chủ động dùng khứu giác, nhưng giác quan nhạy bén của Chu Chính cũng khiến hắn giật mình. "Nhìn ta làm gì, mau gọi người điều camera giá·m s·át đi." Chu Chính có chút không hiểu nói. Triệu Vĩ như người trong mộng tỉnh, vội bấm điện thoại báo cho bảo an tòa nhà. Tám đội đặc biệt điều tra ở Lạc Hà Thị đóng quân gần nhau, dùng chung một hệ thống an ninh, không bao lâu sau, một số lượng lớn nhân viên điều tra từ ngoài cửa tràn vào, người đàn ông đi đầu có khuôn mặt chữ điền, ngũ quan như đ·a·o c·ắ·t, khá là anh tuấn. Nhưng hắn lại có một đôi mắt đào hoa, khiến cho trông có vài phần âm nhu. Hắn là đội trưởng đội đặc biệt điều tra thứ hai, Vương Sở. Chu Chính lùi về một góc phòng, Triệu Vĩ tiến lên nói chuyện. "Phương thức t·ử v·ong không đúng. Vết th·ư·ơ·n·g chí m·ạ·n·g của các nhân viên điều tra đều ở chỗ cổ, không phải do bạo phát mà ch·ết, chắc chắn là có thế lực thứ ba tham gia......" Chu Chính thầm nghĩ. Điểm thuộc tính tinh thần của hắn là 999, vượt quá người thường không chỉ gấp mười lần, tư duy cực kỳ bén nhạy. Sau khi quan s·á·t hiện trường một chút, Chu Chính lại phát hiện một điểm đáng nghi. "Kẻ g·iết người sao lại muốn xé rách những bức tranh?" Chu Chính nhặt một mảnh vỡ tranh, cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t, thấy các vết rách đều rất thẳng, không có gờ xước. "Những bức tranh này không phải bị xé bằng tay, mà là do vật sắc bén c·ắ·t đ·ứt mà ra." Ánh mắt hắn híp lại. Dù sao thì đây cũng là đại bản doanh của đội đặc biệt điều tra thứ ba, hắn không tin kẻ g·iết người có thời gian rảnh để làm những việc vô nghĩa như vậy. Như thế có nghĩa là mục đích của đối phương là che giấu. Che giấu nội dung bức tranh, hay là...... "Chào anh, xin đừng động vào những mảnh vỡ này, chúng tôi cần thu thập hết." "Ngoài ra, xin cho xem giấy tờ tùy thân, tôi cần kiểm tra lại." Một nhân viên điều tra đeo kính râm tiến đến nói. "Được." Chu Chính kh·á·ch khí đáp, móc giấy tờ tùy thân đưa cho nhân viên này kiểm tra. Nhân viên điều tra nhận giấy tờ, lấy điện thoại ra đối chiếu, một lúc sau trả lại. "Thì ra là cố vấn đặc biệt của chúng ta, đây là trách nhiệm của tôi, có mạo phạm." Nhân viên đeo kính vừa cười vừa nói. "Không có gì." Chu Chính đáp một câu, dừng lại hỏi: "Vậy những mảnh vỡ này đều cần phải thu thập lại sao?" "Đúng vậy, theo quy định chúng tôi cần phải thu thập tất cả mảnh vỡ này, đồng thời phục chế lại nguyên bản, thật sự tốn rất nhiều công sức." Nhân viên đeo kính than khổ. Trong lòng Chu Chính khẽ động, nắm bắt một từ. Tốn thời gian. Hắn đột nhiên giật mình một cái. "Triệu Vĩ." Hắn đưa tay gọi Triệu Vĩ, nói: "Lập tức trích xuất video giám sát kiểm tra, xem trong khoảng thời gian này có ai đi ra không." "Điều video?" Triệu Vĩ chỉ vào màn hình giá·m s·át, nói với Chu Chính: "Toàn bộ camera giám sát ở tầng này đều bị phá hỏng rồi, hình ảnh chúng ta thấy đều là giả, bộ phận an ninh đang rà soát theo thời điểm mà các nhân viên điều tra t·ử v·ong." "Không, thời gian t·ử v·ong có thể đánh lừa, hãy trích xuất video ở tất cả cửa ra vào tòa nhà, thời gian tính từ lúc ngươi ra khỏi phòng, cho đến khi chúng ta vừa vào." "Những bức tranh này là do kẻ g·iết người cố ý p·h·á hỏng, mục đích của hắn là câu giờ, thử nghĩ xem, hắn cần câu giờ làm gì?" Ánh mắt Chu Chính sáng quắc nhìn Triệu Vĩ. "Cái này......" Triệu Vĩ lắp bắp. "Bởi vì trong những bức tranh có chứa bí m·ậ·t mà kẻ g·iết người không muốn chúng ta biết. Hoặc là hắn lấy đi một vài bức, rồi p·h·á hỏng các bức còn lại, như thế sẽ kéo dài thời gian chúng ta p·h·át hiện." Một giọng nói xa lạ chen vào. "Cho nên chọn p·h·á hỏng tác phẩm chứ không thiêu hủy, vì căn phòng này có thiết bị cảm biến khói, mà việc dùng khói đánh lạc hướng là rất khó." "Nếu như gây ra động tĩnh lớn quá, kẻ g·iết người không đủ tự tin tẩu thoát." "Về phần tại sao không mang hết đi...... Có lẽ vì mục tiêu quá lớn, khó trốn chạy." Chu Chính ngẩng đầu, người nói chuyện chính là đội trưởng đội đặc biệt điều tra thứ hai Vương Sở. "Chào cậu Chu Chính, tôi nghe Anh Tử nhắc tới cậu rồi, tôi là đội trưởng đội thứ hai, Vương Sở." Anh ta thân thiện đưa tay ra, ngón út hơi cong lên, để lộ ngón tay mảnh khảnh. Chu Chính cảm nhận được khí tức q·u·á·i dị nồng nặc từ đối phương. Lại là một ngự ma giả...... Chu Chính không đổi sắc mặt, thoải mái bắt tay Vương Sở. "Chào anh." Trong khoảnh khắc bàn tay chạm nhau, trong phòng vang lên một tiếng trầm đục nho nhỏ. Hai người hơi chao đảo. Ánh mắt Chu Chính thoáng lóe lên. Thực lực của Vương Sở biểu hiện bên ngoài có lẽ mạnh hơn mình một chút, có sức mạnh q·u·á·i· ·d·ị cấp tai, tương đương với võ giả bát phẩm sơ đoạn. Nhưng trên người hắn, còn ẩn giấu một luồng khí tức q·u·á·i dị khác. Khí tức kia như có như không, xem như mềm mại yếu ớt, nhưng Chu Chính khẳng định, nếu Vương Sở dốc toàn lực, nhất định sẽ có sức mạnh khai sơn l·i·ệ·t hải. Hắn đang giấu dốt, cố tình ẩn giấu thực lực...... Khuôn mặt Chu Chính không chút thay đổi, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Sắc mặt Vương Sở hơi đổi, trong lòng rất kinh ngạc. Hắn nghe nói đội thứ ba chiêu mộ được một cố vấn đặc biệt, vừa nãy cao hứng nhất thời thử một chút, không ngờ rằng đối phương về mặt sức mạnh hoàn toàn có thể so được với mình. Mà hắn còn là người đã dung hợp q·u·á·i· ·d·ị cấp tai, trong giới trẻ cũng thuộc hàng xuất sắc. Chu Chính có thể ngang ngửa mình, bản thân thực lực không thể xem thường. Và mấu chốt nhất là, hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức q·u·á·i· ·d·ị nào từ người Chu Chính, điều đó có nghĩa là, đối phương hoặc là người bình thường, nếu không thì là người dung hợp q·u·á·i· ·d·ị trên cả cấp tai. Thật quỷ quái, một người bình thường có thể so sức với ngự ma giả cấp tai sao? Nghĩ vậy, ánh mắt Vương Sở có chút thay đổi. Người này không tầm thường, có thể lôi k·é·o...... Chu Chính bị ánh mắt sốt sắng của Vương Sở nhìn mà cả người r·u·n lên. Ngay lúc này một gã cơ bắp nam chạy đến, cơ bắp trên người hắn suýt nữa làm rách cả đồng phục nhân viên điều tra. "Đội trưởng, có kết quả......" Hắn đang định nói, nhìn thấy Chu Chính ở bên cạnh liền hạ giọng xuống. "Ta còn có chút việc, qua bên kia xem đã." Chu Chính biết ý nói. "Không sao, cứ nói đi." Vương Sở nháy mắt ra hiệu với Chu Chính, nói: "Chu Chính không phải người ngoài." Trong lòng Chu Chính bỗng thấy lạnh run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận